Trần Thần vừa lĩnh tháng lương đầu tiên, lập tức đưa Bạch Như Tuyết tới siêu thị, mua cho cô hai bộ quần áo mới, một chiếc váy liền và một chiếc áo kiểu trong ngắn ngoài dài. Mua xong bộ váy liền, Trần Thần không cho Bạch Như Tuyết cởi ra mà cứ mặc như thế đi thẳng từ siêu thị về nhà. Vừa bước vào cửa, Hạ Thu Đông đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, Trần Thần kéo Bạch Như Tuyết ra trước mặt mình, vui vẻ nói:
- Mẹ, mẹ xem bộ váy con mua cho Như Tuyết có đẹp không?
Hạ Thu Đông nhìn từ trên xuống dưới, bộ váy này màu sắc rất đẹp, nhất là phần eo khiến Bạch Như Tuyết vốn dĩ đã xinh đẹp càng trở nên nổi bật. Hạ Thu Đông lườm con trai:
- Con mua hả? Con lấy tiền đâu ra mà mua?
Trần Thần không hiểu những câu nói phía sau của mẹ, ngồi phịch xuống cạnh mẹ, kéo tay bà, tự hào nói:
- Mẹ, con được lĩnh lương rồi, cảm giác tự kiếm tiền thích thật! Tháng này con mua quần áo cho Như Tuyết, tháng sau sẽ mua cho mẹ, đến lúc đó mẹ thích gì cứ chọn, con trai mẹ đảm bảo làm cho mẹ vừa ý mới thôi!
Hạ Thu Đông sa sầm mặt, đẩy con trai ra, đứng lên:
- Tôi không cần! Cứ tiêu như thế rồi anh chị định uống gió Tây Bắc để sống hả? Tiền của anh anh tiêu pha lung tung, ăn uống thì ngửa tay ra xin bố mẹ, tôi với bố anh không nuôi anh chị cả đời được đâu!
Bạch Như Tuyết thấy sắc mặt Hạ Thu Đông không vui vẻ lắm thì chưa chờ bà nói hết đã quay đầu đi vào phòng ngủ của Trần Thần. Trần Thần đang vô cùng vui vẻ, cứ tưởng rằng mẹ sẽ khen ngợi mình, kiếm được tiền không tiêu pha lung tung mà biết nhớ tới bạn gái và mẹ, không ngờ lại bị bà mắng cho một trận. Trần Thần nói:
- Con vừa mới kiếm được tiền, mẹ cũng phải để con sung sướng vài tháng đã chứ. Sau này kiếm được đồng nào con sẽ nộp tiền cơm cho mẹ hết, mẹ nuôi con bao nhiêu năm rồi mà còn tính toán mấy tháng này sao?
Hạ Thu Đông nói:
- Tôi không nên quan tâm tới việc anh làm thế nào, anh quan tâm tôi làm gì? Anh nói đi, nuôi lớn anh ngần này, ở trong lòng anh, mẹ anh xếp thứ mấy hả?
Trần Thần nhìn cảnh cửa phòng ngủ đóng im ỉm, biết là chắc chắn Bạch Như Tuyết đã nghe thấy những lời mẹ nói, ngày cuối tuần vui vẻ bị mẹ làm cho ra thế này, chán nản đứng lên:
- Mẹ đừng có chuyện này xọ chuyện khác, con nghĩ bình thường Như Tuyết phải tới nhà người ta dạy đàn tranh, cũng không thể ăn mặc quá đơn giản được, như thế mới gây được ấn tượng tốt với họ chứ. Con mới đi làm nên tiền lương còn có hạn, nếu mua cả quần áo cho mẹ nữa thì chắn chắn không mua được bộ mà mẹ vừa ý. Tháng này mua cho cô ấy, tháng sau mua cho mẹ, chỉ hơn nhau có ba mươi ngày thôi mà! Mẹ có nhất thiết phải nói nhiều thế không?
Hạ Thu Đông vốn đang là người có lý, giờ nghe con trai nói vậy cứ như thể mình là người mẹ không biết điều, bèn giận dữ mặc quần áo, xách túi lên rồi lao ra ngoài.
Đã tới giờ cơm trưa, bình thường vào giờ này thì Hạ Thu Đông đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, hôm nay hành động của con trai khiến bà đau lòng, nghĩ bụng, các người thích ăn thì ăn, từ nay tôi không hầu hạ các người nữa, chẳng phải trong lòng các người cũng không có bà mẹ này hay sao? Được rồi, vậy thì từ nay đừng có coi tôi là mẹ nữa.
Bạch Như Tuyết nghĩ một người phụ nữ thông minh không nên vì đuổi theo đám mây trên đầu mình mà vứt bỏ bánh mì trong tay, những người vứt bánh mì đi nếu không chết đói vì bánh vẽ thì sẽ có một cái bánh mì to hơn đang đợi mình. Cô không muốn chết đói vì bánh vẽ, cũng không muốn ước mong xa xỉ rằng sẽ có cái bánh mì to hơn, chỉ có ở cạnh Trần Thần mới không phải lo lắng vì đám mây trên đầu mà để mất cái bánh mì trước mắt.
Cô luôn kiên trì nguyên tắc này, cho dù Hạ Thu Đông có vô lý đến đâu, nếu cần phải cãi thì đã có Trần Thần, Hạ Thu Đông không chỉ thẳng mặt cô mà tuyên chiến thì kiên quyết không trực tiếp gây chuyện với bà, đương nhiên, cô cũng không chọc tức bà, cô hiểu rõ hơn ai hết, thách thức một người phụ nữ bình thường thì phải dùng vũ khí bình thường, nhưng thách thức một người phụ nữ không bình thường thì những vũ khí bình thường đều trở nên vô hiệu. Lần đó vô tình nghe thấy Hạ Thu Đông gọi điện thoại cho bố Tạ Siêu Phàm, nói xong chuyện công việc, cô nghe thấy Hạ Thu Đông nói:
- Đáng ghét, lần sau anh còn gọi tôi là “Thiếu Nhất Xuân” là tôi trở mặt với anh đấy.
Lúc này Bạch Như Tuyết mới biết trong mắt người ngoài, bà mẹ chồng tương lai của mình là người như thế nào, nhưng cho dù Hạ Thu Đông có khó hầu hạ thế nào thì Bạch Như Tuyết cũng cảm thấy so với việc không làm chủ được số phận của mình thì việc lấy lòng bà mẹ chồng tương lai vẫn còn dễ hơn nhiều, chỉ cần mình không buông tay ra thì không ai có thể khiến cô phải rời xa Trần Thần.
Hạ Thu Đông vừa mới bước chân ra khỏi nhà, Trần Thần đã vặn to tiếng nhạc, lao vào phòng ngủ, ôm lấy Bạch Như Tuyết đang chu môi giận dỗi ngồi ở đầu giường, nịnh cô:
- Cục cưng, “bạn” Hạ Thu Đông đã rời khỏi trận địa, anh tuyên bố, giờ đã đến tiết mục của Bạch Như Tuyết! Nào, thay bộ quần áo này vào cho anh xem nào, anh nói cho em biết, đừng có giận mẹ anh làm gì cho mệt, em phải học theo anh, em xem này, đã bị “đồng chí” Hạ Thu Đông hành hạ suốt hai mươi tư năm mà chẳng phải bây giờ vẫn khỏe như trâu đấy sao?
Bạch Như Tuyết bật cười. Trong phòng, Trần Thần giúp Bạch Như Tuyết thay bộ quần áo còn lại, cô soi mình trong gương, vui vẻ hát khe khẽ…
❀
Vừa mới đi làm, Tống Ca đã cảm thấy chỗ nào cũng thật khó hiểu, tất cả mọi thứ đối với cô đều vô cùng mới mẻ, cái gì cũng phải học theo người khác, gặp được những đồng nghiệp nhiệt tình thì còn đỡ, những người nào lạnh lùng thì thường chẳng buồn quan tâm tới cô, khiến một người vốn có lòng tự trọng cao như Tống Ca cảm thấy thật khó chịu. Từ nhỏ tới lớn, mọi việc trong trường đối với Tống Ca đều vô cùng thuận lợi, đừng nói là khó khăn, chỉ một chút rắc rối nhỏ cũng không có, nhưng vừa bước chân vào xã hội, Tống Ca đã phát hiện ra những kiến thức mà mình chuẩn bị vẫn không bao giờ là đủ. Đầu tắt mặt tối suốt một tuần liến, cuối cùng cô cũng học được làm thế nào để sử dụng máy phô-tô, máy fax, máy cắt chữ ở công ty. Tới cuối tuần, Tống Ca cảm thấy dù sao mình cũng nên nghỉ ngơi một chút, trước khi tan ca cô bèn gọi điện cho Vương Tân nói cho anh nghe ý này của mình, vốn tưởng rằng Vương Tân cũng sẽ cùng cô ra ngoài để chúc mừng, không ngờ trong điện thoại, Vương Tân lại nói:
- Chỉ có hai đứa mình đi ăn với nhau hình như không ổn lắm! Mẹ đã nấu cơm cho mình cả tuần này, giờ có khi cũng đã chuẩn bị cơm tối rồi, nếu đi thì cuối tuần cả nhà mình cùng đi ăn một bữa, thế nào?
Tống Ca nghe Vương Tân nói thế là giận, từ sau khi dọn tới nhà anh ở, sáng sớm Tống Ca đều là người dậy sớm nhất, cơ quan xa, mất nhiều thời gian ngồi xe buýt, hầu như ngày nào cô cũng phải dậy sớm hơn mọi người trong nhà anh gần như cả tiếng đồng hồ. Chỉ có hôm đầu tiên đi làm, mẹ Vương Tân làm cho cô bữa sáng chỉ mang tính tượng trưng, nếu thế cũng được gọi là bữa sáng, lấy chút cơm thừa từ tối hôm qua, đập quả trứng gà vào rang lên, sữa thì Tống Ca cho vào lò vi sóng hâm nóng lên, vội vàng ăn được mấy miếng cơm rang, uống một cốc sữa, Tống Ca bèn hấp tấp chạy, dọc đường đi còn sợ muộn, thi thoảng lại vừa đi vừa chạy, được nửa đường, Tống Ca thấy dạ dày hơi khó chịu, hình như là vì cơm mình chưa nhai kỹ không thể nào dung hòa được với sữa, tới trước cổng công ty, một cảm giác chua chua dâng lên trong cổ họng, suýt chút nữa thì cô đã nôn ra ngoài. Hôm sau, Tống Ca không cho mẹ Vương Tân dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho mình nữa, cô tới công ty sớm hơn nửa tiếng đồng hồ rồi ăn chút điểm tâm ngay bên dưới công ty. Bữa tối, hầu như Tống Ca không bao giờ nhìn thấy những món mà mình vẫn thích ăn, tất cả đều là những gì mà bố con nhà họ Vương thích. Có lần, mẹ Vương Tân chỉ thức ăn trên bàn, giới thiệu với Tống Ca:
- Bình thường bác trai con thích ăn nhất là thịt rang của bác làm, Tiểu Tân thì thích ăn sườn sốt chua ngọt, còn hai món rau là bác làm cho hai bố con để bổ sung vitamin.
Tống Ca nói:
- Sao bác không nấu những món mà bác thích ăn? Lúc nào cũng chỉ lo cho bố con anh ấy? Bác cũng cần có dinh dưỡng chứ.
Mẹ Vương Tân nói:
- Bác ăn gì cũng được, nêm nếm gia vị cũng theo khẩu vị hai bố con nó, bác quen rồi, phụ nữ ăn ít, ăn một chút đã no, có làm cũng chả bõ, nhà ai mà chả thế, lúc nào cũng chỉ nghĩ làm món vừa miệng mình ăn thì đâu còn là nhà? Cháu nói có phải không, hả Tống Ca?
Tống Ca không lên tiếng, câu nói này của mẹ Vương Tân như là có kim, nghe ra thì chẳng có ý gì, nhưng nghĩ kỹ, thấy nó giống như đang dạy bảo cô điều gì đó.
Tống Ca biết từ nay về sau đừng mong nhìn món mà mình thích trên bàn ăn nhà họ Vương.
- Hừ, em còn chưa cằn nhằn gì thôi anh lại còn lôi mẹ anh ra đây nữa. Anh nói xem, mẹ anh nấu cơm cả một tuần thì thà nói là mẹ anh nấu cơm cho anh cả một tuần thì đúng hơn, em chỉ được ăn ghé vào đó mà thôi. – Cô đồng nghiệp ở gần đó, Tống Ca vốn định nói như vậy nhưng lại không dám nói ra.
Thấy Tống Ca không lên tiếng, Vương Tân ở đầu dây bên kia thận trọng nói:
- Cục cưng, em không giận chứ? Anh nghĩ là dù sao giờ chúng ta cũng đã ở cùng với bố mẹ rồi, cố gắng để bố mẹ không nói được gì, đúng rồi, mẹ anh còn nói cuối tuần này cho hai đứa mình đi xem nhà, thấy căn nhà nào hợp lý thì trả tiền đặt cọc trước, tiền kia thì từ từ rồi trả, chẳng phải lần trước em nói mẹ em bảo là nếu không cần mẹ em trả giúp tiền nhà thì sẽ mua cho em một chiếc xe sao? Cục cưng, khi nào mình có nhà có xe rồi, em muốn đi chơi thế nào anh cũng đồng ý, chỉ cố gắng vài ngày thôi mà, phải không?
Tống Ca cảm thấy mình cũng không nên cứ gây chuyện mãi, như thế thì cũng không hay, bèn nhanh chóng cúp điện thoại sau khi đã hứa là tan ca sẽ về nhà luôn.
Bắc Kinh ngày cuối tuần luôn bị tắc đường vào giờ tan ca. Cơ quan của Tống Ca ở một hướng, nhà Vương Tân lại ở một hướng khác, gần như cô phải đi qua hết quá nửa thành phố mới về tới nhà. Cơ quan lại cách trạm tàu điện ngầm khá xa, bình thường lúc đi làm, vì vội nên Tống Ca thường đi thẳng tới gần siêu thị Phục Hưng ngồi tàu điện ngầm, tới trước cửa Kiến Quốc lại đổi thêm hai chuyến tàu nữa, rồi thêm một tuyến xe buýt mới tới được cơ quan. Tan làm không cần phải vội vã nên Tống Ca tới thẳng bến xe buýt ở trước cổng công ty, định lên xe rồi xuống bến nào đó ở đường Trường An, sau đó đổi xe số 1, số 4 hoặc ngồi tàu điện ngầm là có thể về tới nhà. Nhưng vừa ngồi lên xe buýt, Tống Ca đã thấy hối hận sao mình không chịu khó đi xa một chút để ngồi tàu điện ngầm, nhìn ra hàng xe nối đuôi nhau đông nghẹt trên đường, mặc dù xe buýt có đường ưu tiên riêng nhưng vẫn đi chậm như một con ốc sên.
Tống Ca ngồi trên xe buýt nhìn sang hai bên đường đều là những chiếc xe con đắt tiền, bỗng dưng có hứng thú, cô bèn quan sát tỉ mỉ nhãn hiệu của từng chiếc xe, bên tai vang lên lời nói của mẹ cô: “Tống Ca, mẹ thấy anh chàng Vương Tân này cũng là người thật thà, bố mẹ tôn trọng lựa chọn của con, sau này vấn đề nhà cửa, theo ý mẹ là trả tiền đặt cọc cho các con, số tiền còn lại các con trả dần bằng lương, nếu không cần mẹ trả tiền đặt cọc thì mẹ sẽ mua cho con một cái ô tô, đi làm cũng tiện.”
Tống Ca móc di động trọng túi ra, màn hình hiển thị một tin nhắn mới tới: Đi làm có chán không? Tung đồng xu ra chơi đi, mặt số thì lên mạng, mặt hình thì ngủ, nếu đứng lên thì làm việc, nếu nghiêng đi thì cố gắng làm việc, nếu bị vỡ thì xin làm thêm, nếu vỡ làm đôi thì ngày nào vui! Cậu đang làm gì thế?
Lại là Tạ Siêu Phàm, mấy hôm nay nếu không phải anh trêu chọc cô thì cô thực sự không biết làm thế nào để trải qua khoảng thời gian chán ngắt này. Đang định nhắn tin cho cậu đây! Bận không? Góp ý xem tớ thích hợp với loại xe nào?
Rất nhanh sau đó có tin nhắn lại: Vừa xong việc, cậu định mua xe hả? Chúc mừng! Tớ thấy dòng xe BMW hợp với cậu hơn, cậu thấy màu đỏ thế nào?
Tống Ca trả lời: Không thế nào cả! Tớ không thích màu đỏ, tớ thích màu xám.
Sao hai đứa mình hợp nhau thế nhỉ? Tớ cũng thích màu xám, màu xám bạc của xe BMW đẹp lắm, tớ chỉ cố ý kiểm tra khiếu thẩm mĩ của cậu thôi. Với lại Vương Tân nhà cậu cũng không thấp, nếu để anh ấy lái một chiếc xe BMW màu đỏ thì hình như…
Tống Ca giật mình, nói thật lòng, nếu không nhờ Tạ Siêu Phàm nhắc nhở thì Tống Ca quên mất việc muốn mua xe cũng phải nghĩ tới Vương Tân. Anh chàng này cái gì cũng rất chu đáo, cô tâm phục nhưng khẩu không phục: Hừ! Nằm mơ! Ai nghĩ giống cậu? Vả lại cậu kiểm tra tớ làm gì? Tớ có khiếu thẩm mĩ hay không thì liên quan gì tới cậu?
Cũng đúng, tớ nhiều chuyện quá! Có điều nếu cậu thực sự muốn mua xe thì phải chọn cho kỹ, đàn ông mua xe như chọn người tình, đàn bà mua xe như là chọn chồng, nếu chọn không kỹ, ngày nào nó cũng gây chuyện với cậu thì cậu chịu không nổi đâu.
Tại sao đàn bà mua xe như chọn chồng? Không thể cũng chọn người tình như đàn ông sao? Có phải cậu thấy bọn tớ không nhiều tiền như đàn ông các cậu nên không thể thường xuyên đổi xe không?
Cậu không hiểu sao? Dăm bữa nửa tháng lại có chuyện nên giống với người tình, thế mới khiến đàn ông thích chinh phục. Chồng thì giống như một con bò, chỉ biết cắm đầu làm việc, không được lười biếng, nếu như chồng cũng giống như người tình thì phụ nữ các cậu chỉ có khóc thôi.
Ồ, có lí lắm. Không ngờ cậu lại giỏi thế. Có phải mấy lý thuyết này là kết quả của việc cậu nghiên cứu Lâm Đan Phong không? Đúng rồi, lần trước cậu nói cho dù thế nào trước khi ra nước ngoài cũng phải cho mẹ cậu gặp Lâm Đan Phong, hiện nay thế nào rồi?
Haiz, vẫn giậm chân tại chỗ. Nhưng mà sẽ nhanh thôi. Có tin gì sẽ thông báo với cậu đầu tiên. Còn cậu thì sao? Ở nhà Vương Tân thế nào?
Cũng thế thôi. Mẹ anh ấy đồng ý trả tiền đặt cọc cho nhà cho bọn mình, mẹ tớ sẽ mua xe, sau này chắc chẳng còn vấn đề gì nữa.
Thế thì tốt! Cậu hạnh phúc là tớ vui!
Tống Ca còn muốn nhắn lại một tin nữa thì bỗng dưng điện thoại đổ chuông, đầu dây bên kia vang lên giọng nói có hơi bực bội của Vương Tân:
- Em đang ở đâu thế? Sao muộn rồi mà còn chưa về nhà?
- Em...? – Tống Ca nhìn xung quanh. – Sắp tới Vĩnh An Lý rồi, tắc đường! Mọi người cứ ăn trước đi, đừng chờ em nữa.
Vương Tân nói:
- Sao em không ngồi tàu điện ngầm? Em không biết là cuối tuần sẽ tắc đường sao? Để cả nhà phải chờ mỗi em!
Tâm trạng vui vẻ của Tống Ca thoáng chốc tan biết hết:
- Chẳng phải đã bảo mọi người cứ ăn trước đi rồi sao? Em cũng đâu muốn chậm thế này! - Nói xong cô bực bội cúp điện thoại. Trên màn hình lại báo tin nhắn mới, là Tạ Siêu Phàm gửi tới: Này! Sao không nói gì nữa?
Hôm nay nói thế thôi, tớ sắp về tới nhà rồi. Tống Ca nhắn lại, Tạ Siêu Phàm hồi âm: 88. Cuối tuần vui vẻ!
Tống Ca nhìn cái điện thoại di động im lặng, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe, những ánh đèn neon hai bên đường Trường An nhấp nháy. Bắc Kinh sau thế vận hội trở nên hoa lệ và nhiều màu sắc hơn. Những cánh cửa sổ của những tòa nhà cao tầng ở xa cũng sáng ánh đèn, chúng không ngừng xuất hiện ở trước mặt cô, rồi lại không ngừng biến mất ở sau lưng, những ánh đèn hắt ra từ cửa sổ đó thật ấm áp và khiến người ta khát vọng nhưng ánh đèn cửa sổ nào sẽ chờ đợi cô?
Đứng dưới lầu nhà Vương Tân, Tống Ca ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, bỗng dưng nghe thấy trong lòng có một âm thanh lạnh lùng nói: Sắp tới nhà chưa? Mày sắp tới nhà ai đó?