Nàng Đến Cùng Ánh Trăng

Chương 20: 20: Tính Phí




Đoàn Lan Khuê mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, nghe nàng ta lải nhải đến váng đầu óc như vậy, nhận một con vịt nướng cũng không phải là quá đáng nhỉ.
Còn là nàng ta tự nguyện, chứ nàng đâu có đòi hỏi gì.
Nàng đã kiểm tra qua tài sản của mình, dạo gần đây chi quá nhiều, mà thu vào không có bao nhiêu.
Haizzz...!Tăng xin giảm mua tiết kiệm chút nào hay chút đấy vậy.
"Vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh.

Da tạ công chúa đã tặng vịt cho tiểu nữ..."
Mã Hàm Hương thấy nàng thoải mái, không câu nệ hay chê bai gì mà nhận con vịt, nàng ta bên ngoài cười vui vẻ hài lòng, nhưng bên trong lại âm thầm mỉa mai nàng thô tục, ngu ngốc...
Đoàn Lan Khuê mua vịt xong, lại đi dạo mua thêm một ít bánh, hoa quả rồi mới trở về.
.....
Ngày hôm sau nàng đúng giờ đi đến Thanh Long Đường kiểm tra tình hình sức khỏe cho Lưu Xương.
"Sức khỏe của thế tử đã ổn định, hôm nay có thể về nhà tĩnh dưỡng được rồi.
Nhưng thế tử vẫn phải uống thuốc liên tục, chế độ ăn cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt...
Lát nữa ta sẽ đưa thuốc và thực đơn, trên đó có ghi chi tiết những loại thức ăn nào nên ăn nhiều, loại nào ăn ít đi, loại nào tuyệt đối kiêng..."
Lưu Xương nghiêm túc nghe nàng căn dặn, ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi người cô.
"Đa tạ cô nương cứu mạng...!Ơn này thực sự không biết nên lấy gì cảm tạ cho vừa..."
Lưu lão thái thái nghe tôn tử nói cũng gật gù.
"Đúng vậy, ơn cứu mạng này lớn như trời biển, nhà chúng ta thật sự không biết lấy gì mà đáp lại cho phải..."

Đoàn Lan Khuê đối với những lời cảm tạ của họ cảm thấy vô cùng bình thường, nàng nói.
"Không có gì mà vướng bận như vậy cả.

Ta cũng không có chữa không cho thế tử, ta tính phí!!!"
"Tính phí?"
Cả nhà họ Lưu ngơ ngác nhìn nhau.

Lê Trường Quân vốn luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng phải ngẩng đầu mà nhìn đến nàng, trong mắt loé lên một tia ý cười...
Đoàn Lan Khuê thấy bọn họ ngạc nhiên thì chép miệng, nhẹ nhàng nói.
"Đại phu thăm bệnh, bốc thuốc không phải là để kiếm tiền hay sao.

Ta đây nói muốn tính phí, không phải là chuyện quá đỗi bình thường ư?"
Một nhà họ Lưu lại nhìn nhau, đạo lý này bọn họ hiểu, nhưng nhà huân quý như bọn họ, những đại phu thăm bệnh bốc thuốc toàn là thái y, hay thầy lang có tiếng, những người này chưa từng lấy tiền, bọn họ cần quan hệ lâu dài...
Bọn họ nghĩ lẽ ra cô nương này cũng như vậy, nàng sẽ không lấy tiền mà sẽ thiết lập mối quan hệ lâu dài, sau này nhà bọn họ sẽ che chở cho nàng...
Bây giờ nàng nói nàng muốn tiền, hảo cảm của bọn họ đối với nàng liền tụt dốc.

Không phải không có tiền trả, mà là cảm thấy nàng cũng chỉ là lang băm ham tiền mà thôi...
Suy nghĩ này của bọn họ Đoàn Lan Khuê hoàn toàn không biết, nếu để nàng biết chắc chắn sẽ cười rụng răng.
Những kẻ này nghĩ mình thanh cao lắm hay sao, nói thì hay lắm, thiết lập quan hệ lâu dài về sau giúp đỡ, chẳng qua chỉ là bịp bợm, muốn hợp thức hoá chuyện lấy quyền ép người mà thôi.
Nghĩ mà xem, bọn họ nói che chở này kia, nhưng cứ thử phạm phải tội lớn, ảnh hưởng tới uy quyền, lợi ích, bọn họ chẳng lập tức làm rùa rút đầu, đoạn tuyệt quan hệ, trở mặt không quen biết ấy chứ.
Vậy thì lấy tiền bỏ túi vẫn là tốt nhất.
"Lấy tiền sao? Không biết cô nương muốn bao nhiêu, có thể nói rõ với bà già này hay không?"
Lưu lão thái thái không hổ là gừng càng già càng cay, lập tức phản ứng được, biết cô nương trước mặt mình không phải người dễ chiếm tiện nghi, mà tính mạng đích tôn tử vẫn cần nàng chiếu cố.
Đoàn Lan Khuê không để ý nhiều, đưa tới cho bọn họ một tờ hoá đơn mà nàng đã soạn sẵn mang tới.
"Đây là chi phí khám chữa bệnh của thế tử, lão phu nhân xem một chút, có gì thắc mắc xin cứ hỏi, ta sẽ giải đáp.
Còn nếu không có thắc mắc thì cứ theo đó sang tiền là được."
Lưu lão thái thái nhìn tờ giấy nàng đưa, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.
Lưu Ôn cũng ghé đầu vào xem, vừa nhìn đã tức giận trừng mắt với Đoàn Lan Khuê.
"Ngươi đây là ăn cướp giữa ban ngày hả? Nhiều tiền như vậy?"
Đoàn Lan Khuê bị hắn mắng cũng chỉ lạnh mặt, nhìn sang Lưu lão thái thái.

"Lão phu nhân, bà cũng cảm thấy số tiền cứu mạng thế tử gia này quá nhiều hay sao?"

"Cái này..."
Lưu lão thái thái thoáng chần chừ nhăn mày, bảo bà ta nên nói cái gì cho phải, chê đắt thì là tính mạng tôn nhi của bà ta không đáng giá.
Mà trả hết bằng này tiền thì quá nhiều, bà ta có chút luyến tiếc.
Người nhà bệnh nhân như bọn họ Đoàn Lan Khuê đã gặp qua không ít, nàng nói.
"Thứ nhất, về y thuật của ta, các vị ở đây đã được nhìn qua.

Nếu lần này không phải là ta, thì có lẽ hiện tại tang sự của thế tử gia nhà các người đã tổ chức xong rồi.
Vậy nên, phí khám bệnh của ta cao hơn những đại phu ngoài kia nhiều một chút, là hết sức bình thường có phải hay không?"
"Đúng vậy!"
Lưu lão thái thái gật đầu.
Đoàn Lan Khuê tiếp tục nói.
"Thuốc mà ta đưa cho thế tử uống đều là thuốc tốt, được bào chế đặc biệt, theo công thức đặc biệt, ngoài ta ra thì không ai có cả, có công dụng lớn cứu người từ cõi chết trở về.
Vậy nên các người nói nó có đắt hay không?..."
Người nhà họ Lưu nhìn nhau không thể phản bác gì.
Lưu Xương cũng nhìn không nổi nữa, liền nói với Lưu lão thái thái.
"Tổ mẫu, người đưa giấy đây cho con.

Tiền này con tự trả, không cần lấy tiền chung trong khố phòng."
Lưu lão thái thái nhìn hắn.

Lưu Xương lập không ít chiến công, được ban thưởng rất nhiều, bà ta biết hắn có tiền, nhưng trả tiền này xong có lẽ cũng cạn hết.
Lưu Xương nhìn tổ mẫu mỉm cười.

"Tiền này là dùng để giữ mạng của con, đáng lắm.
Còn mạng này thì còn có thể kiếm tiền, nhưng mất mạng rồi, tiền còn có ý nghĩa gì đâu."
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn thông suốt như vậy vô cùng hài lòng, gật đầu, người này cũng hiểu đạo lý đó chứ.
Đoàn Lan Khuê nhận được tiền liền vui vẻ trở về.
....
Sắp đến ngày tổ chức tiệc sinh nhật của Mã Hàm Hương, Đoàn Lan Khuê nghĩ cũng nên khách sáo đi mua chút quà tặng cho nàng ta, nên nàng cùng Thu Đào và Tiểu Xuân lại đi ra ngoài dạo phố.
Ba chủ tớ chơi vui vẻ đến chiều muộn mới trở về.
Vừa vào đến tiểu viện của mình, từ xa đã nghe thấy âm thanh cãi nhau vô cùng lớn từ trong viện truyền ra.
"Tiện nhân...!Ngươi chỉ là một ma ma quản sự của một cái viện nhỏ này, vậy mà lại dám chống đối với bổn đại thiếu gia hay sao...!Ngươi muốn chết hả???"
Đoàn Lan Khuê cùng Thu Đào và Tiểu Xuân đi vào, đập vào mắt các nàng là một nam hài tử độ chừng 11, 12 tuổi đang dùng ná bắn chim bắn những viên sỏi lên người của Diệp ma ma.
Diệp ma ma thì bị hai bà tử giữ trói lại, xung quanh mấy tỳ nữ và bà tử trong viện của nàng thì sợ hãi nép hết vào một bên.
Đoàn Lan Khuê nhìn một cái, lập tức nhận ra đây là đại nhi tử của nhị thúc nhà nàng.

Đoàn Tri.
Đoàn Tri năm nay 11 tuổi, thường ngày được phụ mẫu và tổ mẫu chiều đến sinh hư, phá phách khắp mọi nơi.
Hôm nay lại phá đến chỗ của nàng.
Đoàn Tri hoàn toàn không nhìn thấy Đoàn Lan Khuê đã trở về, nhưng cho dù hắn có nhìn thấy nàng, hắn cũng chẳng để vào mắt, bởi trong mắt hắn, Đoàn Lan Khuê là một nữ tử nhu nhược, ngu ngốc, dễ bắt nạt nhất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.