"Cậu trẻ, thực sự xin lỗi, vừa rồi tôi đã quấy rầy chuyện tốt của anh.
Tôi biết bây giờ anh rất muốn tôi cút đi, nhưng tôi thực sự cần anh giúp đỡ.
Bảo Bảo với Bối Bối bị người khác cướp đi rồi, anh giúp tôi cứu bọn nhỏ về lại có được không?” Lục Minh Thành cau mày, anh bảo cô cút đi khi nào?
Anh vừa rồi chính là bảo người phụ nữ không biết từ đầu đến mà lại lột sạch áo quần dính trên người anh cút có được không hả!
Nghe đến việc hai đứa nhỏ bị người khác bắt đi, Lục Minh Thành không muốn giải thích với Uyển Dư nữa, liền vội vàng nói: "Cô ở cổng tiểu khu đợi tôi, tôi bây giờ đến đón cô"
Lục Minh Thành cúp máy, anh liền cầm chìa khóa xe nhanh chóng đi xuống bãi đỗ xe.
Uyển Dư nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, đã lâu mà vẫn chưa hồi phục tinh thần lại được, nhưng lúc này cô cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều, cô chỉ mong sao hai đứa nhỏ bình yên vô sự trở về.
Người đàn ông như Chiến Mẫn Quân quá đáng sợ rồi, anh ta đến cốt nhục của chính mình còn tàn nhẫn giết chết, nếu như hai đứa nhỏ không cẩn thận mạo phạm đến anh ta thì hậu quả thật thảm khốc!
Chiến Mẫn Quân đưa hai đứa nhỏ về biệt thự ở lưng chừng núi của anh ta.
Đây từng là nhà mới của anh ta và Tô Trà Trà, đáng tiếc người phụ nữ như Tô Trà
Trà ở đây sống chưa đến nữa năm đã bị chính tay anh ta tống vào ngục tù.
Phần lớn tài sản của nhà họ Tô đều rơi vào tau nhà họ An, Tô gia phá sản, bố mẹ Tô lại bị tai nạn xe hơi qua đời, cuộc đời của Tô Trà Trà sẽ không bao giờ gặp lại hào quang nữa.
Diệp Gia Bảo biết Chiến Mẫn Quân là người nhẫn tâm như thế nào, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, bây giờ Chiến Mẫn Quân vẫn nghĩ cậu bé với Diệp Uyển Nghi là cốt nhục của anh ta nên anh ta sẽ không đụng vào bọn chúng.
Nhưng cho dù anh ta có biết cậu bé với Diệp Uyển Nghi không phải là con của anh ta thì cậu bé vẫn có cách trốn thoát.
Cậu bé biết Chiến Mẫn Quân có mối quan hệ mật thiết với ông chú, chỉ cần cậu bé nhắc đến ông chú thì Chiến Mẫn Quân sẽ không làm hại đến cậu và Diệp Uyển Nghi.
An Ninh cũng cùng Chiến Mẫn Quân trở về biệt thự trên núi, cô ta trong lòng nghiến răng nghiến lợi, đêm nay dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng sẽ khiến thần phận thật sự của hai đứa nhỏ sẽ bị bại lộ.
Nhìn thấy Chiến Mẫn Quân đã đi lên lầu, An Ninh ánh mắt hung ác nhìn hai đứa nhỏ, muốn chính miệng chúng nói ra.
Cô ta sống hai mươi bảy năm trời, ăn muối còn nhiều hơn hai đứa nhỏ ăn cơm, cô ta không tin đấu không lại hai đứa nhỏ chết tiệt này!
Bắt gặp ánh mắt hung ác của An Ninh, Diệp Uyển Nghi trong ánh mắt không có một chút sợ hãi, cô bé còn lộ ra vẻ ngây thơ vô tội: "Dĩ An, dì cũng không phải là cá vàng, dì làm gì mà cứ trừng mắt nhìn cháu mãi vậy?"
An Ninh chưa từng nghĩ tới Diệp Uyển Nghi không chỉ không sợ cô ta, mà còn dám nói cô ta là cá vàng, cô ta tức giận đến mức thở hổn hển: "Ngươi nói ai là cá vàng?!"
Diệp Uyển Nghi tỏ vẻ vô tội, cô bé kéo cổ tay áo của Diệp Gia Bảo: "Anh à, dì An không chỉ có vấn đề về mắt mà não còn không hoạt động nha.
Em rõ ràng vừa nói gì ấy không phải cá vàng mà dì ấy lại còn chất vấn em, thực sự là không não gây chuyện mà”
Diệp Gia Bảo sắc mặt nghiêm nghị rồi lại ra vẻ gia trưởng nghiêm túc, cậu bé nghiêm túc sửa lại lời nói của Diệp Uyển Nghi: "Không phải là không não gây chuyện mà là vô cớ gây chuyện"
Diệp Uyển Nghi ngượng ngùng lè lưỡi, lại vô tình dùng sai thành ngữ rồi, xem ra sau này sẽ phải đọc nhiều sách hơn mới được.