Trước mắt Triệu Dịch Quân đột nhiên tối lại, hình ảnh cô gái đang chơi đùa cùng con mèo trắng cách anh không xa cũng dần nhòe đi. Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch dữ dội, sự đau đớn như từng mũi dao nhọn khoét từng miếng trong lòng anh.
Đầu đau như búa bổ, bên tai anh như ù đi không còn nghe thấy gì. Thế nhưng lạ là anh vẫn còn nghe thấy như có một âm thanh như tiếng vọng nguyền rủa từ địa ngục vang lên.
“Chết đi, hãy mau chết đi…”
Nội tạng trong cơ thể anh như có bàn tay đang thò vào khuấy đảo bóp nát từng thứ từng thứ một. Từng khớp xương trên cơ thể anh như bị kẻ nào đó đang tàn nhẫn bẻ gãy.
Triệu Dịch Quân vốn là quân nhân, việc bị thương với anh là chuyện thường ngày như ăn cơm. Bị đâm, bị chém hay bị đạn bắn anh cũng đã đều nếm qua. Nhưng cơn đau này như tất cả những đau đớn cả đời anh chịu cũng không bằng.
Triệu Dịch Quân túm chặt cổ áo, cố gắng khống chế bản thân. Anh có linh cảm không lành, nếu lần này anh không thể vượt qua thì anh sẽ cầm chắc cái chết.
Không được.
Anh không thể chết.
Triệu Dịch Quân, người luôn sẵn sàng đối mặt với chuyện cái chết bất cứ lúc nào, giờ đây lại thực sự sợ hãi cái chết. Lúc anh rơi từ độ cao gần chục mét với vật cản duy nhất làm giảm tốc độ rơi là cái dù rách anh cũng không thấy sợ như bây giờ.
Nếu cứ thế này mà chết đi thì mẹ anh còn hai đứa em anh phải làm thế nào đây. Kẻ đứng đằng sau chuyện này sẽ cũng nhân cơ hội mà hãm hại bọn họ.
Còn vợ của anh nữa. Anh vẫn còn chưa nói rõ lòng mình cho cô biết.
…
Hạ Trúc Linh đang đùa giỡn với Tiểu Hắc đợi xem Triệu Dịch Quân nói gì thì thấy anh bất ngờ gục sang một bên.
“Triệu Dịch Quân!”
Trúc Linh vội vàng bỏ con mèo còn đang phấn khởi đùa giỡn mà chạy ngay lại chỗ anh đỡ lấy thân thể đang ngã gục. Trước khi Triệu Dịch Quân ngã hẳn xuống sàn thì cô đã kịp ôm lấy anh vào lòng.
“Triệu Dịch Quân, anh làm sao thế?”
Trúc Linh luống cuống chân tay không biết phải làm sao, cô muốn đỡ anh ngồi lại trên xe lăn để kiểm tra xem sao nhưng anh thật sự rất nặng nên cô có muốn di chuyển cũng khó khăn.
Trước mắt Triệu Dịch Quân như bị một lớp sương mù che khuất, cơ thể anh như bị hàng ngàn con côn trùng cắn xé. Khi cô gái vừa sa vào lòng anh, theo bản năng anh lập tức bám chặt lấy cô không buông.
Triệu Dịch Quân giờ đây giống hệt như một con cá vừa bị mắc cạn, dù làm cách nào cũng không thể rời xa dòng nước. Đối với Triệu Dịch Quân, cô gái trong lòng anh là nguồn sống duy nhất.
Tiểu Hắc thấy hai chủ nhân của nó bỗng dưng ôm dính chặt lấy nhau làm tư thế kỳ cục. Mặt chủ nhân lớn cau mày lại, hai mắt nhắm nghiền lại, dáng vẻ rất giống như lúc nó vừa bị đánh ngày xưa. Chủ nhân bé thì hoảng sợ như sắp khóc.
Tiểu Hắc không biết làm sao chỉ biết chạy vòng quanh kêu meo meo an ủi. Nó cố vươn hai cái chân ngắn ngủn ra, thu hết móng vuốt lại chỉ chừa lại đệm thịt mềm mại ra học theo động tác của chủ nhân nhỏ mà xoa xoa bắp chân của chủ nhân lớn.
Mặc cho con mèo nhỏ cuống cuồng thể hiện tình cảm, tâm trí của Triệu Dịch Quân bây giờ chỉ đặt hết vào cô gái nhỏ mềm mại trong lòng.
Ngay khi da thịt chạm nhau, cơn đau đớn trên người Triệu Dịch Quân lập tức dịu đi. Âm thanh ghê rợn rin rít bên tai anh cũng nhỏ đi rồi biến mất, bên tai anh chỉ còn lại giọng nói dịu dàng của cô.
Triệu Dịch Quân gục đầu vào vai cô, tham lam ngửi mùi hương trên người cô gái. Hai tay anh vòng qua eo cô ôm chặt lấy cô, anh như hận không thể dung nhập luôn cô gái này vào thân thể anh. Thử đọc tru𝙮ện không quảng cáo tại -- TRu𝖬TRUYeN.vn --
Mồ hôi lạnh vã ra trên trán, Triệu Dịch Quân thở dốc từng cơn, nhưng người anh đã không còn đau đớn đến run rẩy. Tư thế nửa quỳ để ôm này đối với Hạ Trúc Linh cũng rất khó chịu, cô phải quỳ trên mặt sàn gỗ, cố gắng rướn thân mình để đỡ lấy người đàn ông đang sống chết ôm cứng ngắc lấy cô.
Hạ Trúc Linh cắn răng chịu đựng, thấy hô hấp của Triệu Dịch Quân từ từ bình ổn lại, cô chỉ biết vuốt ve dọc sống lưng anh an ủi.
Cô liên tục an ủi bên tai anh.
“Không đau, không đau. Tôi xoa xoa một chút là anh sẽ không đau nữa.”
Ngày trước khi cô nghịch ngợm bị thương thì mẹ cô cũng sẽ dỗ dành cô như thế để cô nín khóc.
Phải mất nửa tiếng sau lớp sương mù bao quanh Triệu Dịch Quân mới từ từ tan đi. Cơ thể anh mới thôi run lên từng đợt, mắt anh dần dần lấy lại được tiêu cự.
Hạ Trúc Linh cắn răng chịu đựng cơn đau trên đầu gối vì quỳ lâu, thấy tình trạng của Triệu Dịch Quân đã khá hơn thì mới gọi anh dò hỏi.
“Triệu Dịch Quân, anh đỡ hơn chưa?”
Triệu Dịch Quân thở dốc, cơn đau khủng khiếp đã bị loại bỏ nhưng giờ trên người anh vẫn rất ớn lạnh. Anh không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp này chút nào.
Triệu Dịch Quân cố gắng trả lời.
“Ừ…”
“Vậy anh gắng lên, tôi sẽ đỡ anh lên giường.”
Hạ Trúc Linh thử di chuyển đôi chân, hình như quỳ lâu không lưu thông máu nên chân cô đã bị tê dại. Trúc Linh nén đau, không dám than ra một câu, cô từ từ muốn đẩy anh lại về xe lăn để đứng dậy.
Nhưng người đàn ông này như biến thành dây leo, cứ nhất quyết bám chặt vào cô. Hạ Trúc Linh đành nói.
“Anh buông ra một chút thì tôi mới đỡ anh được.”
Triệu Dịch Quân không có ý định làm theo, Trúc Linh nói tiếp.
“Nhanh thôi, lên giường rồi cho anh ôm tiếp. Được không?”