gia thấy chiến hữu của con đến chơi, cực kì vui mừng. Bởi vì lần trước đã gặp qua rồi nên trên đường Hình Bân đã sớm nói với Lý Chí Huân rằng Chu Bảo Cương có cô vợ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa tay nghề nấu ăn cũng rất tuyệt vời.
“Chào chú, thím, chào anh chị, đây là chị dâu đúng không ạ!” Lý Chí Huân cũng là một người hay nói. Ông bà Chu gia vội vàng mời khách vào nhà, còn cô cùng với chị chồng vào bếp nấu nước, pha trà.
“Chị dâu xinh đẹp thật!” Lý Chí Huân nói, nhìn Chu Bảo Cương một cách đen tối. Người được hâm mộ thì miệng nhếch lên cười cười.
“Còn phải nói, nếu còn ở chế độ cũ thì đã sớm bị địa chủ cướp đoạt rồi.” Phùng Trân hãnh diện.
Khi Chung Linh đi vào phòng khách thì thấy Hình Bân và Lý Chí Huân đang kẻ xướng người họa nói chuyện về chiến tích của anh. Thì ra chồng mình ở trong đơn vị còn có biệt danh là Diêm Vương, cấp dưới ai cũng sợ anh. Chung Linh rất muốn ngồi nghe, nhưng như vậy thì không phải phép. Thật muốn nhìn thấy bộ dáng trong quân đội của anh quá!
Bây giờ cô chỉ có thể ở trong bếp, bởi vì nguyên liệu nấu ăn không nhiều, nên cô đành có gì nấu đó thôi. Xác định thực đơn, gồm bánh nhân thịt, chân giò hầm, mỳ trộn, cá hấp cách thủy xốt đậu hũ, thịt thủ, đậu chưng nấm hương. Nhiều món thế này, nếu muốn làm xong đúng vào giờ cơm thì không dễ chút nào. Trước tiên cô đem bột làm bánh cùng nhân thịt làm rồi nặn thành bánh. Sau đó chiên đậu để làm đậu chưng nấm hương, bên cạnh thì bắc nồi ninh chân giò. Ngay phía trên nồi ninh chân giò thì dùng vải màn để hấp cá cách thủy. Chân giò ninh được thì tiếp tục hấp bánh. Trong lúc đó cá đã mềm thơm thì ngay tại bếp nhỏ làm xốt đậu hũ. Dùng một ít nước ninh cùng hành hoa, đậu hũ trộn đều cùng gia vị đun nóng lên là được. Sau đó, cô làm cho lửa cháy lớn hơn nữa để luộc lại qua thịt thủ, tranh thủ làm mỳ trộn. Cuối cùng vớt bánh ra mới nấu cơm. Dù sao thì uống rượu còn kéo dài thời gian nên cơm sẽ ăn sau.
Bởi vì chỉ là chiến hữu của chồng đến chơi nên cả Chung Linh lẫn Chu Bảo Cầm đều được ngồi vào bàn cùng ăn.
“Em thật sự không còn lời nào để nói nữa rồi.” Hình Bân ca ngợi không ngớt lời về bữa cơm, Lý Chí Huân thì bận rộn ăn đến nỗi chẳng còn thời gian mà nói nữa, Chu Bảo Cương lại không có những phản ứng nhiệt tình giống vậy, anh chỉ tinh tế nhấm nháp từng món một. Chung Linh nhìn dáng vẻ của anh, vội vàng hỏi, “Mặn ư?” Cô rất để ý đến phản ứng của anh.
“Không có, ăn rất ngon, em cũng ăn đi.” Thấy bộ dạng của hai vợ chồng họ, Hình Bân và Lý Chí Huân cùng nhìn nhau cười. Thật hâm mộ vận số của Chu Bảo Cương, nhìn kiểu cách chị dâu coi anh như bảo vật mà săn sóc, thật sự là…
Chung Linh đối đãi với chiến hữu của chồng rất khách sáo. Nhìn qua thấy tuổi của chị dâu cũng không lớn mà lại có thể nhiệt tình đối đãi bọn họ, cũng không có chút nào biểu hiện lỗ mãng, Hình Bân cùng Lý Chí Huân đều gật đầu chị dâu đúng là một người vợ hiền. Điều này khiến cho Chu Bảo Cương cảm thấy rất có mặt mũi.
Chung Linh biết, sự đánh giá của những chiến hữu của chồng đối với cô là hết sức quan trọng. Nếu như họ là những người bạn thân thiết, thì vào những thời điểm quan trọng có thể có tác dụng lớn đối với chuyện của chồng mình.
Từ lúc trở về, Chu Bảo Cương vẫn không hề nói khi nào anh đi, nhưng lúc này thì biết được rồi. Thì ra qua mùng năm là anh phải đi rồi. Sáng mùng năm là không thể xuất hành. Biết vậy, Chung Linh thấy mắt cay cay, xoay người đi ra ngoài.
“Anh chưa nói sao?”
Hình Bân nhìn dáng vẻ của cô, hình như không biết là bọn họ phải đi rồi. Trong lòng Chu Bảo Cương cũng rất khó chịu, nhưng cô cần phải quen với chuyện này.
“Con vẫn nên đi xem xem con bé thế nào đi!” Phùng Trân biết dù sao con dâu cũng còn rất trẻ.
“Đúng đó, đi xem thử đi!” Chu Xuân Lai cũng khuyên nhủ.
Khi Chu Bảo Cương bước vào phòng, Chung Linh đang ngồi ở mép giường. Nhìn thấy chồng mình vừa bước vào, nước mắt cô liền rơi xuống. Lòng anh cũng rất phiền não, nhưng thái độ vẫn cứng rắn, anh đứng bên cửa sổ. “Em phải quen với chuyện này đi.” Nghe anh nói vậy, Chung Linh càng không thể kiềm chế, đi qua chỗ anh đứng, từ phía sau ôm chầm lấy tấm lưng chồng mình. Chung Linh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, cô khóc hu hu, khóc đến nỗi Chu Bảo Cương phải nắm chặt tay thành quyền để nén lòng muốn an ủi cô.
“Em biết rồi, anh không cần lo lắng.”
“Tốt.” Không nhiều lời lẽ, không khí cứ yên tĩnh như thế.
Không thể không nói, khả năng thay đổi sắc mặt của Chung Linh đúng là số một, cô nhanh chóng chỉnh đốn tư tưởng, bình tĩnh trở lại. Nếu chuyện phải như vậy thì đành phải chấp nhận sự thật, chẳng lẽ còn cố chấp mãi? Vả lại khách còn đang ở đây, nếu cô tỏ vẻ yếu đuối quá thì sẽ không thể làm người ta tin tưởng cô có thể trở thành người vợ lý tưởng của một quân nhân. Quả thật, bất luận là vợ của ai đều phải kiên cường, đối mặt với thực tế, không phải sao? Vậy là trong hai ngày này Chung Linh cứ mơ hồ. Vốn cô dự định đan cho chồng một chiếc áo len, nhưng vẫn chưa lấy được số đo. Cô còn chưa biết rốt cuộc lần này chồng mình đi học trong bao lâu nữa, cần phải mang theo những thứ gì? Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mà cả ngày hôm nay đầu óc cô cứ u u mê mê, làm gì cũng không thể tập trung được, phải miễn cưỡng mỉm cười tiễn những người bạn của chồng, rồi lại giống như người máy phải lo toan việc nhà, cho lợn ăn. Lúc ấy hai vợ chồng son mới có được chút không gian của mình.
Cứ thế đến tối, không cần phải nói gì nhiều, cũng không cần đến thể diện hay tôn nghiêm gì cả, hai người cứ thế ôm nhau một cách tự nhiên… Mặc dù rất mệt nhưng lại không hề buồn ngủ. Chung Linh nằm trong lòng của chồng, muốn nghe anh nói lời gì đó an ủi thì đó là điều không thể. Ở đời trước cũng không có, mà ở đời này phỏng chừng cũng thế, nên Chung Linh chỉ có thể tìm cách hỏi han để hiểu anh hơn. Từ chuyện lúc nào thức dậy, lúc nào ăn cơm đến chuyện làm những gì để giải trí, quan hệ tốt với ai, tính tình bọn họ thế nào. Lúc bấy giờ, Chung Linh mới phát hiện ra, từ đời trước cho đến tận lúc này bản thân mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
“Anh học ở học viện lâu lắm ư?” Chung Linh vẫn đang hưởng thụ sự ôm ấp của chồng.
“Cũng không xác định!”
“Học những gì? Anh học ở học viện nào?”
“Học về lịch sử các trận chiến, học chiến thuật, các kĩ năng, học nhiều lắm.”
“Học viện đó ở đâu?”
“Bắc Kinh.”
… …
Ngày chia tay rất nhanh liền đến, Chung Linh không hi vọng lúc chia tay lại trở thành giây phút thương cảm cho nên cô cố gắng điều chỉnh bản thân mình, nắm chắc thời gian đi làm thủ tục. Cầm trong tay tờ giấy chứng nhận kết hôn mới tinh, cảm giác thật sự rất tốt, nhất là tấm ảnh, hai người cười rất hạnh phúc! Cười tươi đến khoe hết răng như thế, ai chẳng nhìn ra.
Ngày mai là anh phải đi rồi nhưng không may là, Lâm Mỹ lại nghe chút phong phanh gì đó, không biết là tin hai người đã đăng ký kết hôn hay là chuyện anh sắp đi! Cô ta lại phái cậu nhóc hồi trước đến tìm người. Chu Bảo Cương không để ý, cậu bé đó lại đến lần thứ hai, thứ ba, khiên Chung Linh thật sự không thể nhịn được nữa. Hối lộ cho cậu nhóc, Chung Linh liền biết được địa điểm cuộc hẹn lền này. Có lẽ lúc trước Chung Linh cảm thấy tất cả mọi chuyện đều rất đơn giản, cảm giác như chính mình đang ở trong mộng đẹp, nhưng sự xuất hiện của Lâm Mỹ khiến cô ý thức được những mối nguy. Bình tĩnh nghĩ lại, bản thân mình có thể biết trước được nhiều chuyện, có nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế hơn nhưng hiện tại bản thân mình đã quay lại quá khứ. Có lẽ tất cả chỉ mới là bước khởi đầu. Nhờ có được kinh nghiệm đời trước, quan hệ bản thân cô và nhà chồng cùng với chồng đều suôn sẻ nhưng như vậy cũng không có nghĩa là sẽ không có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Chuyện này chính là cái bắt đầu, lần đầu tiên Chung Linh có cảm giác chân thật, cho nên, Lâm Mỹ này, nhất định phải xử lý cho tốt.
Xem ra thời tiết lần này quá lạnh cho nên cô ta hẹn ở nhà của Thường Hồng Mai. Chung Linh ngửa mặt lên trời thở dài! Hai người phụ nữ ấu trĩ này cùng ở một chỗ, sợ thiên hạ không loạn hay sao!
Thấy Chung Linh bước vào, Thường Hồng Mai và Lâm Mỹ đều nghệt mặt ra, họ thật không ngờ là Chu Bảo Cương không đến, ngược lại là vợ của anh ta lại đến. Vừa vào cửa, Chung Linh nhìn xung quanh một lượt, xem ra Thường Hồng Mai muốn tạo ra cho Lâm Mỹ một cơ hội, nên đã đuổi chồng và con mình đi đâu rồi, mà cô ta lại ở cách xa nhà mẹ chồng, xem ra thật đúng là trên núi không có cọp mà! Cô từ từ tháo khăn choàng cổ ra, nhìn lướt qua hai người.
“Cô muốn tìm chồng tôi để nói chuyện gì? Nói chuyện bảo anh ấy ly hôn sao?”
“Tôi đâu có tìm cô!” Đứng trước mặt Chung Linh ý chí chiến đấu của Lâm Mỹ bùng lên.
“Vợ chồng là một thể, tôi đến đây anh ấy cũng biết.”
“Là ý gì?”
“Vậy thì tôi sẽ nói cho ngắn gọn, trước mặt cô có hai con đường để cô chọn lựa, thứ nhất là đem mọi chuyện bỏ qua hết, tôi và Hồng Mai là bạn cũ. Sau này chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè, đến lúc gặp lại nhau, chúng ta có thể đem chuyện này xem như chuyện đùa của tuổi trẻ, mà cười cho qua.”
“Con đường còn lại thì sao?” Lâm Mỹ cười lạnh.
“Tôi sẽ tìm lãnh đạo trong thôn và công an xã, nói với họ là cô phá hoại hôn sự của quân nhân, đương nhiên đây là cách làm cá chết lưới rách, hoặc là làm mai cho cô, Vương Bảo Ngũ ở thôn nhà là anh họ xa của tôi. Hiện tại, cô em họ là tôi đây có cuộc sống dư dả cho nên muốn chuẩn bị cho anh ấy một phần sính lễ.” Nghe Chung Linh nói, Thường Hồng Mai sợ đến nỗi phải hít một hơi thật sâu, mở to mắt nhìn Chung Linh.
“Tiểu Linh, cậu muốn nói đến cái người bị què kia sao?” Thường Hồng Mai muốn xác định với Chung Linh một chút, người đó chẳng những bị què, mà còn đánh vợ, nghe nói người vợ trước chính là bị đánh mà chết. Lúc chết trên người toàn là vết thương, còn để lại hai đứa con trai nữa.
“Anh ấy chỉ là đi đứng có chút không thuận tiện.” Lâm Mỹ vừa nghe đến ý đó, lập tức muốn nhào vào Chung Linh, nhưng lại bị ngăn lại.
“Sao? Không phục? Vì chuyện lần trước mà giá cả thị trường của cô tụt dốc? Cho nên cô coi chồng tôi là đường ra duy nhất, nhưng mà cô nên hiểu rõ, càng làm ầm ĩ thì tương lai cô càng mờ mịt. E rằng giờ chỉ cần năm trăm đồng là lấy được cô.” Lâm Mỹ biết rõ tình cảnh hiện tại của mình, chuyện chỉ cần năm trăm đồng mà đem cô gả đi là có thể xảy ra.
“Nếu như coi như mọi chuyện đã qua, thì tất cả những gì vừa qua xem như chỉ là tin đồn nhảm, đối với cô cũng không ảnh hưởng lắm.” Lâm Mỹ trừng mắt nhìn cô, Chung Linh đã nắm trúng điểm yếu của cô ta, chính là việc hôn nhân của cô là do cha mẹ định đoạt. Tuy rằng ba mẹ cô chưa đến nỗi bán luôn con gái nhưng nếu đối phương có tài sản thì quả thật là một chuyện đáng để họ cân nhắc.
“Hồng Mai, nếu như chồng cậu biết cậu khuyến khích cho Lâm Mỹ phá hoại gia đình tôi thì cậu cần phải cẩn thận đó. Anh ta sẽ nghi ngờ cậu có ý muốn ngoại tình đó.” Chung Linh cảm thấy nhất thiết phải gõ cho người phụ nữ này tỉnh ra. Chồng của Thường Hồng Mai là một người rất hiểu chuyện, hoàn toàn trái ngược với vợ anh ta, ít ra cũng không có chen vào chuyện của người khác mà đắc tội như thế này. Hơn nữa, anh ta cũng sẽ dạy dỗ lại bà vợ quá ấu trĩ này của mình. Chung Linh cũng không quen nhìn đàn ông đánh vợ nhưng chuyện thế này ở nông thôn luôn xảy ra, tuy rằng cũng là chuyện mất mặt.
“Em về rồi sao?” Chung Linh vừa về đến cửa, đã nhìn thấy Chu Bảo Cương đứng bên ngoài phòng, trên tay cầm điếu thuốc, hình như là đang đợi cô.
“Sao lại không vào, lạnh lắm đó!”
“Anh đi rồi, cô ta tự nhiên sẽ không gây ra chuyện gì náo loạn nữa đâu!”
“Em biết rồi, anh đừng lo.” Chung Linh không cảm thấy Lâm Mỹ có thể gây ra chuyện gì náo loạn nữa. Nhưng cô hy vọng chuyện này nhanh chóng chấm dứt, để cuộc sống của cô trở về quỹ đạo bình thường.