“Không đúng, Cửu tẩu, cô thật sự hiểu lầm rồi! Tôi dùng cả nhân cách của mình để đảm bảo Lục Cửu nhất định là thẳng nam nha!” Quý Ngôn muốn nói với Uyển Dư rằng bản thỏa thuận ly hôn giữa cô với Lục Minh Thành thực ra vẫn còn ở chỗ anh ta.
Chỉ cần anh ta không gửi bản thỏa thuận ly hôn đến Cục Dân Chính thì bọn họ vẫn là vợ chồng như cũ.
Nhưng anh ta sợ rằng những lời nói bậy của mình sẽ làm gián đoạn kế hoạch đuổi vợ của Lục Minh Thành, vì vậy anh ta đành nuốt lại những lời nói đó trong lòng.
"Cậu trẻ có phải là thẳng nam hay không cũng không liên quan gì đến tôi.
Vết thương của anh ấy tôi đã xử lý xong rồi, nếu không có việc gì khác thì tôi về trước đây" Nói xong, Uyển
Dư liền hướng tới hướng phòng khách đi.
Quý Ngôn khập khiễng đuổi theo, "Cửu tẩu, cô đừng đi! Hôm nay tôi đã cho người hầu trong biệt thự nghỉ hết rồi.
Nếu cô rời đi bây giờ Lục Cửu sẽ chết đói thật đó!" "Lục Cửu chưa ăn cơm tối, tôi lại không biết nấu ăn! Hơn nữa Lục Cửu rất kén ăn, anh ta không thích đồ ăn gọi bên ngoài.
Nói xong, Quý Ngôn lay cánh tay Uyển Dư, bày ra bộ dạng với vẻ bất lực.
Lục Minh Thành còn chưa uống thuốc hạ sốt, chút nữa nếu anh uống thuốc hạ sốt với cái bụng trống rỗng thế này thực sự không tốt cho sức khỏe.
Nghĩ đến việc anh vì cô mà bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng Uyển Dư cuối cùng vẫn không nhịn được, cô lưỡng lự một lúc rồi đi xuống phòng bếp nấu cơm.
Quý Ngôn chống cằm nhìn theo bóng lưng của Uyển Dư, cũng không biết Lục Cửu đã nói bậy bạ cái gì mà khiến Cửu tẩu hiểu lầm tình anh em trong sáng giữa bọn họ.
Đợi đến lúc Lục Cửu tỉnh lại, anh ta nhất định phải để anh giải thích cho Cửu tẩu hiểu, nếu không cứ để Cửu tẩu tiếp tục hiểu lầm như thế này, Lục Cửu kiếp này sẽ tiếp tục độc thân mất!
Tủ lạnh trong biệt thự có rất nhiều nguyên liệu, Uyển Dư vốn dĩ chỉ muốn nấu đơn giản cho Lục Đình Dâm một tô mì trứng, nhưng nghĩ đến việc Lục Minh Thành vừa rồi nói anh không thích ăn mỳ, cô đem gói mỳ trong tay bỏ về chỗ cũ, định nấu cho anh cháo kế thêm chút rau cải xanh xào.
Sau khi nấu nướng xong, Uyển Dư muốn đưa thức ăn cho Quý Ngôn để anh ta bón cho Lục Minh Thành, còn cô có thể về nhà với hai đứa nhỏ.
Quý Ngôn lại không muốn lên lầu một mình, anh ta một mực kéo theo Uyển Dư đi lên, Uyển Dư bị anh ta quấy rầy không dứt nên chỉ đành cùng anh ta lên phòng Lục Minh Thành.
Quý Ngôn vừa vào tới cửa liền đặt đồ ăn lên bàn còn bản thân ngồi xuống bên cạnh giường: “Lục Cửu, Cửu tẩu đã làm bữa tối cho anh nên tôi sẽ bón cho anh ăn!” Nói xong, Quý Ngôn miễn cưỡng gắp một miếng lớn rau xanh trong đĩa, “Tiểu tôn tôi cả đời này đây là lần đầu tiên trong đời bón cho người khác, anh có phải đang rất cảm động hay không? "
Ý thức của Lục Minh Thành đã tỉnh táo không ít, anh đen mặt nhìn Quý Ngôn: "Không ăn!" “Không ăn thì đem đổ!” Quý Ngôn đem miếng rau lớn đưa lên miệng mình: “Vừa hay tôi cũng chưa ăn cơm tối nha, anh không ăn thì tôi ăn! Tay nghề của Cửu tẩu nhất định rất tốt, xem như tối nay tôi có lộc ăn rồi! "
Kỹ năng nấu nướng của Uyển Dư quả thực rất tốt, Quý Ngôn lúc khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn anh ta đã suýt chảy nước miếng, giờ mà Lục Minh Thành không ăn, anh ta chắc chắn sẽ ăn không thương xót.
Anh ta vẫn chưa đưa đũa rau tới miệng thì chiếc đũa trong tay anh đã bị Lục Minh Thành cướp lấy.
Ánh mắt anh rơi xuống thức ăn trên bàn, ánh mắt đó như đang hướng tới Quý Ngôn tuyên bố chủ quyền,thức ăn trên bàn đều là của anh!
Lục Cửu thật là keo kiệt
Quý Ngôn liếc nhìn thức ăn trên bàn nuốt nước bọt ừng ực, anh ta đã làm trâu làm bò mà chăm sóc Lục Cửu cả nữa buổi tối, bây giờ đến miếng cơm cũng không cho anh ta ăn, thật là vô nhân tính mà! Quý Ngôn trong đầu muốn chửi thề, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, ăn đi đồ keo kiệt, ăn cho nghẹn chết người! Uyển Dư căn bản ngay từ đầu đã không nghĩ đến điều này, sau khi nghe Lục Minh Thành nói rằng anh muốn ăn Quý Ngôn, bây giờ cô còn nhìn thấy hành động này của bọn họ, càng nhìn càng cảm giác chính là yêu.
Đây rõ ràng là thói quen hàng ngày có sự bá đạo, nhẹ nhàng và chịu đựng, Uyển Dư cảm thấy bản thân mình bị bọn họ thả cẩu lương đến lồng ngực đều bị sặc rồi.
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, giọng nói của Lục Minh Thành đột nhiên vang lên bên tai cô, "Bản cho tôi ăn!" “Hả?” Cậu trẻ là đang nói chuyện với cô? "Uyền Dư, bón cho tôi ăn! Tôi bây giờ là bệnh nhân!" Lục Minh
Thành đen cả mặt, anh lúng túng nói
Uyển Dư nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của Lục Minh Thành, rồi lại nhìn khuôn mặt bất lực gượng cười của Quý
Ngôn, cô lập tức hiểu ra, cậu trẻ đang muốn dùng cô để kích động tới Quý Ngôn.
Trong lòng Uyển Dư có chút khó chịu, cô bưng bát cháo trên bàn ngồi xuống bên giường: “Chú, nhỏ, anh không nhất thiết phải làm như thế này.
Nếu như anh thích Quý Ngôn thì trực tiếp nói với anh ta, không cần dùng tôi để kích động anh ta đâu.
Lục Minh Thành vẫn luôn tỏ ra lãnh đạm và bình tĩnh, nhưng sau khi nghe những lời của Uyển Dư, anh sút chút nữa sặc nước miếng bản thân mà chết.
Anh thích Quý Ngôn?
Anh lúc nào lại thích Quý Ngôn rồi?!
Quý Ngôn nhận thức được có một ánh mắt lạnh lùng đang dừng lại trên mặt anh ta, anh ta nhanh chóng dùng ánh mắt đáp lại Lục Minh Thành, anh ta vô tội, anh ta nhất định không có nói nhảm trước mặt Cửu tẩu mà.
Lục Minh Thành cảm thấy Uyển Dư đối với anh nhất định hiểu hãm rất sâu sắc, anh mấp máy môi, nhưng trong chốc lát anh lại không biết phải nói thế nào.
Uống Thiếp đã chiến đấu cả đêm để vì anh vạch ra một kế hoạch hoàn hảo theo đuổi phụ nữ, một trong số đó được gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp.
Những gì xảy ra trong bệnh viện ngày hôm nay cũng xem như là sự trùng hợp ngẫu nhiên, anh đã ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, theo lý mà nói Uyển Dư chắc đã rất cảm động sẽ lấy thân báo đáp anh, nhưng bay giờ có thể lại cảm cảm thấy anh có ý đồ xấu với Quý Ngôn được chứ?
Người phụ nữ mà anh theo đuổi có chút suy nghĩ khác người à.
Uyển Dư không phải là người lo quản chuyện người khác, nhưng cô thực sự không thể hiểu nổi Lục Minh Thành, anh rõ ràng là thích Quý Ngôn nhưng vẫn dùng luôn lấy cô ra làm lá chắn.
Cô khẽ cắn môi dưới, cảm thấy hôm nay nhất định phải nói rõ ràng với Lục Minh Thành.
"Cậu trẻ, thật ra thì, con người bây giờ suy nghĩ càng ngày càng thoảng hơn rồi.
Trước đây mọi người rất khó chấp nhận tình yêu đồng giới, nhưng bây giờ về cơ bản thì ai cũng có thể chấp nhận được rồi.
Cậu trẻ, tình yêu đồng giới không có gì đáng xấu hổ, nếu như anh thực sự thích đàn ông thì anh phải cố gắng giành lấy chứ không phải lúc nào cũng lôi tôi ra làm lá chắn nha." "Năm năm trước, anh kết hôn với tôi chắc cổ lẽ chỉ để che giấu chuyện anh thích đàn ông phải không? Cậu trẻ, hiện tại chúng ta đã ly hôn rồi, tôi thật sự không muốn tiếp tục bị anh đem ra làm lá chắn nữa".