Nàng Của Anh

Chương 60: Tôi Sẽ Trả Tiền Cho Anh



Cô sơ, thật sự rất sợ anh, cô không sợ chết chỉ là sự hai đứa nhỏ của cô không có me bên cạnh.

Đứa trẻ không có mẹ giống như ngọn cỏ dại, có không muốn hai đứa nhỏ trở thành những đứa trẻ không có mẹ.

Nếu như người khác muốn hủy hoại cô, cô vẫn có thể nghĩ cách để chống lại, nhưng thực lực của Lục Minh Thành quá mạnh, anh ở Hải Thành một tay che trời, đối mặt với thực lực kinh khủng này cô cho dù có vắt kiệt sức cũng chỉ có thể chấp nhận thất bại.

Cô bây giờ chỉ có thể hy vọng rằng anh sẽ thương xót mà buông tha cho cô.

Đôi mắt đen láy của Lục Minh Thành tràn ngập nổi đau vô tận, nhìn chiếc thẻ ngân hàng trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, tim anh bắt đầu đau Cô vậy mà lại cầu xin anh buông tha cho cô

Cô có lẽ rất sợ anh niên mới cầu xin anh buông tha cho cô

Lục Minh Thành không quen giải thích với người khác, anh chỉ có thể tiến lên ôm cô vào lòng: "Uyển Dư, chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm."

Hiểu lầm?

Uyền Dự ngẩng mặt lên, cô ấy nhìn Lục Minh Thành với vẻ mặt mờ mịt, cô không biết trái tim của Lục Minh Thành rốt cuộc sắt đá như nào, tối hôm qua cô xém chút nữa bị người khác luân phiên hãm hiếp, xém chút nữa bị phân xác, bây giờ anh nói một câu hiểu lầm thi tất cả mọi chuyện đều kết thúc rồi sao? Tất nhiên, Uyển Dư không có gan để chất vấn Lục Minh Thành, cô luôn rất hiểu chuyện thức thời, cở sở rằng nếu mình chọc giận Lục Minh Thành có sẽ bị phân chia thành tám mảnh mát.

Uyển Dư vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Lục Minh Thành, đôi mắt cô bất lực và đờ đẫn như một con nai nhỏ sợ hãi: "Cậu trẻ, anh không cần lo lắng, tôi thực sự sẽ trả tiền cho anh.

Tôi hiện tại không có một trăm vạn nhưng tôi sẽ cố gắng đi kiếm đủ.

Ba năm, anh cho tôi thời gian ba năm, tôi sẽ có đủ tiền trả cho anh có được không".

Uyển Dư trong lòng thầm nghĩ với mức lương hiện tại của mình đến việc nuôi hai con cùng với lo tiền thuốc men cho Diệp Thành Viên còn có chút khó khăn, kiếm tiền thực sự là một thử thách lớn, cô đã nghĩ tới cách phải đi làm thêm việc bán thời gian, cô nhất định sẽ sớm trà đủ một trăm vạn này.

Nghĩ đến điều gì đó, Uyển Dư với vàng nói: "Đúng rồi cậu trẻ, tối hôm qua anh có cái gì một nghìn vạn...!tôi thực sự không có lấy một nghìn vạn của anh, hy vọng anh tin tôi."

Giọng của Uyển Dư càng ngày càng thấp, cô thật sự sợ Lục Minh Thành không tin mình, rồi bắt cô phải trả thêm một nghìn vạn.

Một nghìn vạn, cô có bản thân cũng không trả không nói.

Nghe những lời này của Uyển Dư, trong ánh mắt Lục Minh Thành càng lộ rõ vẻ đau đớn, trước đây anh chưa từng cảm thấy đau lòng đối với một người phụ nữ như vậy, nhưng người phụ nữ trước mặt này thực sự khiến anh đau đến xé lòng.

Anh không muốn nhìn thấy sự bất lực và hoảng sợ trên gương mặt cô, anh không muốn nhìn thấy sự từ chối và né tránh của cô đối với anh.

Anh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng và hôn cô.

Lục Minh Thành đã nghĩ như vậy, và anh cũng thực sự đã làm như vậy.

Anh duỗi cách tay dài ra kéo ôm lấy Uyển Dư vào lòng, đôi môi mỏng nóng bỏng rơi trên đôi môi tái nhợt của cô hôn liên tục, sự cuồng nhiệt dường như muốn xé nát cô đưa vào bụng.

Uyển Dư đột nhiên mở to mắt, cô lập tức bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc.

Cậu trẻ không phải hận đến nỗi kiếm người hãm hiếp cô sao, còn muốn phân xác cô nữa, anh bây giờ sao lại đột nhiên hôn cô rồi Chẳng lẽ cậu trẻ cho rằng tối hôm qua ba người đàn ông kia xuống tay không đủ mạnh, anh muốn tự mình ra tay?

Nghĩ như thế này, Uyển Dư giống như đang nhìn thấy Lục Minh Thành đang cầm con dao sắc bén, anh cười ranh mãnh vung con dao lên, từng nhất từng nhất đâm vào người cô.

Cơ thể Uyển Dư run lên, cô phải cố gắng rất nhiều mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "Câu trẻ, tôi thực sự sẽ trả tiền cho anh, xin anh đấy, buông tha cô tôi có được không?

Lục Minh Thành nhíu mày, anh bất giác nhăn mặt anh hôn cô sao cô lại sợ như thể chứ? Cô có biểu cảm giống như anh đang tra tấn cô vậy.

Trong mắt cô, có phải cảm thấy anh giống như một tên bạo chúa chi biết hành hạ cô? 1

Trong lòng Lục Minh Thành rất khó chịu cũng có chút tức giận, anh không biết nói những lời nhẹ nhàng ấm áp, vì vậy anh chỉ có thể hôn sâu hơn nữa để thầm nói với cô là anh thích cô.

Đã yêu cô thì sao có thể đi làm tổn thương cô chứ.

Nụ hôn cuồng nhiệt gần như đốt cháy môi và lưỡi của Uyển Dư, đại não của Uyển Dư trong phút chốc như bị chập mạch, cô suýt nữa say đắm trong nụ hôn lần nữa.

Rất nhanh sau đó cô như bừng tỉnh lại, cô không thể tiếp tục cùng với anh làm chuyện này.

Hành hạ trước sau đó giết đi, khẩu vị của anh cũng quá nặng quá đáng sợ rồi, cô nhất định phải tìm cách để cậu trẻ buông tha cho mình một mạng.

Uyển Dư muốn căn mạnh lên môi Lục Minh Thành, nhưng cô lại sợ hãi, cô sợ nếu cô cắn đau anh, anh sẽ càng thêm tức giận sau đó trực tiếp dùng dao mổ xẻ cô.

Đại não có hoạt động nhanh chóng, cuối cùng cô vẫn quyết định biểu hiện ra thái độ càng thành khẩn rằng mình sẽ trả tiền cho anh.

Mỗi của Uyển Dư bị Lục Minh Thành hôn đến sưng lên như trái anh đào chín, có điều sắc mặt của cô lại trở nên tái nhợt hơn.

không dễ dàng gì đợi được Lục Minh Thành buông cô ra, Uyển Dư liền run rẩy lùi lại: "Cậu trẻ, xin anh đừng có giày vò tôi nữa có được không? Tôi không có lừa anh, tôi thực sự sẽ trả tiền cho anh mà." "Ba năm...!có phải anh cảm thấy ba năm quả dài không? Tôi có thể....!Tôi có thể đi vay, tôi sẽ cố gắng hết sức để nhanh chóng trả nợ cho anh! Tôi có lẽ...!có lẽ không vay được nhiều tiền như vậy, nhưng tôi có thể nghĩ cách khác."

Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Uyển Dư chợt sáng lên: "Đúng rồi, tôi có thể đi bản thận! Cậu trẻ, tôi nghe nổi giả thận ở chợ đen nước ngoài rất cao, có nơi có thể bán được hơn một trăm vạn tệ, nên tôi đi bán một quả thận thì có thể trả tiền cho anh rồi! "

Uyển Dư rất quý trong thân thể, mặc dù cô cũng không muốn bán đi một quả thận của mình, nhưng so giữa một quả thận với việc có thể sống tiếp, cô tất nhiên sẽ chọn về sau.

Khuôn mặt điển trai của Lục Minh Thành đen tim lại, cô muốn đi bán thân? Để trà anh một trăm vạn tệ, có thực sự muốn đi bán thận 1 Cổ nóng lòng muốn thoát khỏi anh như vậy sao?!

Càng nghĩ trong lòng Lục Minh Thành càng khó chịu, Lục Minh Thành muốn tiếp tục chứng minh rằng, mỗi quan hệ giữa bọn họ mãi mãi không thể cắt đứt.

Lục Minh Thành trầm mặt xuống, anh một lần nữa chính xác ngoặm lấy mỗi cô, Uyển Dư bị dọa sợ run giống như cây non trước gió, bán thận trả tiền cũng không được sao? Cậu trẻ, loại người trái tim sắt đá này muốn hành hạ trước rồi giết đi hay sao?

Thấy cô run rẩy như vậy, ánh mắt Lục Minh Thành càng lúc càng sâu, cô kháng cự như vậy chẳng lẽ kỹ năng hôn của anh quá tệ?

Lục Minh Thành muốn chứng minh cho cô thấy kỹ năng hôn của anh ấy không tế chút nào..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.