Phương Nhược nghe Hạ Tưởng nói như thế thì liền dò hỏi.
“Nhà chúng ta cũng có thể thử xem sao?”
Hạ Tưởng giật mình nhìn bà ta.
“Em nói Phương Hoa sao?”
Phương Hoa chính là con gái của Phương Nhược với chồng trước. Sau khi bà ta ly hôn thì con gái theo bà ta, hiện tại đang cùng sống tại nhà họ Hạ.
Phương Nhược lập tức lắc đầu. Làm sao bà ta có thể đẩy con gái bà ta vào hố lửa được. Bà ta mềm giọng phân tích cho Hạ Tưởng.
“Con bé Phương Hoa còn đang đi học, làm sao có thể kết hôn ngay bây giờ được. Gả vào nhà giàu thì chí ít nó cũng phải tính tình chín chắn, mình xem nó vẫn còn trẻ con như thế, nhỡ đâu chọc tức Triệu phu nhân thì sao?”
Phương Nhược thân thiết nắm tay Hạ Tưởng.
“Nhà chúng ta bây giờ cũng coi là giàu có, nhưng anh không muốn phát triển thêm sao?”
“Đương nhiên là muốn.”
Chuỗi nhà hàng muốn mở rộng thêm nữa cũng cần thêm nguồn vốn và mặt bằng. Nguồn vốn thì ông ta có thể tìm cách xoay xở được, nhưng về vị trí mặt bằng, điều đó không phải cứ có tiền là được đâu.
Phương Nhược ngay lập tức chớp lấy thời cơ nói thêm.
“Anh thường đi xã giao không phải cũng thường xuyên bị người khác xem thường sao. Chẳng qua là mấy người đó ỷ vào gốc rễ thâm sâu mà tỏ thái độ mắt cao hơn đầu. Nếu chúng ta có quan hệ với nhà họ Triệu thì sao mấy kẻ đó còn dám ăn nói không suy nghĩ. Anh nói có đúng không?”
“Ngược lại, lúc đó không phải bọn họ phải cúi đầu nịnh bợ anh.”
Phương Nhược quả nhiên rất biết cách ăn nói, chỉ vài câu mà đã làm Hạ Tưởng động tâm.
“Nhưng…nhà chúng ta không có con gái…”
Nói đến đây thì ông ta khựng lại. Ông ta quả thật là còn một đứa con gái nữa, lâu lắm rồi không gặp lại nó khiến ông ta cũng quên mất.
“Con bé đó em nhớ cũng đã gần hai mươi lăm tuổi, cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Hơn nữa nó sống một mình ở quê, người làm mẹ kế như em cũng không yên tâm.”
Phương Nhược giả vờ lau nước mắt, tủi thân.
“Em biết bao nhiêu năm nay nó vẫn còn trách em, chung quy thì nó vẫn còn chưa chấp nhận em. Nhưng dù sao nó cũng là con gái ruột của anh, anh cũng cần quan tâm đến nó. Hai cha con ở gần chăm sóc nhau cũng là chuyện tốt.”
“Nó cứ ở cái vùng quê nghèo đó trồng trọt mấy cái cây đó thì quả thực quá vất vả. Giờ nếu về nhà họ Triệu thì cũng có nơi nương tựa. Chỉ cần làm vui lòng Triệu phu nhân thì anh sẽ không phải lo lắng cho nó nữa.”
Không thể không nói Phương Nhược rất biết cách nói chuyện. Chỉ với vài câu đã có thể từ chuyện gả con gái riêng của chồng cho người thực vật đang hôn mê bất tỉnh thành việc quan tâm muốn tìm nơi che chở đến cuối đời.
Hạ Tưởng nghe cũng xuôi tai nhưng ông ta vẫn còn chút chần chừ.
“Liệu nó có nghe theo hay không? Em cũng biết tình khí của con bé đó không phải dễ nói chuyện đâu…”
Hạ Tưởng vẫn còn nhớ rõ cái ánh mắt chán ghét của nó vào lần cuối cùng hai người gặp nhau. Nó nhất quyết về quê sống ở nơi nghèo khó còn hơn là sống chung một mái nhà với mẹ kế.
Từ đó đến nay là gần mười năm nó không về thăm ông ta lấy một lần, cũng không ngửa tay xin tiền ông ta bao giờ.
“Ngày nó còn nhỏ đã không chịu nghe theo lời anh thì bây giờ làm sao nó chịu nghe theo sắp xếp.”
Phương Nhược cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng bà ta chỉ coi là một đứa con gái thì có thể chống đối được đến đâu. Cùng lắm cũng chỉ làm mình làm mẩy được mấy hôm, khi nó biết mình sắp được gả vào nhà giàu thì không khéo lại theo về ngay.
Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải nói khác.
“Khi đó nó còn bé chưa hiểu chuyện nên mới cư xử không phải. Giờ đã qua bao nhiêu năm, làm gì có người thân nào lại giận nhau cả đời. Con bé đã trưởng thành, phải có suy nghĩ khác chứ.”
Bà ta xoa bóp vai cho Hạ Tưởng.
“Ngày mai chúng ta cứ về đón con bé rồi từ từ khuyên bảo. Em nghĩ con bé sẽ nghe theo mà thôi.”
Hạ Tưởng gật đầu. Ông ta thấy lời của Phương Nhược cũng có phần đúng.
Tuy rằng con trai nhà họ Triệu đang bị tàn tật nhưng không phải cuộc sống bây giờ chỉ cần tiền là được hay sao. Hơn nữa nếu Triệu Dịch Quân không qua khỏi, thì đợi vài năm nó cũng có thể tái giá được.
Ông ta nghĩ đến 5% cổ phần mà Triệu phu nhân hứa. Lúc đó chỉ cần đưa cho nó 1% cổ phần là đủ để nó sống cuộc đời giàu sang. Còn 4% thì đưa cho ông ta, coi như trả công ơn sinh thành của ông ta là phải. Nó là đàn bà con gái, tương lai cũng đâu có cần nhiều tài sản như thế làm gì.
Hạ Tưởng vỗ đùi. Ông ta lập tức đưa ra quyết định.
“Được rồi. Sáng mai chúng ta sẽ lên đường.”
Phương Nhược thấy Hạ Tưởng đồng ý thì hết sức vui vẻ. Ánh mắt bà ta lóe lên sự tham lam, quả nhiên cái nhà này vốn dĩ nên thuộc hết về hai mẹ con bà ta.