Sau một thời gian chung sống, Chung Linh và Lý Tiểu Vân ở chung với các bạn khác cùng phòng rất hòa thuận. Chung Linh là một người khôn khéo, trải đời, còn Lý Tiểu Vân là một người ăn ngay nói thẳng, lương thiện, hồn nhiên, vỏ ngoài lạnh lùng cô tạo nên cũng là bất đắc dĩ, do đó càng khiến cho người khác thương yêu cô.
Món thịt khô và dưa muối của Chung Linh rất được hoan nghênh, chưa đến một tuần mà đã hết rồi, vì mỗi lần đến lúc ăn cơm, sẽ luôn có người đến xin một ít, Chung Linh cũng không so đo gì nhiều.
Chu Bảo Cương hồi âm nói anh đã viết thư trực tiếp cho chị thăm hỏi ba mẹ rồi, còn chuyện làm ăn và quân ngũ, thì anh cơ bản là đồng ý với cô. Sự hiểu biết Chung Linh làm anh thấy yên tâm, đồng thời đối với lo lắng của Chung Linh về chuyện tùy quân anh cũng khen ngợi. Anh còn nói với Chung Linh, bài “Ngã nùng từ” mà cô gởi đến rất hay, đồng đội của anh đều thích.
Đây là ý gì chứ? Ôi…trời ạ! Không phải đến thư cũng để cho người ta xem hết sao! Không còn mặt mũi nào nữa, chuyện này quá là mất mặt. Cô còn nói nhớ anh nữa, tiêu rồi, sau này làm sao mà dám nhìn mặt đồng đội của anh nữa chứ! Cô ảo não đấm tường, lại không thể viết thư trách anh được, khiến cho tâm trạng của cô ủ ê cả một ngày.
Chu Bảo Cương còn nói thịt khô cô gửi đã nhận được, nhưng mà không đến hai ngày đã hết rồi. Hiện tại trong khoa ai cũng biết anh có cô vợ làm thịt khô ăn rất ngon, còn bảo cô lần sau gửi đến nhiều một chút. Thật là, chẳng lẽ ăn thay cơm chắc!
Chương trình học vẫn tiếp tục, cùng Lâm Mỹ đối đầu vẫn tiếp diễn. Chung Linh không nói gì nhiều với chồng, cô sợ anh lo lắng, nhưng cũng không hy vọng anh viết thư cho cô ta. Nếu như hai người đó viết thư liên lạc mà nảy sinh tình cảm thì đúng là mất nhiều hơn được. Lúc Chung Linh hồi âm thì nói với anh, không nên quá để ý đến chuyện của Lâm Mỹ, cũng không cần nhắc đến nữa.
“Cho tôi địa chỉ của anh ấy.” Con người có thể trơ trẽn đến mức độ này sao? Lâm Mỹ muốn biết địa chỉ của Chu Bảo Cương, bởi vì trong thư anh viết gửi cô ta không có để địa chỉ.
“Cô thật là không biết xấu hổ, cô cho rằng ở nơi này không có thứ gì có thể trói buộc được cô sao?”
“Sao nhiều lời vô nghĩa thế? Tôi nói cô đưa cho tôi địa chỉ của anh ấy.”
“Đừng có ngây thơ như vậy, cô không thể đạt được điều gì đâu. Cô cho rằng tôi sẽ đem địa chỉ của chồng mình giao cho người phụ nữ muốn dây dưa với anh ấy sao?” Chung Linh thật sự phải chịu thua rồi, ở trước mặt người vợ danh chính ngôn thuận của người ta mà ăn nói hùng hồn như thế quả là hiếm thấy. Chung Linh tức đến nỗi muốn cười thật to. Mặc dù cô cũng không còn là thiếu nữ, nhưng cô vẫn có thể khống chế được lửa giận trong lòng.
“Là chúng tôi đính hôn trước, chúng tôi đã đính hôn được ba năm, ba năm rồi. Nói đúng ra thì chúng tôi sắp kết hôn rồi, do cô, là do cô đã phá vỡ hạnh phúc của chúng tôi.”
“Không phải là tiền sao? Không phải là tiền đã phá vỡ hay sao? Chẳng phải do ba mẹ cô trước khi cưới lại đòi tăng giá lên à? Chuyện này cô cũng tán thành mà? Lúc từ hôn là cô muốn cho Chu gia một bài học đúng không? Cô cho rằng không có cô thì Chu gia không cưới nổi vợ cho con trai? Cô mà có yêu anh ấy thì đã sớm muốn kết hôn rồi? Sao lúc chúng tôi làm đám cưới cô không đến làm loạn đi. Nếu lúc đó cô đến ngăn cản chúng tôi làm đám cưới, thì tôi chắc chắn sẽ tác thành cho hai người. Nhưng cô không làm, mục đích của cô là gì? Muốn tiền à, cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi nói cho cô biết, một xu chúng tôi cũng không cho cô đâu, tôi thà cho anh họ của mình. Cô về hỏi thử Thường Hồng Mai đi, xem anh họ tôi là người thế nào? Ngu ngốc!”
Nói xong Chung Linh xoay người rời đi, đi được vài bước, cô quay đầu lại nói với Lâm Mỹ đang vừa giận vừa sợ kia. “Ở đây tôi cũng có thể khiến cô không thể sống yên, tin rằng nếu đem mọi khúc mắc của chúng ta nói hết với mọi người, thì họ sẽ đối xử với cô thế nào nhỉ?” Chung Linh vốn có thể ngầm chỉnh cô ta, nhưng mà không muốn phá hủy một đời của một người con gái, không muốn mang tội lên thân, cho nên mới nói với cô ta để cô ta thu liễm một chút. Chung Linh muốn chừa cho cô ta một con đường sống.
Một tuần sau, vợ chồng Chu Bảo Cầm đến chỗ cô. Công việc ở xưởng rượu, Đinh Vinh bỏ rồi, công việc đó vừa vất vả mà kiếm được chẳng bao nhiêu, chẳng bằng đi theo giúp vợ. Chung Linh thấy họ đến, liền nói với họ hết những suy tính trong mấy ngày nay của cô.
“Cái gì? Buôn bán đồ hộp?”. Đinh Vinh đối với quyết định lần này của em dâu cũng không mấy tin tưởng.
“Đúng vậy, em đã hỏi thăm qua, ở công ty bách hóa còn tồn nhiều hàng, hạn sử dụng cũng còn dài, chúng ta có thể bán sỉ với giá thấp là được.”
“Vấn đề là bán thế nào? Nhiều hàng như vậy chúng ta để ở chỗ nào?” Đầu óc Chu Bảo Cầm nhanh nhạy hỏi ngay, Đinh Vinh cũng cau mày.
“Hàng vẫn có thể để ở chỗ họ, chúng ta có thể đưa thêm phí bảo quản. Hiện tại công ty bách hóa còn không trả nổi lương cho nhân viên. Số hàng này vốn tính bán ở dịp Tết nhưng mà năm rồi thu nhập kém cho nên khách hàng đều mua quà lễ khác. Do đó số hàng này trở thành hàng tồn, hơn nữa hàng này có hạn sử dụng.”
“Vậy chúng ta bán thế nào? Cũng không thể mỗi ngày mang ra ngoài chợ được” Đinh Vinh nhịn không được lên tiếng.
“Em có cách bán được, nhưng cũng phải tồn trong một thời gian, nếu anh chị thấy chuyện này không chắc, thì một mình em làm cũng được, nhưng em vẫn cần anh rể giúp đỡ.” Chung Linh biết mình chỉ là cô vợ trẻ, ra ngoài làm việc sẽ không có ai coi trọng cô.
Vợ chồng Đinh Vinh nhìn nhau, số tiền còn lại trong tay họ không còn nhiều, vẫn là quên vụ này đi thôi.
Quyết định sau cùng, Đinh Vinh sẽ ra mặt lo vụ làm ăn này. Trải qua vài lần, hiệu suất làm việc của Đinh Vinh khiến người khác rất yên tâm, đúng là người có khả năng. Vì không có phương tiện liên hệ thuận lợi, Đinh Vinh trước tiên ở huyện tìm một nhà khách rồi trọ lại, vừa có thể liên lạc bàn chuyện với Chung Linh, vừa tiện cho nhiệm vụ, lại có thể cho vợ một công ăn việc làm.
Chung Linh cũng không nghĩ quá để ý tới chuyện này, nhưng dù sao đây cũng là vụ làm ăn trị giá mấy ngàn đồng. Hôm sau, Đinh Vinh hứng khởi tới tìm Chung Linh, nói cho cô biết mọi việc đã lo xong. Tổng cộng là sáu nghìn tiền hàng, được hưởng chiết khấu 5 % so với giá bình thường. Chung Linh nhờ anh chú ý động tĩnh bên phía chị chồng. Hiện tại chỉ cần chờ xem phía Chu Bảo Cầm thế nào, chuyện này phải nhẫn nại, không thể gấp gáp được.
Trong nửa tháng này Chung Linh có được một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là chồng cô gửi thư, trong thư Chu Bảo Cương nói việc học tập của anh càng ngày càng gấp rút, nhưng có liên quan mật thiết tới cương vị công tác sau này của anh. Thời gian tới còn phải tiến hành diễn luyện chiến thuật, huấn luyện đối kháng, rất quan trọng. Trong thời gian huấn luyện vất vả này, quan hệ bằng hữu càng trở nên thân mật hơn. Hơn nữa, thịt khô cô phát huy tác dụng rất lớn, nhất là phương diện bổ sung thể lực. Chung Linh vô cùng vui vẻ, đây là lần thứ hai cô gửi thịt khô cho anh, cũng khó trách, cho dù là ở học viện quân sự, nhưng không thể bữa nào cũng có thịt để ăn, huống chi mỗi ngày còn phải tiêu hao thể lực lớn như vậy. Chung Linh thấy đau lòng cho chồng, kì thật ngẫm nghĩ cẩn thận thì cuộc sống trong thành phố chỉ trông chờ vào tiền lương để duy trì. Có đôi khi còn không bằng nhà giàu nông thôn, ít nhất là Chu gia hiện giờ hoàn toàn có điều kiện hàng ngày ăn thịt.
Chuyện xấu chính là sau đó phong thư này biến mất, ngay cả ảnh chụp kết hôn của hai người cũng không thấy đâu, còn có vỏ đạn mà anh gửi cho cô nữa. Chung Linh tìm thế nào cũng không thấy, lúc lên lớp tinh thần không tập trung nổi, rốt cuộc là ở chỗ nào, rõ ràng cô đặt ở đó mà lại không thấy.
“Chị tìm gì thế?” Lý Tiểu Vân ngồi trên giường Chung Linh, nhìn thấy cô tìm quanh thì hỏi.
“Không biết chị để quên thư của chồng chị ở đâu nữa, nhưng chị nhớ hình như là để dưới gối mà.”
“Chị, chị đừng tìm nữa, đừng tìm nữa.” Nhìn thấy Tiểu Vân nóng nảy như vậy, Chung Linh có dự cảm không tốt.
“Em biết ở đâu sao?”, sắc mặt cô rất kém.
“Ở toilet”.
“Cái gì?” Chung Linh vội vàng chạy tới xem, chỉ chốc lát sau đã trở lại, cả người giận run. Người đàn bà này điên rồi, tự làm bậy là không thể sống.
Chung Linh sau khi về giường thì ngồi khóc, càng khóc càng lớn, chỉ chốc lát sau Lâm Mỹ cùng những người khác trong phòng đều trở về, nhìn thấy Chung Linh như vậy thì ai cũng thấy lạ. Mọi người trong phòng đối với Chung Linh ấn tượng rất tốt, quan hệ cũng hòa hảo, đều hỏi han quan tâm.
“Lâm Mỹ, có phải là cô không? Là cô trộm thư và ảnh của chị Chung đúng không? Còn ném cả vào toilet nữ, cô thật đúng là…không biết liêm sỉ.”
Mọi người nghe Lý Tiểu Vân nói vậy thì đều cảm giác trong chuyện này chắc chắn có vấn đề gì đó nhưng Lâm Mỹ đều bày ra vẻ mặt không sao cả.
“Ai nói là tôi trộm, cô có thấy không? Đừng có vu oan giá học cho người tốt.” Chuyện Lâm Mỹ và Chung Linh bất hòa là điều mà ai cũng biết, hai người đều đến từ một thôn nhưng mà ở chung cứ như kẻ thù, rốt cuộc nguyên nhân trong đó là gì, đương sự không hề nói, cả Lý Tiểu Vân có biết chuyện cũng không nói.
“Trừ cô ra thì còn có ai, chị Chung Linh không muốn tôi nói cho người khác, sợ có ảnh hưởng không tốt đối với cô nhưng mà cô thì chết cũng không biết xấu hổ là gì.”
“Nói chuyện khách khí một chút đi, cô không cần xen vào chuyện của người khác, liên quan gì đến cô chứ?” Chung Linh cảm thấy dường như Lâm Mỹ đã thay đổi, chẳng lẽ chính cô là người đã khiến cô ta như vậy ư?
“Tôi xen vào chuyện của người khác, cô…” Thấy Tiểu Vân định lao tới phía trước, Chung Linh vội vàng giữ lại. “Thôi đi, dù sao cũng không thể mang mấy thứ đó trở lại, quên đi.”
“Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp.” Lâm Mỹ trở lại giường của chính mình, nói lời như vậy càng làm cho Lý Tiểu Vân hỏa giận ngút trời.
“Được lắm, tôi sẽ nói hết cho mọi người biết, cô trước kia có hôn ước với chồng của chị Chung Linh nhưng mà…” Lý Tiểu Vân nói hết sự tình từ đầu chí cuối, nghe xong mọi người đều há to miệng. “Mọi người nói xem, nên trách ai, cô ta còn dám tìm chị Chung Linh để đòi địa chỉ của chồng chị ấy, cô ta quá là kiêu ngạo.”
“Được rồi, Tiểu Vân, đừng nói nữa!” Chung Linh đến lúc này cũng kệ mọi chuyện phát triển ra sao thì ra.
“Chị còn quan tâm đến cô ta? Cô ta có biết nhận đâu? Chị còn nghĩ cho cô ta nhưng cô ta thì sao?” Đúng vậy, cô còn có thể nói cái gì? Đến bây giờ thật khó giải quyết. Nhìn bộ dạng Lâm Mỹ thế kia thì có vẻ cô ta đã chuẩn bị tư tưởng cả rồi, kết quả như thế chắc cô ta cũng đã dự tính trước được. Người mặt dày là thiên hạ vô địch. Quả thật lâu sau, trong phòng vẫn rất yên tĩnh, không ai nói lời nào công kích Lâm Mỹ, cũng không ai lên tiếng ủng hộ Chung Linh.
Tựa hồ theo ngày hôm đó là bắt đầu có biến hóa, không ai đi chung cùng Lâm Mỹ nữa. Một lần Chung Linh ở trong toilet có nghe người khác nghị luận.
“Sao em lại nói chuyện cùng cô ta?”
“Sao vậy?”
“Em ngốc à? Nếu như bị người khác biết thì sẽ nói em là bạn của cô ta, sẽ nghĩ em cũng là người như vậy, em không muốn lấy chồng nữa à?”
“Không thể nào! Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Còn nói! Cô ta không có liêm sỉ, đi quyến rũ chồng người khác, thanh danh xấu lắm, cách xa cô ta một chút.”
Sự tình như vậy khiến trong lòng Chung Linh rất mâu thuẫn, không biết nên cảm thấy may mắn vì cô ta bị báo ứng hay là quan tâm cô ta liệu có trở nên điên cuồng hay không.
Lại đến thời gian trở về nhà, Chung Linh mua khá nhiều thịt, còn có chi mã đề, hạt tiêu, nhiều loại gia vị khác. Vốn cô muốn mua nhiều một chút nhưng mà trong tay cô cũng không có quá nhiều tiền.
Lúc Chung Linh trở về, mọi người trong nhà đều đang tập trung ở chuồng lợn. Cô trở về đúng lúc đã qua thời điểm bận rộn nhất. Chu Bảo Cầm và mẹ chồng cô đang nấu cơm cho người làm, bởi vì người ta đều là đến hỗ trợ, cũng không nhận tiền công nên nhất định phải đãi họ bữa cơm ngon. Đáng thương cho Hoa Hoa chỉ có thể ngồi chơi một mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem chẳng khác nào con mèo nhỏ.
“Chị, thế nào? Đã làm xong rồi?”
“Em yên tâm, mất một trăm đồng tiền thôi, bảo anh ta làm thế nào thì làm thế ấy.”
“Vậy em yên tâm.”
“Đúng rồi, Lâm Mỹ thế nào? Cô ta có tìm em phiền toái không?”
“Quên đi, không đề cập đến cô ta nữa, không để ý là được. Thật không biết cô ta muốn làm cái gì nữa?”