Nàng Dâu Cá Koi

Chương 15: Định mệnh xuất hiện



Hạ Trúc Linh xuống xe muộn hơn một chút vì Tạ Lâm mau mải không kịp cầm đồ đạc trên xe. Nên cô đành phải một mình xách hết những túi to túi nhỏ đó.

Tạ Lâm là giáo sư hướng dẫn ở đại học của cô. Từ hai năm trước sau khi Hạ Trúc Linh tốt nghiệp thì bà ấy cũng vừa đến tuổi nghỉ hưu. Bà ấy cùng chồng sang nước ngoài định cư cùng gia đình con trai lớn. Từ đó đến nay chưa về nước.

Lần này Hạ Trúc Linh tham gia một hội nghị báo cáo tổng kết, Tạ Lâm được mời làm cố vấn nên trùng hợp hai người gặp lại nhau. Nghe nói rằng bà ấy về nước vì muốn đến thăm người bạn thân có con trai đang bị tai nạn.

Lâu ngày không gặp, lát nữa Tạ Lâm còn muốn cùng Hạ Trúc Linh đi ăn tối trò chuyện nên cứ nằng nặc bắt cô đi cùng. Hạ Trúc Linh muốn từ chối cũng không được nên đành nghe theo.

...

Hạ Trúc Linh xách túi xuống xe, cô hơi cúi đầu chào hỏi hai người lạ trước mặt. Một vị phu nhân mắt còn hơi đỏ cùng với một người đàn ông đang mặc áo bào đạo sĩ.

"Cháu chào mọi người. Cháu là học trò của cô Tạ, tên là Hạ Trúc Linh."

Không hiểu vì sao Hạ Trúc Linh cảm thấy ánh mắt của vị phu nhân kia khi nhìn thấy cô là lập tức sáng lên. Tạ Lâm vời cô lại, ý bảo cô tiến gần một chút.

Bà ấy quay sang bảo với bạn mình.

"Đây là đứa học trò ưng ý nhất trong cả sự nghiệp dạy học của mình đấy. Bạn thấy có vừa xinh xắn vừa giỏi giang không?"

Triệu phu nhân gật đầu ngay tắp lự. Nào chỉ có xinh xắn với giỏi giang, bà như còn thấy được cả một vầng hào quang đang toả ra ánh sáng lấp như tiên giáng trần trên người con bé này.

Tạ Lâm tự hào. Từ ngày con bé này vào trường, bà đã biết là một nhân tài đáng để đào tạo. Con bé cũng không phụ lòng trông đợi của bà, khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường nó đã có những phát minh lớn giúp bảo tồn những loại thực vật quý hiếm.

Bây giờ tuy con bé không muốn học lên cao mà về làm kỹ sư nông nghiệp nhưng mà chỉ cần con bé thích, hơn nữa còn có đóng góp cho khoa học nước nhà thì bà cũng ủng hộ hết mình.

Triệu phu nhân nào quan tâm đến bạn thân mình đang nghĩ gì. Bà mau chóng lại gần Hạ Trúc Linh kích động nắm tay cô, liên tiếp hỏi vài câu.

"Cháu là con gái nhà ai? Năm nay bao nhiêu tuổi? Còn độc thân không? Đã đính ước hay kết hôn với ai chưa?"

Triệu phu nhân gần như đã ngầm khẳng định cô gái trước mặt mình chính là con dâu tương lai. Bà chỉ muốn hỏi rõ mọi điều ngay lập tức, chỉ cần con bé gật đầu là ngay mai bà sẽ đến nhà thưa chuyện với cha mẹ con bé rồi cưới con bé về nhà làm dâu.

Hạ Trúc Linh có chút bất ngờ với những câu hỏi liên tiếp của vị phu nhân này nhưng cô vẫn lễ phép trả lời đầy đủ.

"Nhà cháu không ở đế đô mà ở tại tỉnh B. Cháu năm nay hai tư tuổi, chưa đính hôn cũng chưa kết hôn."

"Vậy tốt quá rồi." Nghe xong câu trả lời của cô bé này, Triệu phu nhân vui như muốn bay lên trời.

Cô bé này quả là định mệnh của con trai nhà bà!

Tạ Lâm đứng bên cạnh chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện, thấy bạn mình hôm nay có gì đó rất là khác lạ. Người bạn này của bà từ nhỏ đến lớn đã sống trong nhung lụa, sau này lại còn gả vào nhà hào môn. Từ trước đến nay chỉ có chuyện người khác tìm cách bắt chuyện lấy lòng, chứ không có chuyện bà ấy chủ động nói chuyện với người khác. Hơn nữa thái độ còn rất là vồ vập.

"Cậu sao thế? Muốn hỏi chuyện thì đi vào trong nhà trước đã."

Triệu phu nhân lúc này mới nhớ ra là mọi người vẫn còn đứng ngoài sân. Bà có chút xấu hổ vì tiếp đón khách đến nhà không chu đáo.

"Đúng rồi, mình vui quá nên quên mất. Mời mọi người vào nhà nói chuyện."

Triệu phu nhân còn cầm giúp Hạ Trúc Linh vào túi đồ, tay vẫn còn nắm lấy cổ tay cô. Cứ như thể nếu bà thả ra thì cô sẽ lập tức biến mất.

Tạ Lâm và Hạ Trúc Linh nghe Triệu phu nhân nói thế thì cũng không nghĩ nhiều. Hai người chỉ nghĩ đơn giản là bà ấy vui mừng vì lâu ngày mới được gặp lại bạn cũ. Chỉ có duy nhất ông đạo sĩ đứng đằng sau là hiểu rõ tất cả.

Khi mọi người đều an vị ngồi ở phòng khách, Tạ Lâm mới để ý đến người mặc áo bào đạo sĩ. Bà ấy hỏi Triệu phu nhân.

"Người này là ai vậy? Sao trong nhà cậu lại là có đạo sĩ?"

Tạ Lâm biết bạn mình cũng thường hay đi lễ bái nhưng cũng không phải là người mê tín đến u mê. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà phải mời đạo sĩ về nhà.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.