Nàng Dâu Cá Koi

Chương 30: Ngốc cũng là vợ anh



Triệu Dịch Tranh ngọ nguậy muốn thức dậy. Cô ấy vươn tay sang bên cạnh muốn cho chị dâu một cái ôm chào buổi sáng, nhưng sờ soạng mãi mà chỉ thấy chăn đệm lạnh ngắt.

Triệu Dịch Tranh choàng tỉnh.

Chị dâu thân yêu của cô đi đâu mất rồi. Tối hôm qua chị ấy vẫn còn ngủ bên cạnh cô cơ mà.

“Chị dâu…”

“Ơi, sao thế. Em tỉnh rồi à?”

Triệu Dịch Tranh ngồi bật dậy đã thấy chị dâu xinh đẹp mềm mại của cô đang ngồi ở cạnh giường anh cả. Cô ấy vội vàng xuống giường xỏ dép chạy lại.

“Anh cả đã tỉnh rồi sao?”

“Anh ấy đã tỉnh từ lúc nửa đêm.”

Triệu Dịch Tranh ngượng ngùng. Cô đã bảo là đêm nay sẽ thức để trông anh cả mà lại lăn ra ngủ mất, chỉ để cho một mình chị dâu chăm sóc anh ấy.

“Vậy chị đã thức đã cả đêm sao? Chị phải gọi em dậy chứ, sáng nay chị còn phải đi làm mà.”

“Chị thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức. Chị vừa nghe thấy tiếng xe của bác sĩ, em dậy rồi thì xuống lầu gọi mẹ và bác sĩ lên đây đi.”

“Dạ, được.”

Triệu Dịch Tranh làm theo lời chị dâu rồi sang phòng mở cửa cho mẹ mình. Triệu phu nhân đã tỉnh giấc từ lâu, nhưng vì tối hôm qua hai đứa con trời đánh đề phòng bà nửa đêm không chịu ngủ mà sang phòng anh cả mà khóa luôn cửa lại.

Cạch…

Triệu Dịch Tranh mở cửa phòng mẹ, cười hì hì lấy lòng Triệu phu nhân.

“Mẹ…”

Triệu phu nhân lườm con gái một cái, đang định mắng đứa con út bây giờ mới chịu sang mở cửa cho bà thì Triệu Dịch Tranh đã mau chóng nhận lỗi.

“Mẹ ơi, con biết lỗi rồi. Mẹ đừng mắng con.”

Triệu Dịch Tranh kéo tay dựa vào mẹ làm nũng.

“Mẹ đừng giận, anh cả tỉnh lại rồi. Mẹ sang phòng anh cả trước đi, con xuống lầu mời bác sĩ lên.”

Triệu phu nhân nghe thấy thế thì mắt sáng lên, quên luôn việc con gái dám nhốt mình lại. Bà rảo bước ra khỏi phòng, còn quay lại dặn dò con gái.

“Nhanh gọi bác sĩ lên đi.”

“Dạ.”



Triệu phu nhân nhanh chóng chạy đến phòng con trai, đã thấy con dâu ngồi bên cạnh con trai nói chuyện. Tay hai đứa nó vẫn còn đan chặt với nhau.

Triệu phu nhân lệ nóng lưng tròng, cảm động đến rối tinh rối mù. Cứ theo tình hình này thì con trai bà sẽ sớm ngày khỏe lại, còn có con dâu ngoan hiền ở đây, bà sẽ sớm ngày được có cháu.

Triệu phu nhân vui mừng đến độ bà hoàn toàn quên mất chuyện Hạ Trúc Linh đã thương lượng ngày trước là sau khi Triệu Dịch Quân tỉnh lại là cô sẽ rời đi. Trong mắt bà bây giờ chỉ còn hình ảnh đẹp đôi giữa hai người mà thôi.

Hạ Trúc Linh đang nói chuyện với Triệu Dịch Quân thì đã nghe thấy tiếng bước chân. Cô ngẩng lên thì nhìn thấy Triệu phu nhân đang đứng ngẩn ra nhìn mình.

Hạ Trúc Linh gọi một tiếng dò hỏi.

“Mẹ…”

Triệu phu nhân nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt của Trúc Linh, bà xót xa hỏi thăm.

“Đêm qua con không ngủ sao?”

Hạ Trúc Linh cười ngượng, chột dạ nhìn đi chỗ khác.

“Con có ngủ mà, chỉ vừa mới thức dậy thôi.”

Ánh mắt Triệu Dịch Quân nhuốm ý cười, cô vợ nhỏ này của anh lại nói dối rồi.

Cô vợ anh có chút ngốc nghếch thì phải. Cô ấy hoàn toàn không biết cách nói dối.

Có phải cô ấy đã quên mất là tối hôm qua còn nói với anh là cô chỉ ở đây ở nhờ mà thôi, thế mà hôm nay lại gọi mẹ anh là mẹ. Để xem sau này anh hỏi thì cô ấy sẽ lại nghĩ ra cái cớ gì khác.

Đúng là giấu đầu lòi đuôi.

Nhưng mà có ngốc thì cũng là vợ anh. Cô vợ ngốc nghếch đáng yêu.

Triệu phu nhân cũng biết là con dâu đang không nói thật, bà đau lòng. Nhà bà thật là phải tích phúc phần bao nhiêu đời mới có được một người con dâu đối xử tốt với nhà bà như thế này.

“Sáng nay con có xin nghỉ làm một ngày được không?”

Đêm qua con dâu thức khuya, sáng nay vẫn còn phải đi làm thì sẽ bị kiệt sức mất.

“Dạo này con có hơi bận nên không xin nghỉ được.”

Triệu phu nhân vẫn muốn kì kèo nhưng bà lại thôi. Bà không muốn cho con dâu cảm giác muốn can thiệp vào công việc của con bé.

Lát nữa bà sẽ xuống bếp hầm cho con bé một nồi gà hầm sâm rồi dặn tài xế mang đến cho con bé làm bữa trưa mới được.

“Được rồi, vậy con mau về phòng ngủ một giấc đi. Hơn tám giờ con mới đi làm có đúng không?”

“Vâng, đợi bác sĩ khám xong con sẽ đi.”

Hạ Trúc Linh nhấn điện thoại để xem thời gian, bây giờ còn chưa đến sáu giờ sáng.

Bộ nông nghiệp chỗ cô làm theo giờ hành chính, chín giờ vào làm, năm giờ tan sở. Từ Triệu gia đi đến nơi làm việc cũng cách đây khá xa, đi xe cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ nên hằng ngày tám giờ cô sẽ xuất phát.



Hôm nay bác sĩ trực tiếp mang theo rất nhiều thiết bị đo lường đến để kiểm tra sức khỏe, còn đi cùng rất nhiều đồng nghiệp ở bệnh viên quân khu thủ đô đến.

Trước đó ông ta có ý định muốn cho Triệu Dịch Quân về lại bệnh viện để tiện theo dõi nhưng Triệu phu nhân không đồng ý. Bà sợ rời khỏi nhà họ Triệu kẻ giấu mặt kia sẽ tìm được cơ hội ra tay hãm hại con bà.

Thấy bác sĩ vẫn còn băn khoăn thì bà trực tiếp vung tay viết ra một chuỗi dài con số trên tấm chi phiếu, trực tiếp bảo bác sĩ mua toàn bộ thiết bị đến lắp đặt ở nhà bà. Sau này khi Triệu Dịch Quân khỏi hẳn sẽ quyên tặng toàn bộ cho bệnh viện.

Trùng hợp là thiết bị ngày hôm qua cũng vừa được vận chuyển đến. Đồng nghiệp của bác sĩ cũng rất kinh ngạc với trường hợp của Triệu Dịch Quân nên hôm nay nhất quyết muốn đi theo. Nên hôm nay nhà họ Triệu mới tập trung đông người đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.