Nàng Của Anh

Chương 61: Vẽ Rùa Trên Mặt Hồ



Trong thoảng chốc Uyển Dư liền sửng sở, cơ thể rấn chắc của Lục Minh Thành đã bao lấy cơ thể cô, hai người gần nhau đến mức gần như không có khoảng cách, Uyển Dư có thể cảm nhận rõ ràng nơi nào đó trong anh dựng lên đau đớn "Cậu trẻ, ngày mai tôi lập tức đi bản thận, tôi sẽ lập tức trả tiền cho anh, xin anh buông tha cho tôi đi có được không?"

Những ký ức kinh hoàng trong khách sạn và khu rừng nhỏ một lần nữa ùa về trong tâm trí Uyển Dư,

Uyển Dư sợ đến mức phát khóc, cô thấp giọng cầu xin: "Cậu trẻ, tôi sai rồi, tôi không nên lấy một trăm vạn tế của anh, tôi sẽ trả tiền, tôi thừa nhận sai lầm của mình, anh đừng...!đừng hành hạ rồi sau đó giết tôi có được không?

Hành hạ rồi giết?

Lục Minh Thành cau mày, anh xoa xoa thái dương.

Nhìn anh giống như súc sinh đến vậy sao?

Lục Minh Thành thực sự không quen giải thích với người khác, nhưng nhìn thấy Uyền Dư sợ đến mức nước mắt sắp trào ra, anh vẫn là cảm thấy mình nên giải thích với cô một chút, nếu không cô thật sự sẽ xem anh như loài súc sinh mất.

Thấy Lục Minh Thành không lên tiếng mà lại chỉ nhìn chằm chằm vào mình một cách khó đoán, nỗi lo lắng trong lòng Uyền Dư càng thêm mãnh liệt: "Cậu trẻ, anh có thể nói một câu gì không? Tôi rất cuộc phải làm sao thì anh mới đồng ý buông tha cho tôi Lục Minh Thành nhìn đôi môi sưng lên của Uyển Dư, cổ họng của anh đột nhiên co lại, nơi nào đó ở dưới thân phát trưởng gần như muốn nổ tung.

Anh không tự chủ được muốn nhiều hơn nữa, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ cô bây giờ đã đủ sợ anh rồi, nếu như anh tiếp tục với cô, cô nhất định sẽ xem anh là thứ ghê tởm.

Kim nén dục vọng với cô, Lục Minh Thành đứng lên, người đàn ông trong bộ vest thẳng tắp không cần sửa soạn quá nhiều tự nhiên sẽ có cảm giác đàng hoàng hơn người khác.

Anh nhìn Uyển Dư, trên mặt mang theo biểu cảm khó xử: "Uyển Dư, chuyện tối hôm qua thực sự là hiểu lầm, tôi không biết người đó là cô." "Tôi sau này nhất định sẽ không để bắt kỳ người nào làm tổn thương cô nữa, ngay cả bản thân tôi cũng không được." "Cậu trẻ, anh nói thật sao? Anh thực sự đồng ý buông tha cho tôi?"

Nghe thấy những lời này của Lục Minh Thành, Uyển

Dư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hiểu lầm hay không bây giờ không quan trọng nữa, chỉ cần cậu trẻ đồng ý tha cho cái mạng nhỏ này của cô, cô đã rất cảm ơn trời ơn đất rồi.

Buông tha?

Chữ này khiến Lục Minh Thành nghe có chút khó chịu, nhưng anh vẫn nghiêm túc gật đầu: "Uyển Dư, tôi sẽ không làm tổn thương cô " “Cậu trẻ, cảm ơn anh" Nhìn thấy tính mạng của mình đã an toàn, Uyển Dự thở phào nhẹ nhõm.

Như để Lục Minh Thành yên tâm, Uyển Dư nhanh chóng nói: "Cậu trẻ, anh đừng lo, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh.

Năm năm trước, một trăm vạn tệ của anh thực sự đã giúp tôi rất nhiều, tôi rất biết ơn anh, tôi nhất định sẽ cố gắng trả tiền cho anh trong thời gian sớm nhất.

" "Không được phép bản thận!"

Lục Minh Thành muốn nói số tiền đó cô không cần phải trà nữa, nhưng đàn ông khó tính như anh lại không quen thể hiện lòng tốt với người khác.

"Vậy câu trẻ, anh có thể cho tôi thêm thời gian được không? Nếu ba năm không được thì hai năm được không? Tôi thực sự sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền để trà no!"

Uyển Dự thành khẩn nói với Lục Minh Thành kiếm tiền để trả nợ...!

Nói như thế này sao lại khiến anh giống như kẻ bóc lột độc ác vậy!

Lục Minh Thành không thích việc Uyển Dư vẽ đường ranh giới quá rõ ràng với anh.

Anh trầm ngâm một chút, trong giọng nói mang theo chút mệnh lệnh: "Không được phép để bản thân quá mệt mỏi!" "Ha?!"

Uyển Dư sửng sốt, cậu trẻ thật kỳ lạ, anh không cho phép cô bán thân, cũng không cho phép cô quá mệt mỏi, chỉ hai năm nữa ngắn ngủi cô lấy đâu ra một trăm vạn tê để trả lại cho anh!

Tuy nhiên, cô mệt hay không mệt cũng không cần báo cáo cho anh mà, đợi đến ngày mai cô sẽ nghĩ cách đi tìm việc bán thời gian.

Lục Minh Thành không lên tiếng, anh trầm mặc khiến bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, Uyển Dư cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Lục Minh Thành, bởi vì anh mà cô suýt chết thảm, có một số rào cản không dễ dàng gì biến mất.

Uyển Dư cảm thấy bản mình thật sự vô dụng trước mặt Lục Minh Thành, nếu như người khác bắt nạt cô như thế này, cô nhất định sẽ trở người bất chấp tất cả để chống trả.

Nhưng đối mặt với anh, cô lại luôn quá yếu đuối không có cách nào vùng lên.

Có nghĩ, cô thật sự bị quỷ đeo bám rồi, thực lực của anh quá mạnh là một quan trọng hơn là vị trí anh ở trong lòng cô, cô không cách nào có thể gạt bỏ.

Uyển Dư siết chặt lòng bàn tay để nhắc nhở chính mình đừng nghĩ lung tung, có một số việc đã được định sẵn là số mệnh.

Giống như lúc bọn họ gặp nhau, vốn đã ly hôn rồi, bọn họ căn bản không phải là người cùng một thế giới.

Ngay khi Uyển Dư muốn rời khỏi biệt thự của Lục

Minh Thành, điện thoại di động của cô liền đồ chuông, cô nhìn lướt qua thì thấy là cuộc gọi tới của

Hàn Tinh.

Giong Hàn Tinh vui vẻ như mọi khi "Lão đại, anh nhớ em quá, anh nhớ em nhớ đến nỗi không muốn ăn cơm nữa rồi Lão đại, em có nhớ anh không đó?"

Uyền Dư luôn tự thuyết phục bản thân mình phải xem

Hàn Tịnh như bạn trai, nhưng có thực sự không có cách nào nảy sinh tình cảm nam nữ với anh ấy,

Ngoài phương diện này, cô và Hàn Tịnh lại thân thiết như anh em, bên nhau rất thoải mái tự do.

Nghe giọng nói của Hàn Tịnh, nghĩ đến nỗi oan khuất mà mình phải chịu đêm nay, Uyển Dư bỗng nhiên muốn khóc.

Lúc còn bé khi Hàn Tịnh bị người khác bắt nạt, cô sẽ dũng cảm bảo vệ anh ấy, cô thỉnh thoảng bị ấm ức

Hàn Tịnh cũng sẽ cho cô một bờ vai.

Uyển Dư không tự chủ khịt mũi, giọng nói có chút khăn khăn: "Hàn mập, em nhớ đến chúng ta lúc còn nhỏ.

Lúc nhỏ thật tốt biết bao nhiêu, không có tổn thương, không có phản bội, cũng không có nhiều cảm giác sinh lý từ biệt.

"Lão đại, em sao thế?"

Hàn Tịnh nhận ra sự kỳ lạ trong giọng nói của Uyển

Dư, anh đau lòng hỏi: "Lão đại, em đang khóc hả? Nói cho anh biết là ai bắt nạt em? Đợi anh trở về anh nhất định sẽ đánh hằn thành mặt lớn!" "Không được! Anh nhất định phải tra tấn hắn bằng mười phương thức tra tấn hàng đầu của nhà Thanh, đem hắn ta chém đầu rồi phân thành nhiều mảnh.

Ửm, cuối cùng anh sẽ vẽ một con rùa lớn trên mặt hắn ta l

Nghĩ đến việc Lục Minh Thành bị đánh thành mặt lợn, trên trán còn bị vẽ một con rùa lớn, Uyển Dư nghĩ đến cảnh này liền có chút buồn cười, cô không khỏi bật cười thành tiếng.

“Hàn mập, em không sao, chỉ là nữa đêm lại bị anh đánh thức, có chút buồn

Hàn Tinh căng thẳng nghe, nhưng nghe xong lời của

Uyển Dư anh cũng không nghĩ nhiều, trong giọng nói lộ ra vẻ ân hận: "Lão đại, anh quên mất, bây giờ ở Trung Quốc trời vẫn chưa sáng! Lão đại em ngủ tiếp đi nha, anh sẽ cố gắng hoàn thành việc ở đây càng sớm càng tốt để về với em.

Hàn Tịnh hướng vào điện thoại nói “ moa mọa moa vài lần mới miếng cương cúp máy

Sau khi nói chuyện điện thoại với Hàn Tịnh, Uyển Dư cảm thấy tốt hơn rất nhiều, thực ra cô rất mong đợi Hàn Tịnh trở về sẽ vẽ một con rùa lớn lên mặt Lục Minh Thành, nhưng đáng tiếc là thực lực của Lục Minh Thành quá mạnh, Hàn Tịnh không có cơ hội về rùa trên mặt hồ rồi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.