Nàng Của Anh

Chương 57: Tôi Đã Làm Gì Sai Mà Anh Muốn Giết Tôi



Hắn ta lấy một viên đã đập mạnh vào mặt Uyển Dư Uyển Dư tất nhiên không muốn bị hắn ta đánh nát mặt, cô nhanh chóng lật người tránh cú đập của hắn ta.

Hải Minh cũng không vội, hắn ta nhìn Uyển Dư bây giờ giống như con mồi bị giam trong lồng, cô muốn chạy cũng chạy không thoát.

Giống như mèo bắt chuột, hắn ta từng chút từng chút một đến gần Uyển Dư, khỏe môi nở nụ cười lạnh lùng khiến Uyển Dư nổi hết da gà.

Nhìn thấy Hải Minh định về lấy mình, Uyển Dư gần như dùng sức lực điên cuồng đá vào người hắn ta.

Lưu Họa phản ứng rất nhanh, hắn nhanh chóng bước tới túm lấy chân Uyển Du: "Lão đại, cô ta vậy mà dám đá anh, chúng ta bây giờ nên giáo huấn cô ta thế nào đây "Còn phải nói sao chặt chân của cô ta đi

Hải Minh cười gắn "Tôi sẽ chặt toàn bộ tay chân của cô, tôi muốn xem xem cô còn dám phản kháng nữa không!"

Hải Minh nháy mắt với Lưu Họa, Lưu Họa liền hiểu ra đưa cho hắn ta một con dao sắc bén.

Con dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong bỏng đêm, trong lòng Uyển Dư hoảng sợ đến cực điểm, cô biết Hải Minh không nói đùa, hắn ta thật sự sắp chặt tay chân của cô.

Cô không muốn trở thành người tàn tật đầu, nếu thật sự không có tay chân cho dù có sống sót qua đêm nay thì cả đời cô cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhưng cô không thể cầu xin sự hai của bạn chúng.

"Thả tôi ra! Các người đừng chạm vào tối Các người thế này là đang phạm pháp! Nếu hôm nay tôi chết, một ngày nào đó cảnh sát sẽ phát hiện ra các người là kẻ giết người.

Không ai trong các người có thể chạy trốn" "Cô gái nhỏ, cô đang dọa trẻ con sao! Chúng tôi sau khi phân thân liền đem cô đi chôn,thì ai biết được?! Tôi nói cho cô biết, anh em chúng tôi sẽ không bị dọa sợ đâu!"

Hải Minh ngoắc đầu ra hiệu cho Lưu Hoa và Minh Còi giữ chặt Uyển Dư để hắn ta ra tay.

Uyển Dư cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể cô lại bị

Lưu Hoa cùng Minh Còi giữ quá chặt.

Trong lòng có hiểu rõ tối hôm nay cô khó lòng trốn thoát

Cô căm thù nhìn chăm chăm Hải Minh, cô muốn nhìn rõ từng mặt của những người đàn ông này, cho dù có có biến thành ma cũng sẽ không buông tha cho bạn chúng!

Còn có Lục Minh Thành...!

Uyền Dư cười khổ, cô phát hiện cho dù anh có đầy cô đến tình cảnh tuyệt vọng như vậy, cô cũng không thể thực sự hận anh!

Cô thậm chí không cách nào hận thủ phạm đã hại mình, thật nực cười.

Con người đều sợ đổ máu và chết chóc cho dù có đứng trước cảnh tượng biết mình sẽ chết, Uyền Dư ngày càng đến gần mình, Uyển Dư cũng bị dọa đến cũng vậy, khi cô nhìn vào con dao sắc bén đang càng mức không nhịn được nhắm chặt mắt lại.

Cô cố hết sức muốn thoát khỏi bàn tay của Lưu Hoa và Minh Còi thì bị Minh Còi túm tóc đập mạnh đầu có vào gốc cây.

Cảm giác đau đớn mà cô chờ đợi vẫn chưa truyền tới, nhưng lại vang vọng tiếng hét hoảng sợ của Hải Minh trong không trung.

Uyển Dư cảm thấy có chút khó tin, Hải Minh không phải muốn chặt tay chân của cô sao, hắn ta hét lên thảm như vậy là vì cái gì chứ?!

Chẳng lẽ não của hắn ta bị chập nên đem chính tay của mình chặt đứt rồi?

Uyển Dư trong lòng tự giễu cợt, bây giờ là lúc nào rồi mà cô vẫn còn tâm trạng để tự giải trí chứ

Mí mắt trên nặng muốn sụp xuống, Uyển Dự văn có gắng mở mi mắt ra để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi.

Sau nhiều lần cố gắng, đôi mắt của Uyển Dư chi mở ra được một khoảng trống nhỏ nhưng tất cả những gì cô thấy là một màu đỏ bao trùm.

Đây chính là...!máu.

Đây chắc là máu trên người cô rồi.

Cô thực sự sắp chết rồi, nhưng sao đổ nhiều máu như vậy, cô lại một chút cũng không cảm thấy đau chú.

Trên người cô không còn chút sức lực nào nữa, thân thể Uyển Dư đột nhiên run lên, thế giới của cô liền rơi vào một không gian đen tối.

Vào lúc gần mất đi ý thức, Uyền Dư dường như nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc đối với mình.

Uyển Du

Đây là giọng của cậu trẻ.

Uyển Dư cười lạnh, quả nhiên con người trước lúc chết sẽ sinh ra ảo giác, cô thật sự trong ảo giác đã nghe thấy cậu trẻ gọi tên cô rất lo lắng và đau khổ.

Anh sao có thể cảm thấy đau khổ.

Chính anh, chính anh thuê người khác hủy hoại cô!

Con người trái tim sắt đá như anh sẽ không bao giờ đau lòng vì cô.

Uyển Dư thực sự rất muốn hỏi một câu, cậu trẻ tại sao anh lại tàn nhẫn với cô như vậy.

Nhưng đột nhiên, cô lại cảm thấy điều đó bây giờ không cần thiết nữa.

Chỉ cần là thứ anh ghét, anh nhất định sẽ phá hoại nó.

Cậu trẻ hận cô như vậy, đơn giản chỉ là không ngừng ghét cô.

"Uyển Du"

Lục Minh Thành nhanh chóng bước tới, anh ôm chặt lấy Uyển Dư trong vòng tay, máu đỏ tưới phun ra từ cánh tay bị gãy của Hải Minh, bắn lên mắt cô.

Hải Minh đau lòng hét lớn lên, hắn ta không ngờ rằng con dao hắn ta dùng để cắt cổ tay Uyển Dư lại cắt đứt cánh tay của hắn.

"Người dám đả thương đại ca của ta, ta sẽ giết người!" Nói xong Lưu Họa cùng Minh Còi nhào tới tấn công Lục Minh Thành.

Ban chúng còn chưa dụng du cọng lông của Lục Minh Thành thì đã bị máy người vệ sĩ mang áo đen đã được huấn luyện chuyên nghiệp lao ra từ phía sau cái cây lớn bên cạnh giữ chặt bọn chúng.

Đôi mi của Uyền Dư khẽ run lên, cô giống như đang muốn tìm lại chút ánh sáng, từ từ mờ đôi mắt không chút tiêu điểm.

Cô nhìn Lục Minh Thành như một người mộng du, ánh mắt cô ngay lập tức lấp đẩy sự đau buồn vô tận, cô khẽ nói: “Cậu trẻ, tôi cuối cùng đã làm sai cái gì mà anh lại sai người giết tôi

Nói xong câu đó, Uyển Dư chỉ cảm thấy bóng tối vô tận ập đến, trong mắt cô không còn có tia sáng.

Cô cứng đờ sụp mi mắt xuống, cả người bất động.

Lúc nghe Uyển Dư nói như vậy, bản thân Lục Minh Thành muốn nói anh không có.

Những cổ họng anh giống như bị kẹp chặt bởi một cấp sắt cứng khiến anh không thể nói được.

Trái tim anh cũng giống như bị vô số nhất dao đâm, đau đớn đến mức khiến anh không thở nổi.

Anh không đủ tư cách để giả biện cho bản thân, cho dù anh không bao giờ muốn làm tổn thương cô, nhưng chuyện ngày hôm nay anh quả thực chính là thủ phạm đã hại cô.

Anh không biết trong một khoảng thời gian dài như vậy cô đã tổn thương đến mức nào, anh càng không dám nghĩ tới nếu như anh không kịp thời tìm được cô thì cô sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.

"Uyển Dư, tôi xin lỗi..."

Đây là lần đầu tiên Lục Minh Thành cuối mình xin lỗi người khác như vậy, Quý Ngôn nghe thấy mà giật mình, đáng tiếc là Uyển Dư lại không thể nghe thấy những lời này.

Uông Thiếp run rẩy e dè bước lên phía trước, nhìn thấy bộ dạng lúc này của Lục Minh Thành, trong lòng anh ta kinh hãi, nhất thời anh ta không biết nên nói cái gì mới phải.

Lục Minh Thành cũng không cho bọn anh cơ hội nói chuyện, anh ôm lấy Uyền Dư nhanh bước lao ra khỏi khu rừng nhỏ.

Trên người cô có rất nhiều máu, anh cần phải nhanh chóng đem cô đi chữa trị càng sớm càng tốt.

Trên đường đi, Uông Thiếp đã gọi điện cho bác sĩ

Giang, ngay khi Lục Minh Thành ôm Uyền Dư tới biệt thự thì bác sĩ Giang cũng đang vội vã chạy qua đó..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.