Nói xong, Quý Ngôn đột nhiên mỉm cười với Uyển Dư, "Bác sĩ Diệp, cô đừng lo lắng, tối nay tôi sẽ không quấy rầy cô với Lục Cửu đầu.
Anh ta đêm nay nhất định sẽ không có khả năng đánh lại cô vì vậy cô có thể làm bất cứ chuyện gì với anh ta a!"
Vừa nói, Quý Ngôn vừa đưa mắt nhìn Uyển Dư
Uyển Dư không muốn người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lục Minh Thành, cô dùng thái độ nghiêm túc nói với Quý Ngôn: “Anh nghĩ nhiều rồi, tối nay tôi đến chỉ là để giúp cậu trẻ xử lý vết thương, ra tay với một bệnh nhân tôi không có khẩu vị mạnh như vậy!”
Quý Ngôn bị Uyển Dư chặn đứng họng không nói nên lời, trong lúc ngơ ngác thì Uyển Dư đã đi lên lầu rồi.
Quý Ngôn đành ngồi trên ghế sofa trong phòng khách thở dài.
Uyển Dư có vẻ không hứng thú với Lục Cửu lầm, xem ra như hành trình theo đuổi vợ của Lục Cửu vẫn là một chặng đường dài phía trước nha!
Cửa phòng Lục Minh Thành không đóng, Uyển Dư trực tiếp mở cửa bước vào.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía sau lưng chiếc áo sơ mi đã không còn nhìn thấy được màu sắc ban đầu rồi, một màu đỏ sậm đến kinh người.
Khóe mắt Uyển Dư lại bắt đầu chua sót, cô cầm hộp thuốc đi tới bên giường nhẹ nhàng lên tiếng: "Cậu trẻ"
Không ai đáp lại cô
Uyển Dư vội vàng đặt hộp thuốc xuống, cô chạm vào trán Lục Minh Thành, trán anh nóng kinh khủng, có lẽ là sốt đến thiếp đi rồi.
Uyển Dư không dám chậm trễ, cô lấy dụng cụ ra và bắt đầu chữa trị vết thương trên lưng cho Lục Minh Thành.
Vết thương trên lưng anh còn lớn hơn lòng bàn tay cô một chút, máu me đầm đìa khiến chua xót.
Cô thật sự càng ngày càng không hiểu anh, anh hận cô như vậy, còn đối xử với cô như một con điểm, xem cô là loại phụ nữa ham vinh phú quý, vậy tại sao anh lại bất chấp bản thân cứu cô chứ.
Lòng dạ đàn ông mới đúng là như mò kim đáy biển.
Anh xả mình cứu cô, cô rất cảm kích, nhưng cô cũng không giống như những nữ chính ngốc nghếch ngọt ngào trong tiểu thuyết, cảm động liền dùng thân báo đáp.
Cô cũng có nguyên tắc và sự kiên trì của riêng mình, quan trọng hơn, cho dù có có dùng thân báo đáp thì cậu trẻ cũng không trân trọng, ngược lại anh chỉ chế cô bẩn.
Uyển Dư đã nhiều lần xử lý những vết thương còn kinh hoàng hơn vết thương ở sau lưng của Lục Minh Thành, nhưng chưa bao giờ cô lo lắng như lúc này, cô cảm thấy mình đã gần như dốc hết sức lực mới có thể băng bỏ xong vết thương trên lưng anh.
Đặt lại dụng cụ vào hộp thuốc, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Uyển Dư liền cảm thấy toàn thân mình nặng nề, Lục Minh Thành quay người lại đè lên người cô.
Anh phát sốt đến mức ý thức có chút hỗn loạn, hai mắt vô thức nhằm lại, anh mấp máy môi, đột nhiên cần chặt môi Uyển Dư nói: "Uyển Dư, anh muốn em!"
Môi của Lục Minh Thành nóng khủng khiếp, anh vừa cần vừa hôn Uyển Dư như thế này khiến cô không kiềm chế được mà run lên.
Uyển Dư không muốn tiếp xúc gần gũi bất cứ chuyện gì với anh nữa, cô cố gắng dùng tay đẩy anh ra, nhưng nghĩ đến vết thương đang rỉ máu trên lưng anh, bàn tay đang vươn ra của cô lại cứng đờ trong không khí.
Nếu cô đẩy anh ra như thế này, chắc chắn sẽ đụng vào vết thương của anh, anh bị thương như vậy cũng là vì cứu cô, cô không thể khiến anh tồi tệ thêm nữa.
"Cậu trẻ, anh buông tôi ra! Anh sốt đến hồ đồ rồi, anh mau thả tôi ra!"
Không thể đẩy anh ra, Uyển Dư chỉ có thể cố gắng nói đạo lý với Lục Minh Thành để đánh thức anh: "Cậu trẻ, anh không thể ép tôi đến như vậy! Tôi đã là bạn gái của Hàn mập rồi, còn anh lại là cậu trẻ của chúng tôi, anh không thể đối xử với tôi như thế này! "
Cô là bạn gái của Hàn Tịnh sao?
Lục Minh Thành không mở mắt, đôi lông mày lạnh lùng bất giác cau mày..
Cái danh hiệu này, anh vô cùng không thích.
Môi anh đã nóng khủng khiếp, mà nhiệt độ trên tay còn nóng hơn cả môi, ngay lúc này Lục Minh Thành cũng không biết bản thân mình muốn gì nữa, anh chỉ theo bản năng mà tiến lại gần Uyển Dư.
Đôi bàn tay to lớn bỏng rát lướt trên ngực của Uyển Dư rồi xâm nhập vào trước ngực cô, sự nhiệt tình nóng bỏng này lập tức thiêu đốt làn da trên ngực cô, khiến tận đáy lòng cô sóng nhiệt dâng trào.
Đại não của Uyển Dư trong phút chốc như bị ngưng trệ, trong cái chạm nụ hôn của anh khiến cô suýt chút nữa quên mất, hôm nay là ngày nào.
Nghĩ đến lời hứa của cô với Hàn Tịnh, cô chợt bừng tỉnh, cô đẩy mạnh Lục Minh Thành ra: "Cậu trẻ, anh đừng có như thế này! Tôi không phải con điểm, anh không thể muốn sờ thì sờ, muốn hôn liền hôn!”
Uyển Dư nghiến răng, cô nhanh chóng thoát ra khỏi người Lục Đình Sân, lúc cô còn chưa kịp ổn định cơ thể thì đã bị cơ thể cường tráng của Lục Minh Thành đè lên lần nữa, lần này, cô bị ép vào tường.
"Cậu trẻ, anh phát sốt...hồ đồ rồi!
Lời nói phía sau của Uyển Dư còn chưa kịp nói ra thì tất cả lời nói của cô đã bị nụ hôn nóng bỏng của Lục Minh Thành nuốt chửng.
Nụ hôn của anh vừa nóng bỏng vừa nghiêm túc, như thể vạn vật trên đời này biến mất, chỉ còn sót lại nụ hôn nồng nhiệt lặp đi lặp lại này.
Uyển Dư chỉ biết đắm chìm trong tội lỗi, nhưng cô vẫn không thể dứt ra khỏi cơn say này được.
Đột nhiên, đôi bàn tay to lớn cháy bỏng của Lục Minh Thành không có bất cứ rào càn nào mà che đậy lại trên bộ ngực mềm mại của Uyển Dư, bọn họ tiếp xúc rất gần như thể là một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm.
Nhưng người yêu của cô không phải là Lục Minh Thành, mà là Hàn Tịnh "Cậu trẻ, anh thả tôi ra!"
Sợ rằng sẽ đụng trúng vào vết thương sau lưng của Lục Minh Thành, Uyển Dư không dám dùng quá nhiều lực, cô chỉ có thể thấp giọng cầu xin anh.
Môi của Lục Minh Thành rời khỏi môi Uyển Dư, đôi môi lướt qua má cô rồi rơi xuống mang chìm đắm tại cô, mang theo vẻ hoang "Uyển Dư, tôi đói rồi."
Uyển Dư đột nhiên giác ngộ ra, lý do cậu trẻ vừa hôn vừa sờ mó mình là bởi vì anh đói.
Cậu trẻ lúc nãy không lẽ lại xem cô như cái móng lợn sao?
Nghĩ đến đây, Uyển Dư vội vàng nói: "Cậu trẻ, tôi không phải là móng lợn nha! Anh đừng có gặm nhấm tôi nữa! Nếu như anh muốn ăn gì đó, tôi bây giờ đi nấu cho anh có được không?"
Lời nói của Uyển Dư dường như đã có tác dụng, Lục Minh Thành thật sự chậm rãi buông cô ra, hai mắt anh vẫn nhắm nghiền, nhưng trên mặt lại biểu hiện cực kỳ nghiêm túc, tựa hồ đang cố gắng suy nghĩ đến điều gì đó.
Một lúc lâu sau, Uyển Dư mới nghe được anh có chút chán ghét nói: "Tôi không ăn móng lợn, móng lợn ăn không ngon đâu "Được...!Uyển Dư nhẹ nhàng trả lời, cô cực kỳ chắc chắn rằng cậu trẻ vừa rồi chính xác đã xem cô như một món ngon nào đó.
"Cậu trẻ, vậy anh muốn ăn gì? Tôi đi nấu cho anh hay là gọi bên ngoài đây?" Lục Minh Thành vẫn là khuôn mặt chán ghét như cũ "Tôi không ăn mì, tôi cũng không muốn ăn đồ ăn gọi bên ngoài."
Nhìn Lục Minh Thành như vậy ở trước mặt, Uyển Dư thật sự không nói nên lời, cậu trẻ ngày thường lúc nào cũng ra dáng cao quý, kiêu ngạo, không ngờ một người trưởng thành thận trọng như anh lúc sinh bệnh, vậy là lại trở nên trẻ con như vậy.