Có vẻ việc chiếc xe bị cố ý đâm thủng mà không gây tổn hại đến Hạ Trúc Linh mà còn khiến cô nghi ngờ nên kẻ chủ mưu đằng sau đã thu tay lại. Hắn ta không dám vọng động làm liều.
Triệu Dịch Thần đang điều tra, nhưng vẫn chưa có kết quả. Camera của gara đã bị người khác cố ý phá hỏng. Điều này chứng tỏ là suy nghĩ của Hạ Trúc Linh là đúng. Thám tử được Triệu Dịch Thần cử đi điều tra đang tiếp tục lần theo dấu vết.
Chỉ là kẻ này giống như là dân chuyên nghiệp, ra tay rất kín kẽ không để lại dấu vết.
Vài ngày tiếp theo, Hạ Trúc Linh ngoài nhà họ Triệu và nơi làm việc thì hạn chế đi ra chỗ khác. Đi ra ngoài thì cũng là dùng xe riêng có tài xế của nhà họ Triệu.
Cô không dám nói sự thật với Triệu phu nhân. Cô chỉ nói là xe hỏng phải để lại sửa chữa vài ngày.
Triệu phu nhân không hề suy nghĩ nhiều, nghe cô nói như vậy thì còn vui vẻ đưa cho cô một chùm chìa khóa. Nói rằng ở gara có nhiều xe, giờ đưa hết cho cô dùng. Còn nhanh chóng bảo quản gia sắp xếp cho cô một tài xế riêng, từ nay cô đi ra ngoài thì người này sẽ phụ trách việc lái xe.
Triệu Dịch Thần cũng ăn ý có cùng suy nghĩ với cô. Hai chị em chồng đều không hẹn mà cùng giấu chuyện này với Triệu phu nhân.
…
Buổi tối ngày hôm đấy, như thường lệ Trúc Linh vào phòng Triệu Dịch Quân để xoa bóp cho anh. Từ ngày Triệu Dịch Quân có thể hô hấp bình thường mà không cần dùng ống thở thì cũng không cần phải có người túc trực bên cạnh suốt ngày.
Hạ Trúc Linh đang chuẩn bị dùng tăm bông thấm nước, lau đôi môi cho Triệu Dịch Quân để không bị nứt nẻ.
Cô không thể ngờ rằng, cô vừa ngước mắt lên thì thấy người đàn ông vốn dĩ đang ngủ say đã mở mắt từ lúc nào. Anh đang dùng đôi mắt đen láy yên lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Đầu óc cô như bị đình trệ, không biết phải làm thế nào là đúng. Hạ Trúc Linh thử gọi một tiếng.
“Triệu Dịch Quân…”
Cô còn quơ bàn tay nhỏ trước mặt anh như thử xem anh có phản ứng như thế nào.
“Anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Triệu Dịch Quân mấp máy môi, anh khàn giọng trả lời.
“Ừ…”
Vì nằm hôn mê quá lâu khiến anh cất tiếng nói cũng khó khăn.
Cổ họng bỏng rát khiến anh không thể nói được, nhưng đây là câu nói đầu tiên của vợ anh nói với anh nên dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng nhất định trả lời.
“Tốt quá rồi…”
Hạ Trúc Linh cứ thì thào mãi, tay cô giống như thói quen nắm lấy bàn tay to lớn của anh. Bình thường chỉ có mình cô đơn phương nắm lấy, lần này cuối cùng bàn tay ấy có thể đáp lại cô.
Mắt Hạ Trúc Linh lấp lánh ánh nước, cuối cùng trời không phụ lòng người. Người đàn ông này cũng đã tỉnh dậy.
“Anh đợi chút tôi sẽ gọi bác sĩ đến ngay đây. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Hạ Trúc Linh luống cuống, cô vội vàng chạy đi gọi Triệu phu nhân đến. Bà ấy biết chuyện này thì chắc chắn sẽ mừng lắm.
Triệu Dịch Quân nhìn theo bóng dáng của cô. Sau không biết bao nhiêu lâu lần mò trong bóng tối thì cuối cùng anh cũng có thể tìm được lối ra. Ngay khi anh vừa mở mắt đã nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi cạnh mình.
Mặt mộc trắng hồng, đôi mắt long lanh đang chau mày lại tỉ mẩn dùng tăm bông thấm nước. Mái tóc đen dài được búi lỏng sau gáy, một vài ngọn tóc còn đang bay lòa xòa trước mặt cô.
Theo bản năng, Triệu Dịch Quân biết đây chính là cô dâu của mình. Là chủ nhân của tiếng nói dịu dàng bên tai anh mỗi ngày, dẫn dắt anh tìm được ánh sáng.
Lúc cô ngẩng lên nhìn thấy anh thì lập tức ngẩn ngơ. Khi xác định anh đã tỉnh lại thì vành mắt phiếm hồng, đôi mắt như có một lớp sương mù phủ lên.
Giọng nói ấm áp với bàn tay nhỏ nhắn quen thuộc ấy. Cuối cùng anh cũng đã có thể đáp lại cô. Lúc anh dùng sức muốn giữ chặt tay lại cô thì cô đã nhanh chóng buông ra để đi tìm bác sĩ.
Triệu Dịch Quân ảo não nhìn bàn tay dày rộng của mình. Sức lực của anh đã từng có thể dễ dàng khống chế được bao người đàn ông to lớn, thế mà bây giờ lại không đủ sức giữ được một người con gái nhỏ bé.
Nhất định anh phải nhanh chóng rèn luyện lại cơ thể này.
Vợ anh không thể có chồng là một kẻ yếu ớt được.
…
Hạ Trúc Linh mau chóng chạy xuống lầu, hôm nay trùng hợp là có cả hai người em chồng cùng ở nhà. Triệu Dịch Thần đang làm việc trong phòng còn hai mẹ con Triệu phu nhân và Triệu Dịch Tranh đang làm bánh trong bếp.
Triệu phu nhân thấy con dâu của mình chạy hổn hển xuống phòng bếp thì ngạc nhiên.
“Con sao thế? Sao lại chạy vội vàng thế?”
Triệu Dịch Tranh hỏi thêm.
“Hay là chị dâu muốn uống nước hay thèm ăn cái gì, để em lấy cho chị nha.”