"Cậu trẻ, những chuyện quá đáng trước đây anh làm với tôi, tôi đều sẽ coi như chưa từng xảy ra.
Tôi cũng biết anh thật sự không hề muốn động vào tôi, anh chỉ là muốn chứng tỏ mình có hứng thú với phụ nữ.
Kết quả anh đều đã thất bại, anh đối với phụ nữa ăn bản không thể xuống tay được, vì vậy sau này anh đừng ép buộc bản thân nữa.
"
Một hơi nói nhiều điều như vậy, Uyển Dư trong lòng có chút xáo trộn, nhưng càng tốt hơn hết vẫn là được nói ra.
Trong mối quan hệ tình cảm, điều cô ghét nhất chính là làm mọi chuyện trở nên phiền phức, dùng một dao cắt hết mọi sự phiền hà lung tung đều tốt hơn cho mọi người.
Lục Minh Thành không thể nào thích cô được, cô cũng nên có trách nhiệm với Hàn mập và hai đứa nhỏ, vì vậy cô không thể để anh tiếp tục quấy rầy trái tim cô nữa.
Lần đầu tiên Lục Minh Thành lại thất bại như vậy, những người phụ nữ khác trước sau đều muốn nằm trên thân anh, còn người phụ nữ nhỏ bé này thà đẩy anh cho một người đàn ông khác cũng không hề có ý định muốn anh?
Cái gì gọi là miễn cưỡng? Cái gì gọi là đều thất bại vậy! Chẳng lẽ người phụ nữ nhỏ bé này lại cho rằng anh trên phương diện đó không ổn sao?!
Ánh mắt của Lục Minh Thành biến đổi thất thường khiến người khác không đoán trước được, tia sáng trong con người của anh càng ngày càng tối sầm lại.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ cho cô biết anh rốt cuộc có ổn hay không!
Khỏe môi Quý Ngôn giật giật, anh ta yếu ớt nhìn vào mắt Uyển Dư: "Cửu tẩu, cô thật sự hiểu lầm rồi.
Cho dù Lục Cửu có ý đồ xấu xa với tôi, tôi cũng không thể nào hứng thú với anh ta mà Tôi trước giờ chỉ thích mỹ nữ mà thôi nha, tình yêu đồng giới? Ôi, khẩu vị của tôi cũng không nặng đến thế đâu! " “Cút ngay!”
Lục Minh Thành hung dữ nói, Quý Ngôn sợ người đàn ông không được thỏa mãn này khi phát hỏa sẽ liên lụy đến mình, anh ta nhanh chóng chạy đi.
Uyển Dư thấy Lục Minh Thành thật sự không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này nữa, cô cũng không gượng ép, cô cụp mắt xuống, chú tâm bón cháo cho Lục Minh Thành.
Việc bón cơm như thế này quả thực có chút gần gũi đối với nam nữ, nhưng đối với bác sĩ và bệnh nhân mà nói đó chỉ là một mối quan hệ hòa hợp với bệnh nhân.
Uyển Dư cố gắng tự nhủ trong lòng, đừng nên nghĩ lung tung nữa, cô và cậu trẻ chỉ mối quan hệ bệnh nhân đơn thuần.
Ánh mắt Lục Minh Thành âm thầm nhìn Uyển Dư, đột nhiên, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Uyển Dư, hình như cô đang hiểu lầm tôi rất nhiều." “Không, không có hiểu lầm gì cả.
Uyển Dư vội vàng lấy một thìa cháo khác đưa tới miệng Lục Minh Thành.
“Cậu trẻ, những chuyện anh làm với tôi trước đây tôi thực sự đã từng có suy nghĩ bậy bạ, nhưng đến hôm nay tôi đã hiểu ra được rồi, người anh thích thực sự là đàn ông, tôi sẽ không nghĩ nhiều nữa đâu”.
Lục Minh Thành nhíu mày, nuốt xuống cháo trong miệng anh nói tiếp: "Uyển Dư, tôi không thích đàn ông!"
Uyển Dư không lên tiếng, về vấn đề này, hình như không cần thiết phải tranh luận nữa.
Người đàn ông kiêu ngạo như cậu trẻ nếu thừa nhận bản thân thích đàn ông mới là chuyện lạ Một người sắc bén như Lục Minh Thành khi nhìn thấy bộ dạng của Uyển Dư, anh đương nhiên biết cô đang nghĩ gì.
Anh tiếp tục giải thích: "Uyển Dư, tôi không có hứng thú với Quý Ngôn, tôi đã nói rồi khẩu vị của tôi không nặng như vậy!"
Lục Minh Thành cứ phủ nhận hết lần này đến lần khác khiến
Uyển Dư thật sự không nghe được nữa, cô ngẩng mặt lên, ánh mắt ngang tầm nhìn anh: "Cậu trẻ, vừa rồi tôi đã nghe rất rõ ràng, tôi hỏi anh anh muốn ăn gì, anh bảo Quý Ngôn.
Cậu trẻ, thực ra khẩu vị của anh vẫn khá nặng.
"
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh Thành từ đen biến thành xanh, từ xanh đến trắng bạch, lúc Uyển Dư vừa bước vào thì đầu óc anh vẫn đang rất choáng váng, vừa rồi nhờ uống một cốc nước lạnh lớn, đầu óc anh mới tỉnh táo hơn một chút.
Anh nhớ lúc anh đang chóng mặt thực sự có nói một câu Quý Ngôn, nhưng ý của anh là để cho Quý Ngôn đi nấu cơm, từ khi nào biến thành anh muốn ăn Quý Ngôn rồi?
Tôi muốn ăn Quý Ngôn...!
Cơ thể rắn chắc của Lục Minh Thành không tự chủ được mà rung mình, khẩu vị như này quả thực rất nặng, chẳng trách
Uyển Dư lại hiểu lầm như vậy.
"Uyển Dư"
Giọng của Lục Minh Thành nghiêm túc hơn bao giờ hết, nghe thấy vậy trái tim của Uyển Dư lại bắt đầu đập bất thường một cách khó hiểu.
“ Hử? " Để che giấu những cảm xúc khó giải thích này trong lòng, Uyển Dư liền già vờ đáp lại một tiếng bằng một bộ dạng tò mò.
Lục Minh Thành không có lên tiếng ngay, anh chỉ nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như hồ nước lạnh, bao phủ dày đặc khói lửa nhân gian,cũng tràn ngập tình ý nồng đậm.
"Nếu như tôi thực sự muốn ăn một ai đó, người đó sẽ chỉ có thể là cô "Ha"
Uyển Dư sững sờ, thật lâu mới hiểu ra được lời nói của Lục Minh Thành là có ý gì, cậu trẻ nói so với Quý Ngôn, anh thực sự muốn ăn cô hơn?
Trước khi Uyển Dư vẫn chưa hoàn hồn lại, giọng nói êm dịu như rượu ngon của Lục Minh Thành lại vang lên bên tại cô "Uyển Dư, cô đã hiểu lầm tôi quá nhiều rồi, còn tôi lại không muốn cô hiểu lầm với tôi.
Có lẽ, tôi nên chứng minh cho cô thấy, tôi đối với cô có thể xuống tay".
Có lẽ, tôi nên chứng minh cho cô thấy, tôi đối với cô có thể xuống tay.
Có thể xuống tay.
Khuôn mặt Uyển Dư nóng đến mức có thể luộc chín trứng, cái gì mà gọi là có thể xuống tay với cô chứ? Cậu trẻ sẽ không thực sự muốn ăn sạch cô chứ?!
Ngay khi ý nghĩ này lướt qua trong đầu Uyển Dư, Lục Minh
Thành đã dùng đôi tay cứng rắn đặt cô lên đùi anh, cô như thế này ngồi trên chân anh, tư thế mê người không thể tả nổi.
Ánh mắt anh nóng như lửa đốt, nơi nào đó trong anh còn nóng hơn ánh mắt, nó sưng tấy và nóng đâm vào giữa chân cô.
Uyển Dư sợ tới mức không dám thở ra, trái tim cô đập loạn xạ, suýt nữa lao ra khỏi lồng ngực.
Tuy nhiên, trong thâm tâm Uyển Dư biết rõ Lục Minh Thành đột nhiên đối xử với cô như thế này không phải vì anh thực sự để ý đến cô, mà là tức giận chuyện cô vừa rồi nói anh thích Quý Ngôn.
Dù sao không phải người đàn ông nào cũng sẵn sàng thừa nhận chuyện mình thích đàn ông.
Uyển Dư cũng là người hiểu biết, cô cứng ngắc ngồi trên người Lục Minh Thành không dám nhúc nhích: "Cậu trẻ, anh nhanh buông tôi ra đi! Anh không cần phải chứng minh bất cứ điều gì với tôi đâu, tôi sau này sẽ không bao giờ nhắc đến việc anh thích Quý Ngôn nữa.
Anh yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật, tôi sẽ không nói cho bất cứ người nào biết đâu! "
Trong lòng Lục Minh Thành tràn đầy cảm giác thất vọng, anh đều đã hành động rõ ràng như vậy rồi, cô vẫy mà vẫn nghĩ anh thích Quý Ngôn?! "Uyển Dư, tôi thật ra có một bí mật" Ánh mắt Lục Minh Thành sáng rực nhìn chăm chăm Uyển Dư nói từng chữ một.
Bí mật của cậu trẻ...!
Uyển Dư bắt gặp ánh mắt của Lục Minh Thành, ánh mắt của anh thật sự rất sâu gần như muốn hút cô vào trong đó.
Cô khá tò mò về những bí mật của cậu trẻ, nhưng trong thâm tâm cô cũng biết chính sự tò mò sẽ giết chết chú mèo, nếu cô biết quá nhiều bí mật thì sẽ không sống được lâu được nữa, cho nên cô vẫn quyết định không tò mò về bí mật của cậu trẻ.