Triệu Dịch Quân đã có một giấc mơ dài. Trong mơ mọi thứ xung quanh anh đều chìm trong bóng tối, anh cứ dò dẫm bước đi trong vô định mà không thể nào tìm thấy đường ra.
Anh còn nhớ cảnh cuối cùng trong ký ức của anh là mảnh xác máy bay cắt ngang qua cánh dù của anh. Trong ngực anh còn đang ôm một đứa bé, lúc đó anh không có nghĩ nhiều nhanh chóng dùng toàn bộ cơ thể che chắn cho đứa bé khỏi bị va đập.
Hình như bên tai của anh còn nghe loáng thoáng thấy tiếng mẹ mình đang khóc. Còn có tiếng của bác sĩ và hai đứa em mình nói chuyện.
Bác sĩ nói rằng tình trạng của anh quá tệ, có lẽ sẽ không sống được bao lâu nữa, mong cả nhà chuẩn bị tinh thần.
Khi nghe những lời đấy, Triệu Dịch Quân cũng không có cảm giác đau khổ lắm. Từ năm anh bước chân vào quân đội, anh đã biết sinh tử của anh là dành cho nhân dân và tổ quốc.
Anh không có gì hối hận.
Chỉ là mẹ anh chắc chắn là sẽ thương tâm nhiều lắm.
Đầu năm nay mẹ còn thúc giục anh mau chóng kết hôn để bà có thể sớm ngày ẵm cháu nội. Ai ngờ bây giờ anh lại chỉ có thể nằm liệt giường một chỗ.
Anh đúng là một đứa con trai bất hiếu khi để mẹ anh chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Triệu Dịch Quân cứ như vậy mà lâm vào hôn mê, cho đến khi anh nghe thấy một tiếng nói dịu dàng bên tai mình.
“Xin ông trời có mắt, phù hộ cho Triệu Dịch Quân sớm ngày khỏe lại.”
Là ai đang cầu nguyện cho anh?
Cơ thể của anh như có dòng nhiệt ấm chạy qua, tuy cơ thể vẫn không thể động đậy như ý thức của anh cũng đã lờ mờ quay trở lại. Anh vẫn cảm nhận được mình đang nằm ở nhà mình.
Mẹ anh và hai người em, còn có bác sĩ và hộ lý thường xuyên đến kiểm tra. Hôm nay dường như còn có hai người lạ đến thăm anh.
Có một bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay anh, luồn nhiệt nóng ấm dường như đang tuôn trào mạnh mẽ trong người. Mí mắt của anh giật giật.
Giọng nói dịu dàng lần trước lại lần nữa vang lên sát bên cạnh anh.
“Người tốt như anh không nên bị như thế này. Anh phải sớm khỏe lại, tất cả mọi người đều đang đợi anh tỉnh dậy.”
Là ai đang nói đấy. Anh thoải mái quá, có thể nắm tay anh lâu lâu thêm một chút nữa được không? Nếu anh có thể cử động, nhất định anh sẽ nắm chặt bàn tay ấy không buông.
…
Tốc độ làm việc của nhà họ Triệu thật sự rất nhanh. Chỉ trong vài ngày đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Hạ Trúc Linh cũng đã chuyển công việc từ tỉnh lên trên đế đô, trực tiếp tiến vào bộ nông nghiệp làm việc. Dù sao cô cũng đã lấy chồng ở đế đô, đâu có thể tiếp tục ở lại tỉnh được.
Hạ Trúc Linh chuyển vào phòng ngủ bên cạnh Triệu Dịch Quân để cô tiện sang bên chăm sóc hằng ngày. Nói là chăm sóc chứ mọi chuyện đều đã có hộ lý và mẹ Triệu lo lắng, Hạ Trúc Linh cũng không phải làm gì quá nhiều.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển vào nhà họ Triệu. Ngoài mẹ Triệu ra thì cô cũng chưa gặp hai thành viên còn lại trong nhà.
Triệu Dịch Thần đang đi công tác ở nước ngoài chưa về kịp. Còn Triệu Dịch Tranh thì đang ở trong tổ quay phim. Triệu phu nhân nói rằng đợi đến cuối tuần này hai người bọn họ sẽ về gặp mặt chị dâu.
Hạ Trúc Linh không muốn phô trương nên cô đề nghị với mẹ Triệu rằng chỉ cần đăng ký kết hôn, còn về làm lễ ra mắt thì nên bỏ qua. Dù sao sau này Triệu Dịch Quân tỉnh lại thì hai người cũng sẽ ly hôn. Sau này lại mất công giải thích không cần thiết.
Triệu phu nhân tuy không đành lòng nhưng cũng không biết làm thế nào. Chỉ biết nghe theo lời của con bé, hy vọng nó có thể sống thoải mái ở Triệu gia.
Tuy không công bố với người ngoài nhưng cũng phải thông báo với Triệu Chi Lê, là em gái của cha Triệu. Triệu Chi Lê đã sớm kết hôn cùng chồng là người cầm quyền tập đoàn Khương thị.
Chủ nhật này Triệu Chi Lê sẽ cùng chồng là Khương Văn về đây, hôm đấy Triệu phu nhân sẽ làm một bữa tiệc ra mắt nho nhỏ, gọi là giới thiệu thành viên mới cho mọi người.
Triệu phu nhân mang một cốc sữa nóng lên gõ cửa phòng Triệu Dịch Quân. Hạ Trúc Linh đang ngồi bên cạnh giường Triệu Dịch Quân đọc sách, bàn tay của cô còn đang nắm lấy tay anh.
“Mời vào.”
“Con đang làm gì thế? Mẹ mang cho con cốc sữa, uống xong rồi đi ngủ sớm. Cả ngày hôm nay con đã mệt rồi.”
Hạ Trúc Linh đứng dậy, cô đón lấy cốc sữa bằng hai tay.
“Dạ, con cảm ơn.”
[Mẹ vào thì em vẫn có thể tiếp tục ngồi mà, tại sao lại phải buông tay ra.]
Triệu Dịch Quân đã lờ mờ lấy lại ý thức, đặc biệt là những lúc Hạ Trúc Linh chạm vào anh. Anh cảm tưởng như cô là sợi dây giúp anh kết nối với thế giới xung quanh.
Triệu phu nhân lắc đầu. Con dâu này của bà quá khách sáo rồi. Hai người cũng mới biết nhau có vài ngày đã trở thành quan hệ mẹ chồng nàng dâu, giờ đây ở riêng với nhau lại lúng túng chẳng biết nói gì.
“Được rồi, nếu con mệt thì cứ ấn nút, hộ lý sẽ vào đây thay cho con. Mẹ đi về phòng trước đây.”
“Vâng ạ. Chúc mẹ ngủ ngon.”
“Chúc con ngủ ngon.”
Thấy mẹ chồng đi rồi, Hạ Trúc Linh mới nhẹ nhàng thở ra. Đã lâu rồi cô không có mẹ ở bên cạnh, bỗng dưng bây giờ có thêm người để gọi là mẹ. Bà ấy còn hết mực chăm sóc cô, đâm ra cô lại không biết làm sao cho phải.
Cô vươn tay vuốt hàng lông mày cương nghị của Triệu Dịch Quân.
“Anh nói xem mẹ anh sao lại tốt với tôi đến vậy cơ chứ. Bà càng tốt tôi lại càng áy náy. Nếu tôi là phúc tinh thật sự thì anh hãy mau chóng tỉnh dậy nhé.”
[Vì em thật sự là phúc tinh của anh. Còn giờ đã trở thành vợ của anh, mẹ chồng thương em là chuyện đương nhiên.]
[Đợi đến khi anh tỉnh dậy, em sẽ có thêm một người thật lòng yêu thương em]