Nàng Của Anh

Chương 56: : ?�êm Nay Cô Vẫn Là Rơi Vào Tay Chúng Tôi



Nói xong, Uyển Dư rút mạnh tay mình từ trong tay

Tàn Chí Minh ra.

Về mặt của Tần Chí Minh cứng đờ, anh ta không ngờ rằng mình đã làm đến bước này mà Uyển Dư vẫn có thể thờ ở như vậy.

"A Uyền, có phải em vẫn đang giận anh phải không?

Năm năm trước là do Diệp Hiểu Khê cố ý câu dẫn anh, em phải tin anh, trong lòng anh chỉ có em thôi.

A Uyển, em tại sao lại không thể cho anh thêm một cơ hội để chăm sóc em? Có phải anh phải lôi trái tim minh ra thì em mới có thể nhìn rõ tấm chân thành mà anh dành cho em?" “Nếu như anh thích thì lỗi trái tim mình ra đi"

Một câu nói nhẹ như gió thoảng của Uyền Dư khiến cho lời nói tiếp theo của Tần Chí Minh bị chặn lại trong cổ họng, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Anh ta đã thừa nhận sai lầm của mình, anh ta cũng mềm mỏng thuyết phục như vậy rồi, cô không phải đúng ra nên chấp nhận sao! Tại sao cô ấy không đồng ý theo lẽ thường chứ!

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kiêu hãnh ngẩng cao đầu của Uyển Dư, Tần Chí Minh tức giận đến mức chửi rùa trong lòng, nhưng vì để có thể thực hiện thành công việc lấy được dự án của nhà họ Lục anh ta chỉ đành nén lại cơn tức giận của chính mình.

Khỏe môi anh ta khẽ cong lên, cười dịu dàng và yêu chiều nói: "A Uyển ngốc này, nếu anh thực sự móc tim ra thì làm sao có thể chăm sóc cho em! A Uyền, chúng ta đã từng nói chúng ta sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.

A Uyển, anh thực sự muốn cùng em sống đến đầu bạc răng long"

Uyền Dư muốn nôn, cô thực sự vô tội nha, tại sao lại bị cái tên cặn bà Tần Chí Minh này lại thích diễn như vậy chứ?

Mỗi lần cùng với Tần Chí Minh nói một câu, Uyển Dư đều tăng thêm một chút buồn nôn, thấy thang máy cuối cùng cũng đến tầng hầm cô liền bước nhanh ra khỏi thang máy.

Tần Chí Minh bất đắc dĩ đuổi theo: "A Uyển, anh tiễn em về nhà được không? Nếu em thích, anh sau này mỗi ngày đều tiễn em về nhà."

Cơn đau ở bụng Uyển Dư lại tái phát, cả người Uyển

Dự run rẩy xém chút nữa ngã xuống đất Cô đứng lại dùng hết sức lực giữ vững bản thân mới không luồng cuống ngã xuống.

Tần Chí Minh nhìn thấy Uyển Dư đột nhiên đứng lại, anh ta tưởng cô đã bị anh ta làm cho cảm động liên vội vàng bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Uyển

Dư, nắm bắt thời cơ nói: "A Uyền, anh biết trong lòng em vẫn có anh, em yên tâm, anh sẽ nỗ lực để biến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.

A Uyển, vì để sau này cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn, em giúp anh một chuyện nhỏ có được không? Nhà họ Lục gần đây đang đấu thầu một dự án, em giúp anh nói tốt với Lục tổng để anh ta chấp nhận nhà họ Tần anh có được không?"

Nhìn xem nhìn xem, con hồ ly cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật ra rồi, đáng tiếc là câu trẻ còn đang nóng lòng muốn giết cô ấy, nếu có đi giúp Tân Chí Minh nói chuyển, e rằng chỉ sẽ phản tác dụng.

Uyền Dư đang suy nghĩ xem nên nói gì để khiến Tần Chí Minh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời cô thì chuông điện thoại di động của Tấn Chí Minh đột nhiên vang lên.

"Cái gì?! Cổ phiếu của họ Tần rớt giá?! Làm sao có thể xảy ra chuyện này! Được rồi, tôi sẽ trở về ngay!" Sau khi nhận được cuộc gọi này, Tần Chí Minh cũng không quan tâm đến việc quấy rầy Uyễn Dư nữa, anh ta liếc nhìn Uyển Dư với ánh mắt phức tạp rồi bước nhanh ra ngoài.

Uyển Dư chỉnh lại chiếc áo khoác đang mặc trên người, định nhanh chóng về nhà để xem hai đứa nhỏ.

Nếu cậu trẻ vẫn muốn ra tay với cô để cô không thể trở mình, chỉ sợ rằng cuộc sống sau này của cô ấy sẽ khó khăn hơn, nhưng dù khó khăn đến đâu, cô ấy cũng sẽ không chịu phó mặc cho số phận "Aiya? Đây không phải là cô gái nhỏ sao?"

Uyển Dư đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình thì giọng nói của Lưu Họa đột nhiên vang lên sau lưng cô: "Anh Hải, chúng ta bây giờ phải làm sao bây giờ?" "Mày ngốc sao, còn làm thế nào nữa?! Đương nhiên bắt cô ta đi xử lý rồi!"

Hải Minh vui vẻ huýt sáo: "Đợi chúng ta xử lý xong cô ta thì chúng ta có thể đi đòi năm trăm vạn tệ còn lại."

Uyển Dư không ngờ mình lại xui xẻo đến mức ở đây cũng lại đụng phải đám người này, cô cố gắng lên cái bụng đang đau muốn chết bỏ chạy, nhưng vừa nhắc chân liên bị bon chúng dùng bao trùm cả người có lai.

Trong một giây tiếp theo, cả thế giới của cô chỉ còn lại bóng tối.

Lúc bị ném vào sau cốp xe, cô nghe thấy giọng nói của Hải Minh: "Người giao phó nói chúng ta nên làm cho cô ta thảm một chút.

Chúng mày nói xem chúng ta tối hôm nay sau khi vui vẻ xong thì nên phần thi thể chốn đi hay ném cô ta xuống biển cho cá ăn? "

Minh Còi suy nghĩ một chút: " Tốt hơn là nên phần thi thể đem chôn đi, làm như vậy sẽ an toàn hơn.

Chúng ta tìm một chỗ khuất khuất thì sẽ không ai có thể tìm được cô tại Cả người Uyển Dự run lên không ngừng, bảng tôi đúng là luôn luôn khiến người ta vô cùng lo sợ, chẳng lễ đêm nay cuối cùng số phận cô vẫn không tránh khỏi việc bị làm nhục sau đó phân thấy sao?!

Không!

Cô không cam tâm!

Cô vẫn còn phải nhìn hai đứa nhỏ lớn lên, cô tuyệt đổi sẽ không thể bị hủy hoại trong tay đám người này!

Uyển Dư khó khăn giãy dụa, cô từ từ chuyển động cơ thể, cô thật sự hy vọng kỳ tích có thể xảy ra liền dùng hết sức lực đánh một cú thật mạnh để cốp xe có thể mở ra, nhưng cốp xe lại quả chắc chắn khiến bản thân cô bị va chạm đến choáng váng, cốp xe vẫn nguyên vẹn như cũ, Bung Uyên Dư càng ngày càng đau dữ dội, cô phải sống chết cần chặt môi để khiến bản thân không bị ngất đi.

Cô sợ rằng nếu bây giờ mình bất tỉnh sẽ không bao giờ còn cơ hội mờ mắt nữa.

Ý thức của cô rơi vào hỗn loạn khiến cô không biết chiếc taxi đã lái được bao lâu rồi, lúc cô được đưa ra khỏi bao tải, cô mới nhận ra chiếc taxi này đang dừng ở trong một rừng cây tăm tối.

Nơi đây hẻo lánh trước sau không một ngôi nhà hay cửa hàng, đúng là thích hợp nhất để giết người giáu xác.

Hải Minh nhếch mép cười với Uyền Dư, hàm răng của hán ta trắng tinh khiến hắn trông vô cùng nổi bật dưới ánh trăng mờ ảo, "Cô gái nhỏ, đêm nay, cô vẫn là rơi vào trong tay chúng tôi "Đúng, đêm nay, cô đừng hòng muốn chạy trốn! Cho dù cô có chết, chúng tôi cũng không sẽ không bỏ qua cho cô!" Lưu Hoa quẹt mũi với vẻ hung ác.

Bụng Uyển Dư đau đến chân đứng không vững, cô trong lòng cũng biết rõ đêm nay bản thân mình thật sự không thể thoát được, dù vậy cô vẫn không bằng lòng ngồi yên chờ chết.

Cô đột ngột quay mặt lại bất chấp tất cả chạy ra khỏi khu rừng nhỏ, bọn chúng giống như đang xem trò hề, xem cô đang cố gắng tranh giành sự sống...!

Đột nhiên cô cảm thấy phía sau lưng đau đến mức tế dại, Minh Còi hung tợn đá cô một cước khiến cô ngã xuống đất.

"Còn dám chạy? Xem tôi xử cô như thế nào!"

Ở nơi vắng vẻ không một bóng người như thế này, Hải Minh bọn chúng không cần phải lo lắng về việc bị cảnh sát bắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.