Nàng Dâu Trọng Sinh

Chương 35: Cố nhân



Chung Linh đi một chuyến lên huyện để gặp Lý Tiểu Vân. Vốn không muốn bỏ qua hôn lễ của cô ấy nhưng mà chồng cô bị thương nên không thể làm sao được, nguyên nhân này có thể lý giải. Lý Tiểu Vân vừa thấy Chung Linh là bắt đầu oán giận.

“Chị xem như đã trở lại, để cho em, một cô dâu mới chạy vạy chuyện nhà hỏa táng, chị thật là nhẫn tâm.”

Nghe vậy, Chung Linh chỉ cười cười.

“Chị nghe đã có quyết định ra rồi, từ nay về sau người chết là phải hỏa táng, như vậy công việc của em hẳn phải tốt lắm chứ?”

Lý Tiểu Vân đưa sổ sách cho Chung Linh xem. Chung Linh đã học kế toán, xem sổ sách là rất bình thường, có người muốn phá rối cũng không dễ lừa gạt cô nhưng mấu chốt nhất là cô tin tưởng Tiểu Vân.

“Đúng vậy nhưng mà áp lực rất lớn, chị có hiểu không? Vốn là rất tốt, ba mẹ chồng cũng cho chỗ dựa, huống chi còn có chị ra tiền vốn nhiều như vậy nhưng hiện tại chưa đến một tháng mà việc đã bù đầu, làm không hết. Hiện tại cuộc sống càng ngày càng đi lên, người có tiền cũng nhiều. Ở mặt này lại càng tiêu tiền cho nên ba mẹ chồng hiện tại sợ chúng ta kiêu ngạo, nhất là kiếm tiền từ người chết, rất phản cảm.”

Quả là áp lực cho Tiểu Vân là rất lớn.

“Sao vậy? Không giữ được? Hiện tại chắc có nhiều người đỏ mắt lắm, đúng không?”

Đây mới là điều Chung Linh lo lắng.

“Có, có rất nhiều nhưng ba chồng em là chủ tịch huyện. Lại nói, lúc trước em nghe lời chị đã kí hợp đồng dài hạn.”

Lý Tiểu Vân cũng không tưởng buông tha cho công việc này.

“Vậy là tốt rồi nhưng em phải chú ý, nghiệp vụ không thể qua loa, còn có đãi ngộ nhân viên thế nào?”

“Đương nhiên là tăng cao, nhưng mà hiện tại nhân viên không đủ, em muốn nhận thêm người. Có nhiều người muốn đi cửa sau qua chỗ ba chồng em nhưng nhà em không đáp ứng. Nhà em cũng có rất nhiều thân thích, em không biết nên làm thế nào bây giờ?”

Lý Tiểu Vân đang rất sầu lo vấn đề này.

“Công tác này không phải ai cũng có thể làm, nuôi một đống ăn không ngồi rồi là không thể được. Đây là sự nghiệp đàng hoàng, tương lai tiền dưỡng lão cũng không phải lo. Ai cũng không được, thân thích nhà em cũng không được, người ba chồng em muốn cho vào cũng không được. Nếu em còn muốn làm cùng chị thì nghe chị. Công việc này không thể để dính tính chất gia tộc. Còn có nhà hỏa táng liên quan rất lớn đến ngành dân chính, không được ánh mắt thiển cận.”

“Vậy chị nói nên làm thế nào bây giờ?”

Dù sao Tiểu Vân cũng còn trẻ, thiếu kinh nghiệm.

“Tuyển quân nhân xuất ngũ, đặc biệt là thương bệnh binh. Nói cho ba chồng em ý kiến này.”

Chung Linh là người nhà của quân nhân, đối với quân nhân giống chồng cô, cô đều có tình cảm đặc biệt. Nếu có khả năng cô muốn giúp họ. Cô biết trong suốt một thời gian dài, những người này đều không được an bài tốt, cuộc sống rất khó khăn.

“Có thể được không?”

“Việc này không những có thể giải quyết việc đi cửa sau mà còn không để ba chồng em đắc tội người khác, quan trọng hơn là, đây chính là ủng hộ quân đội, chính sách này rất quan trọng. Nếu làm tốt, hi vọng thăng chức của ba chồng em rất cao.”

Nghe Chung Linh nói như vậy, Tiểu Vân liền yên tâm.

“Chị biết em không thích công việc này nhưng mà em yên tâm, chờ tài chính của chúng ta đủ rồi thì chị khẳng định em không cần làm công việc này nữa.” Cô cam đoan với Tiểu Vân.

“Thật ư? Vậy tốt quá, à, đúng rồi, chị đi rồi thì chúng ta liên lạc như thế nào?” Tiểu Vân rất lo lắng vấn đề này.

“Chị sẽ viết thư cho em, hơn nữa cứ một thời gian chị sẽ gọi điện cho em, nếu chị có điện thoại thì chị cũng sẽ liên lạc.”

Cô không biết tùy quân là như thế nào nhưng cô nghĩ việc liên lạc không là vấn đề.

“Vâng, cứ làm như vậy đi. Chúng ta đi ăn cơm đi. Trong thị trấn mới mở một khách sạn, cũng rất được. Em đưa chị đi.”

*

Chung Linh với Tiểu Vân đi vào khách sạn, thấy cũng được, rất sạch sẽ, ở đối diện ngay với tòa nhà huyện ủy. Vừa mới tiến vào liền phát hiện một bàn toàn người quen, là Cao Thần, Mạc Hoành, còn có... kế toán Vương, Vương Hải Long.

“Là em sắp xếp?”

Sắc mặt Chung Linh rất khó coi.

“Em thề. Tuyệt đối không có.”

Cao Thần thấy vợ mình cùng đối tác kiêm bà mối đến, sao có thể không tỏ vẻ cho được? Anh liền lôi hai người ngồi vào cùng bàn với mình. Dù sao cũng là hai người phụ nữ, không có vấn đề gì cả.

“Đây là vợ tôi, còn vị này là Chung Linh, là ân nhân, bà mối của hai chúng tôi.”

Cao Thần không có giới thiệu thân phận khác của Chung Linh, dù sao công việc làm ăn của vợ mình nên khiêm tốn thì tốt hơn.

“Đây là kế toán xã Trường Thanh Vương Hải Long, đây là…”

Gặp lại tình nhân cũ có cảm giác gì? Chung Linh không biết người khác nghĩ thế nào nhưng đối với cô, gặp lại Vương Hải Long không khác gì nuốt phải ruồi bọ. Cả người cô đều khó chịu, nghĩ đến nỗi xấu hổ phản bội chồng trước kia, rồi bị vứt bỏ, niềm hối hận tột cùng. Tóm lại là vô cùng khó chịu, cho nên sắc mặt cô âm trầm. Còn Vương Hải Long thì đang rất vui sướng, được ngồi cạnh người đẹp, thật sự là hiếm khi mới được!

“Hải Long, anh còn không biết Chung Linh là người xã anh đấy!”

“Thật ư? Thật là khéo, tôi và Cao Thần là bạn tốt mà chúng ta lại cùng xã, thật khéo, phải không?”

Chung Linh không có tiếp lời.

“Đã lâu không thấy em, em có việc gì vậy?” Mạc Hoành không để ý đến Vương Hải Long mà hỏi Chung Linh.

“Em đi chăm sóc chồng em, anh ấy ở chiến trường bị thương.”

Một câu này đã biểu lộ thân phận người nhà quân nhân của cô.

“Thế ư? Vậy em là vợ quân nhân ư? Có Cao Thần ở đây, về sau có chuyện gì cứ tìm anh, quan hệ của anh với chủ tịch xã cũng không tệ lắm.”

Nghe Vương Hải Long thổi phồng như thế, Chung Linh mới phát hiên năm đó cô nông cạn cỡ nào, nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy đau đầu.

“Vâng.” Cô cũng không muốn làm mất mặt Cao Thần.

“Chị Tiểu Linh muốn tùy quân.” Tiểu Vân bỗng nhiên lên tiếng.

“Vậy việc kia…” Cao Thần không tiếp tục nói tiếp.

“Không cần lo lắng.” Tiểu Vân nháy mắt với chồng nói

Đây có thể nói là bữa cơm khó ăn nhất từ lúc chào đời tới nay đối với Chung Linh, phải đối mặt với tình nhân đời trước và một người cô tránh né theo đuổi, bảo cô làm sao nuốt nổi cơm!

“Em chừng nào thì đi?”

Mạc Hoành uể oải, uống một ly rượu hỏi.

“Sớm thôi.”

Chung Linh không biết anh ta muốn làm gì nhưng mà không can hệ gì đến cô.

“Chung Linh, chốc lát em về với Vương Hải Long nhé. Anh ấy đi xe từ quê lên.”

Cao Thần nghe Chung Linh sẽ về ngay bây giờ thì lập tức đề nghị.

“Đúng vậy, chị Tiểu Linh, chị ngồi xe ô tô lớn mà về.”

Theo như lời Tiểu Vân thì xe ô tô lớn này chính là từ quê nhà đi lên, loại xe này chỉ là phương tiện giao thông công cộng trong thành phố bị báo hỏng, trong xe mùi xăng rất nặng, ngoại trừ loa không kêu ra thì chỗ nào cũng ra tiếng. Chung Linh không muốn đáp ứng nhưng không lay chuyển được nhiệt tình của vợ chồng Cao Thần, lại nhìn bộ dáng thất tình lưu luyến kia của Mạc Hoành khiến cho cô muốn nhanh chóng rời đi một chút.

“Đi đi, tý nữa hai ta đều cùng trở về, anh sẽ đưa em về nhà.” Vương Hải Long lập tức đáp ứng.

*

Hóa ra xe ô tô này là xe quân dụng bị đào thải, Chung Linh phát hiện xe này hơn xe ô tô lớn kia rất nhiều, cuối cùng cũng là đáng để đi.

“Chung Linh, thấy thế nào, xe này được đúng không?”

Vương Hải Long nhìn Chung Linh, người phụ nữ này thật là đẹp, cho tới bây giờ hắn chưa nhìn thấy qua người nào đẹp như thế, làn da mịn màng, ánh mắt đen long lanh như bảo thạch.

“Vâng.”

Chung Linh không muốn nhiều lời với hắn ta.

“Em thật sự là xinh đẹp!” Vương Hải Long nhịn không được nói ra ý nghĩ trong lòng.

“Cái gì?” Mày liễu của Chung Linh nhíu lại.

“A, không có gì, nhà của em ở đâu, anh đưa em về.”

Vương Hải Long biết hắn đã làm người đẹp giật mình, thật sự là bởi vì Chung Linh quá đẹp nên hắn mới lỡ miệng, cọp mẹ trong nhà hắn không thể nào so được, cả quả phụ mà hắn đang cặp kè cũng không bằng với cô. Nếu người đẹp như vậy mà hắn được thoải mái một đêm cùng…

“Không cần đâu ạ, em đến xã còn có việc, không cần anh đưa nữa đâu.”

Nếu là đời trước, được người khác ngay trước mặt khen như vậy khẳng định là cô sẽ thẹn thùng không thôi nhưng mà nay khác rồi, cô không bao giờ là cô gái không hiểu sự đời nữa.

“Không sao đâu, anh chờ em xong việc cũng được mà, em không cần khách khí.”

Vương Hải Long làm sao có thể buông tha cơ hội như vậy?

“Em chỉ là có quen biết với vợ chồng Cao Thần mà thôi, thật sự là không muốn làm phiền anh, nếu anh cứ kiên trì thì phiền cho em lắm.”

Nghe Chung Linh cự tuyệt rõ ràng như vậy, cũng không thể miễn cưỡng nên Vương Hải Long chỉ có thể đồng ý.

Chung Linh xuống xe, nói lời cảm ơn với Vương Hải Long rồi vội vàng rời đi. Cô không muốn nhìn hắn ta lâu hơn nữa, thấy hắn chẳng khác nào nhắc nhở lại sai lầm cô đã phạm phải, vạch trần vết sẹo trong lòng cô.

“Tiểu Lý, cậu biết Chung Linh này không?”

Vương Hải Long nhìn người đẹp đi xa, trong lòng càng muốn có được, nhìn dáng người kia, khuôn mặt kia, lại còn giọng nói nữa, không cái nào là không làm cho hắn mê muội.

“A, có biết, lần trước anh rể cô ấy mang ảnh chụp đến xã để cho chủ tịch xã xem, muốn thu xếp công tác cho cô ta trong xã.”

“Thật ư?”.

Còn nói là muốn tùy quân, không phải là muốn tìm công tác sao? Vậy thì hắn lại càng nhất định phải nắm người đẹp trong tay.

“Nhà chồng cô ấy cùng thôn với em họ anh đấy.”

“Vậy ư?” Vậy thì tốt lắm, em họ Thường Hồng Mai là một đứa ngốc, khẳng định có thể giúp mình hoàn thành chuyện này.

*

Chung Linh không biết ý nghĩ xấu xa trong đầu Vương Hải Long, trong lòng cô chỉ nghĩ làm thế nào cách hắn càng xa càng tốt. Nhưng vừa nhìn thấy người này khiến cho mấy ngày sau cô đều nghĩ về chuyện quá khứ, càng khiến cô khắc khoải thư của anh từ bên kia gửi về. Trong thời gian này, Đinh Vinh đưa sổ sách hơn một tháng này cho cô xem. Xem sổ sách này đối với cô mà nói là vì ba mẹ chồng nói. Tâm tư ba mẹ chồng cô hiểu được, không đơn giản là cảnh giác đối với cô mà cũng là đề phòng con rể. Chung Linh cũng hi vọng không phát sinh chuyện gì, dù sao ngạn ngữ nói rất đúng, đàn ông có tiền là trở nên hư hỏng, chị Bảo Cầm lại là người thẳng tính, không có ánh mắt xa, Chung Linh nói thế nào cũng nên ủng hộ ba mẹ chồng. Các khoản trong sổ sách không có vấn đề gì. Để ổn thỏa, cô nói với mẹ chồng, để thông qua mẹ chồng nói với chị Bảo Cầm. Hai cụ trong nhà không biết chữ nhưng chị Bảo Cầm vẫn có thể trông coi sổ sách được, chỉ cần trong lòng chị ấy biết là được, còn về phần hai anh chị có hòa hợp hay không, cô cũng không quản được.

*

Vương Hải Long tìm được nhà của em họ, Thường Hồng Mai tiếp đón rất nhiệt tình. Anh họ ở xã dù sao cũng là có tiếng, bộ dáng lại được, hiếm khi mới đến nhà mình càng làm cô cảm thấy có mặt mũi. Từ sau lần ở trong phòng bị người khác phát hiện mình hôn môi với trai làng, cuộc sống của cô rất khó khăn, chồng cô đối xử với cô rất lạnh nhạt, mỗi lần uống rượu say, nhớ đến sự kiện đấy thì lại đánh cô, ngay cả cha mẹ cô cũng không dám quản.

“Anh, anh nói anh yêu Chung Linh?”

Đây là sự tình cỡ nào tốt đẹp!

“Đúng vậy, anh không còn biện pháp nào khác, nếu không thể có cô ấy, anh cảm thấy mình sống chỉ như cái xác không hồn.”

Vương Hải Long rất hiểu em họ của mình, em ấy đối với tình yêu có một sự sùng bái rất ngây thơ.

“Nhưng không phải là anh đã kết hôn rồi sao?” Đây hiển nhiên là vấn đề lớn.

“Anh cùng với chị dâu kết hôn là do cha mẹ thôi, căn bản không có tình cảm gì, anh thật sự… thật sự sống mà không có Chung Linh.” Vương Hải Long giống như nước mắt sắp rơi ra vậy.

“Em có thể giúp anh nhưng mà em cũng không quá thân với cô ấy đâu vì lần trước chuyện Lâm Mỹ và chồng cô ấy, cô ấy với em có ý kiến.”

Thường Hồng Mai rất lo lắng, sợ không giúp được anh họ.

“Chuyện gì?” Biết đâu lại là cơ hội.

“Chính là Lâm Mỹ cùng chồng Chung Linh trước kia có đính ước nhưng vì chuyện lễ hỏi mà chia tay. Lâm Mỹ muốn tìm chồng cô ấy nói chuyện, sau đó hẹn gặp ở nhà em nhưng mà chồng cô ấy không có tới mà cô ấy tới.”

Nghe vậy, Vương Hải Long chớp chớp mắt.

“Hồng Mai, xem ra cô ấy cũng là người bị ép duyên như anh! Trách không được cô ấy lại rầu rĩ không vui như vậy.”

Thường Hồng Mai nhíu mày, có phải không vậy? Sao chính cô không phát hiện ra?

Nhìn biểu hiện của cô em họ, Vương Hải Long càng tận tình nói thêm vào, chẳng khác nào ví chính mình như Lương Sơn Bá, khiến Thường Hồng Mai tưởng tượng ra anh họ và Chung Linh chính là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài tái sinh, cảm động vô cùng.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Thường Hồng Mai không biết giúp hai người thế nào.

“Em nói cho anh biết khi nào cô ấy rời nhà, hoặc tìm một cơ hội làm cho hai chúng ta ngoài ý muốn chạm mặt, anh tin tưởng chỉ cần có cơ hội là anh sẽ thành công.” Thấy Thường Hồng Mai đồng ý giúp, hắn liền nói luôn mục đích của chính mình.

“Như vậy được không? Nếu cô ấy rời nhà, em không nhất định biết được, hai nhà chúng em cũng không cùng đường, không mấy khi chạm mặt, mà quan hệ của em với cô ấy cũng không tốt lắm. Chúng em trước đây là bạn học, lớn lên cô ấy đi học trên xã, cũng không có liên lạc với em lắm, hay là em mới cô ấy đến nhà chơi?”

“Không được, anh xem cảnh giác của cô ấy rất cao, nếu không…” Vương Hải Long phát hiện tình hình không có tốt như hắn tưởng tượng nhưng mà hắn còn có chiêu gạo nấu thành cơm. Chồng cô ấy không có nhà, cô ấy lại còn trẻ, khẳng định là thủ không được. Nếu thật sự không được thì cứ bá vương ngạch thượng cung, chỉ cần một lần là cô ấy sẽ phải phục tùng, cho dù không muốn cũng không dám lộ ra, trừ khi cô ấy không sợ hỏng thanh danh, không sợ mất chồng. Chỉ cần thành thì về sau mình muốn làm gì thì làm.

“Em cứ tìm một cơ hội, chờ chồng em không có nhà thì đánh điện cho anh.”

“Được, anh cứ chờ tin tức tốt đi”.

Thường Hồng Mai rất vui vẻ được nhìn thấy người có tình trở nên thân thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.