Hai phe đối lập bỗng trở nên yên lặng vì một tiếng động ngoài lề, tên Đại chột dạ. Gã lo lắng vì sợ phải bắt thêm người mà không có thêm tiền công, dẫu sao gã cũng đã lấy hết tiền chứ chả phải chỉ lấy phần đặt cọc một nửa như gã nói với đám đàn em. Thêm một người phiền thêm một người, gã nheo mắt hất vai vào người tên đàn em đang loay hoay chẳng biết làm gì, gã ra hiệu tiến về phía bụi cây kiểm tra tình hình.
“Còm!”. Chỉ một tiếng gọi tên gã Đại đã có thể doạ được tên đàn em. Tên Còm vội co người theo phản xạ như sợ hãi điều gì đó, hắn đi theo Đại lẫn Tòng đã hơn hai mươi năm. Thật lòng thì đời hắn từ lúc lọt lòng đã đáng thương ảm đạm, đôi mắt nhỏ bé vừa tiếp nhận được ánh dương thì tương lai đã sụp tối. Hắn được Đại nhận nuôi từ chốn kỹ nữ, sinh mệnh vô thưởng vô phạt chẳng đáng một xu. Đáng nhẽ hắn phải bị dìm chết trong con sông lạnh lẽo nơi rừng núi hoang vu như bao đứa trẻ của các kỹ nữ khác, thật không ngờ sinh mệnh nhỏ bé yếu đuối năm đó có thể được kéo từ quỷ môn quan trở về là nhờ vào tên hung thần tàn bạo mang tên Đại. Như ai ai đều biết, khi kỹ nữ có mang họ không được phép tiếp tục ‘công việc’, nếu để các vị khách quý hay tin kỹ nữ mình yêu thích bị hủy hoại như vậy nhất định sinh mệnh kỹ nữ ấy sẽ lâm nguy, má nuôi chỗ họ cũng sẽ không có chuyện giơ cao đánh khẽ…
Nếu như má nuôi biết được chuyện cần câu cơm của mình gây ra chuyện hủy hoại danh tiếng nhất định sẽ ra tay diệt trừ hậu hạ. Cũng chính vì thế mà nhiều người chọn cách vứt bỏ máu mủ ruột rà để sống tiếp, âu đời họ cũng đã kết thúc từ khi đặt chân vào lầu xanh. Một đời không con không chồng, danh tiếng bị hủy không thể làm lại từ đầu… Mà nói đi cũng phải nói lại, đời hắn cũng phải khổ lắm mới được xảy ra như thế này, nếu không thì người trẻ tuổi với gương mặt không tệ như hắn cũng chẳng thảm đến mức ngày ngày phải sống trong bóng tối làm việc người người khinh miệt…
Quay lại hiện thực, khi nghe lệnh từ tên Đại, gã Còm không dám cãi lời, hắn hít một hơi lấy tinh thần tiến từng bước. Mặc dù trong khoảng thời gian truy tìm nhóm Nhi gã hoàn toàn trở nên vô hình trong mắt người khác, vốn tưởng chỉ cần giữ im lặng và không làm gì khiến Đại cảm thấy khó chịu gã sẽ yên thân mà sống. Thật không thể ngờ bây giờ gã lại là người bị ra lệnh… Bóp bụng, gã một bước, hai bước tiến dần, chân vẫn còn cách nơi phát ra tiếng động một khoảng dài. Gã lo lăng quay đầu hỏi ý Đại, trông gương mặt
“Kẻ nào!?”. Hắn gồng mình lớn tiếng quát tháo, liếc mắt sang ba người mà hắn được lệnh phải bắt sống, họ vẫn bao bọc bám sát nhau. Chẳng hiểu vì sao nhưng suốt bao năm đi cùng Đại thì tính tình yếu mềm của gã vẫn không thay đổi. Cũng chính vì thế mà Còm chỉ luôn theo sau băng nhóm làm việc lặt vặt cỏn con. Cũng chẳng thể hiểu tại sao dù suốt khoảng thời gian qua Còm không được trải qua cảm giác yêu thương, gã còn không biết nó là gì, vậy mà hiện tại khi trông thấy ba người họ đùm bọc nhau, che chở cho nhau như thế gã lại thòm thèm cảm giác được yêu được sống.
“Vù!”. Vù một tiếng, từ trong bụi cây lùm xùm, một con dao găm được ai đó quăng ra xoay liên tục với tốc độ kinh ngạc, nó một đường thẳng phi đến trước mặt Còm. Con dao ấy cắt ngang dòng suy nghĩ tơ tưởng của Còm, nó kéo gã từ mộng tưởng trở về thực tại.
Gã Còm hốt hoảng lách người sang một hướng, mắt đối mắt với con dao sắt cách chẳng được một đốt ngón tay. May mắn rằng dù dao không trúng vào chỗ hiểm, nhưng nó cũng đủ lực rạch hẳn một đường chéo rất ngọt trên sóng mũi Còm. Chuyện xảy ra nhanh đến mức gã còn chẳng kịp cảm nhận niềm đau, gã giơ tay chạm vào mũi, máu chảy đủ ướt cả bốn ngón tay. Bấy giờ gã mới thấy sợ, bên dưới mái tóc dài rối bù che khuất nửa gương mặt, đôi mắt gã long lên tứa cả lệ.
“Chú… Chú ơi!!”. Còm khụy xuống, gã run rẩy quay đầu nhìn Đại cầu xin sự trợ giúp. Chẳng ngờ được gã lại trông thấy cảnh Đại ẵm trọn con dao găm vào một bên vai.
“Đứng dậy, mày muốn tìm đường chết à?”. Đại trừng mắt quát, gã hất đầu gọi Còm quay lại cùng mình.
…----------------…
Ngồi bên ngoài quan sát tất cả, Nhi lẫn Hoàng Minh nhau mày khó hiểu. Nhi bỗng lòng dâng trào lên cảm giác quen thuộc, không nhẽ người núp trong đấy chính là người quen? Nhi càng bóp chặt cán dao trong áo choàng.
“Mẹ nó, dao có tẩm thuốc. Thứ này…?”. Tòng chộp lấy vai Đại kéo xuống kiểm tra vết thương, sau khi xác nhận cả lưỡi dao và vết thương đều chuyển sang màu đen thì gã đã có một kết luận.
“Còm, qua đây. Cho tao xem mặt mày…” Đại bóp mặt Còm kéo gần về mình đối chiếu, quả nhiên trên miệng vết thương gã Còm cũng đã có dấu hiệu chuyển sang sắc tố đen bầm.
Trong cái hoang mang của đám Đại Tòng, ba anh em Nhất Nhị Tam cũng chẳng dám hó hé. Lão Nhất không thể lường được tên núp phía sau đám cây đó là ai, thực lực thế nào, gã không thể tùy tiện ra tay yểm trợ, nếu không thì sợ là cả mạng hắn cũng phải gặp nguy. Khi nãy chính gã trông thấy con dao phi đến quá nhanh khiến cả Đại không thể tránh được.
“Là ai! Kẻ nào?”. Đại nheo mắt nghi ngờ, gã e dè muốn thử giao tiếp với kẻ đang giấu mặt.
“Rốp”. Tiếng cành cây gãy đệm cho sự xuất hiện của kẻ lạ, dáng hình cao ráo ăn vận y phục trắng, trên áo ố vài vết bùn lầy sót lại, gương mặt quen thuộc đến mức khiến Nhi giật mình.
“Nhỡ tay, ta không cố ý. Ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi, nhà ta gần đây”. Hắn giơ hai tay tỏ ra vẻ vô tội, dù khuôn miệng hắn cười nhưng cặp mắt vô hồn lộ rõ, Nhi bấy giờ vỗ vỗ vai Hoàng Minh.
“Là hắn!! Nhã Vương!! Là gã đã làm buổi lễ hôm đó, em chắc chắn không thể sai được”. Chẳng ai khác ngoài Nhã Vương, gã thầy pháp ngày đó xuất hiện tại nhà họ Dạ.
“Đừng lo, nếu Nhã Vương xuất hiện ở đây chắc chắn gã phải ở phe ta. Bước tiếp theo ta biết nên làm gì rồi”. Hoàng Minh ngồi thẳng dậy, qua bấy nhiêu thời gian cậu đã hồi phục được không ít.
“Là gã sao? Chết tiệt!! Nếu xuất hiện sớm một chút thì có hại chúng ta thê thảm như bây giờ không? Chi bằng bây giờ tôi lao lên kẹp cổ, ép gã giúp đỡ không?”. Ngần bấy giờ mới lên tiếng, chị ta luôn ra sức quan sát nên chẳng nói được mấy lời, thế mà lúc vừa có cơ hội thì đã muốn đồ sát luôn tên Nhã Vương.