Buổi chiều sau khi tan làm Hạ Trúc Linh về nhà như thường lệ. Chỉ là hôm nay theo cô về còn thêm một thứ khác đang được cô ôm trong lòng.
Từ ngày Triệu Dịch Quân có thể ngồi trên xe lăn anh đã có một thói quen là ngồi đợi vợ mình tan làm về ở ngoài hiên nhà. Chiều nay Triệu Dịch Quân đã đợi ở đây khá lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Trúc Linh.
Triệu Dịch Quân sốt ruột cứ liếc nhìn điện thoại nhiều lần. Anh cau mày, không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô lại về trễ. Anh định lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho cô xem sao thì đã thấy có Trúc Linh vui vẻ che chở cái gì đó trong lòng chạy băng qua sân nhỏ tiến về phía anh.
Hạ Trúc Linh thở dốc vì chạy vội, cô thở hổn hển khom người dừng trước mặt Triệu Dịch Quân.
“Xin chào…”
Triệu Dịch Quân đau lòng, cô gái này chẳng biết yêu quý bản thân gì cả, chạy đến mức đỏ bừng cả mặt.
“Từ từ thôi, sao em lại phải vội vàng đến thế.”
Anh mở nắp bình nước ấm rót cho Trúc Linh một ngụm nước đưa cho cô, nhưng cô không buông thứ trong lòng của mình ra được nên đành lắc đầu.
Triệu Dịch Quân nhìn cái túi mà cô ôm trong lòng, anh đành bảo cô.
“Em cúi xuống một chút.”
“Sao?”
Hạ Trúc Linh không hiểu anh có ý gì nhưng vẫn làm theo lời anh nói. Triệu Dịch Quân nâng cốc nước lại sát miệng của cô, ý muốn bảo cô cứ như thế này mà uống. Hạ Trúc Linh cuống quýt lắc đầu.
Sao lại có thể để cho anh đút nước cho cô uống được.
“Tôi không cần đâu, lát nữa tôi uống cũng được.”
Triệu Dịch Quân vẫn kiên trì nâng cái cốc.
“Bình thường em vẫn giúp anh, giờ chỉ là anh muốn giúp em uống một ngụm nước thôi.”
“Vậy được.”
Hạ Trúc Linh đỏ mặt, động tác này có phần thân thiết quá mức rồi. Cô đành vội vàng uống một ngụm nhỏ rồi dừng lại.
Cô ngồi xuống trước mắt Triệu Dịch Quân, nhẹ nhàng lấy thứ ở trong cái túi vẫn được ôm chặt trong lòng mình từ lúc về đến giờ.
“Meooo…”
Hóa ra là một con mèo.
Con mèo nhỏ cả thân màu trắng muốt, đang dụi vào trong lòng bàn tay của Hạ Trúc Linh. Nó giương đôi mắt màu trà sợ hãi nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. Mấy cái móng vuốt nhỏ đang cố gắng vươn lên bám vào tay áo của Trúc Linh.
Hạ Trúc Linh dịu dàng vuốt ve an ủi nó.
“Ngoan, không sợ.”
Cô giải thích với Triệu Dịch Quân.
“Lúc nãy tôi nhặt được nó ở trong một cái hộp giấy bị bỏ ở ven đường. Tôi nghĩ anh ở nhà sẽ buồn nên mang về cho nó làm bạn với anh.”
“Anh yên tâm, tôi đã cho nó đi khám bệnh tổng quát ở thú y rồi. Không có bệnh tật gì đâu, chỉ là còn bé nên nhìn nó có vẻ yếu ớt.”
Hóa ra là vì lý do này mà cô mới về muộn hơn mọi khi.
Cô bế con mèo nhỏ quay lại cho nó đối mặt với người đàn ông, cầm một bàn chân trước lên làm động tác vẫy vẫy với anh.
“Anh nuôi nó có được không?”
Triệu Dịch Quân nhìn một lớn một nhỏ đang ngước đôi mắt long lanh ngập nước đang nhìn mình đầy trông ngóng. Anh không kìm được lòng mình mà vươn bàn tay to lớn lên xoa đầu cô gái.
Hạ Trúc Linh tròn mắt, sao anh lại xoa đầu cô.
Cô có phải là mèo đâu.
Chỉ là cô gái không biết, bộ dạng này của cô quả thực rất giống con mèo nhỏ đang làm nũng. Triệu Dịch Quân ngứa ngáy trong lòng, anh thật sự muốn hóa thành bộ dạng mãnh thú để tha con mèo nhỏ này về hang ổ của mình.
Hạ Trúc Linh chớp mắt, thử gọi anh một tiếng.
“Triệu Dịch Quân…”
“À…”
Triệu Dịch Quân giật mình, anh rút tay lại chuyển hướng xuống xoa đầu con mèo nhỏ.
Con mèo nhỏ lập tức dựng đứng toàn bộ lông trên người lên rồi gào lên một tiếng.
“Méooo…”
Đuôi của nó còn dựng lên phe phẩy qua lại dữ dội.
Mặc cho nó phản kháng, Triệu Dịch Quân nhẹ tay nhấc nó luôn đặt nó lên trên chân mình, anh giữ chặt nó lại rồi từ từ vuốt ve.
Con mèo nhỏ ban đầu còn sợ hãi giãy dụa, nó không thích người đàn ông này xoa đầu nó đâu. Nó thích chị gái mềm mại xinh đẹp này xoa đầu nó cơ. Tay người đàn ông này vừa to vừa cứng, cứ như thể là có thể có thể bóp gãy cái cổ yếu ớt của nó ngay lập tức vậy.
Dần dần thì nó cảm thấy người đàn ông này không có ý định xấu với nó thì từ từ thả lỏng toàn thân. Đến lúc quen thuộc rồi thì nó mon men cào thử một cái vào lòng bàn tay đang xoa nắn cho mình một cái xem sao.
Không tức giận.
Vậy là được rồi. Con mèo nhỏ thoải mái nằm cuộn trên đùi Triệu Dịch Quân mặc cho anh vuốt ve cái đuôi của mình.
Hạ Trúc Linh thấy một mèo một người dễ dàng thân thiết với nhau thì mỉm cười. Cô cũng vươn tay gãi gãi cằm con mèo nhỏ. Con mèo thoải mái đến mức phát ra tiếng thở khò khè thích thú.
“Vậy anh đồng ý nuôi nó nha.”
Triệu Dịch Quân gật đầu, ý cười đậm trong mắt.
“Đương nhiên.”
Đương nhiên là anh sẽ phải nuôi con mèo nhỏ của anh rồi. Sẽ nuôi suốt cả đời.