Nhìn tổng quan về cuộc đời của Trình thiếu hiệp, với vận thế nhất quán ổn định từ trước đến nay thì việc hắn bị vây trong đám cháy cũng chẳng phải là chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng lúc này Trình thiếu hiệp mới mười bảy tuổi. Mười bảy năm trước, phạm vi hoạt động của hắn quá nhỏ hẹp nên hắn còn chưa ý thức được “thiên phú” của chính mình. Trong cung điện của Nữ Dao không có tùy tùng, mấy hôm nay cũng chỉ có hắn một thân một mình. Nếu không phải Nữ Dao thường xuyên bắt nạt hắn, quả thực Trình thiếu hiệp cảm thấy những tháng ngày bị giam cầm như vậy cũng không quá bi thảm.
"Cứu mạng khụ khụ!"
Vào lúc nửa đêm, Trình Vật bị sức nóng của lửa hun đến tỉnh. Trong điện vẫn chưa đốt đèn cầy nhưng có thể nhìn thấy màu đỏ rực cực kỳ sáng rõ chiếu rọi bên song cửa. Trình Vật hoảng hốt, lảo đảo đập đập vào cửa sổ. Để đề phòng hắn chạy trốn, tất cả cửa sổ trong điện đều bị khóa rất chặt. Trình Vật kéo lê người. Nhiệt độ trên cửa sổ cực kỳ cao, chứng tỏ ngọn lửa đã đốt đến bên ngoài cửa.
Lúc này không thể mù quáng phá cửa sổ mà ra ngoài được, nhưng hắn không biết đạo lý này. Cuộc đời này của hắn vốn dĩ rất thiếu thốn kinh nghiệm. Hắn biết không thể ra khỏi cửa được, bởi vì ngoài nội môn, cung điện còn có ngoại môn, quả thực không tiện chạy trốn. Mắt thấy cửa sổ nóng bỏng, hắn đoán lửa đã đốt tới đây rồi. Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nơi khói lửa mịt mù này. Trình Vật nín thở, dùng hết tất cả sức lực mình có va vào cửa sổ. Trong lúc vô tình, nội lực khổng lồ trong cơ thể bị hắn khai phá. Cánh cửa sổ bị ép chặt ở giữa, một bên là ngọn lửa thế lớn áp sát, một bên là Trình Vật đang không ngừng gia tăng lực đạo. "Rầm", một tiếng rầm vang lên thật lớn, cửa sổ bị ép tới gãy nát. Thế lửa mênh mông như biển, hung hăng đánh ập tới Trình Vật đang đứng phía bên kia cửa sổ.
Ngọn lửa trực tiếp hất bay Trình Vật. Lửa bén vào cửa sổ, đại thế đã thành, màn che bằng lụa mỏng trong điện lúc này đã mang tới cơ hội cho ngọn lửa. Lửa cuốn bay tấm vải, đám cháy càng lúc càng dữ dội. Trong lúc Trình Vật bị hất văng, hắn thuận tay bắt được một mảnh vải trướng. Dù tro bụi bám đầy trên mặt, nhiệt lực không ngừng thiêu đốt, khói lửa hun cay hai mắt nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén cảm giác sặc khói xuống. Hắn không dám chậm trễ một giây phút nào. Khi lửa đốt phía dưới, Trình thiếu hiệp hoảng hốt trèo theo bức mành lên trên.
Trong khoảnh khắc này, hắn chỉ nghĩ tới nóc nhà!
Trình Vật dũng cảm tự cứu mình trong biển lửa. Có mấy lần hắn bị cuốn vào trong đám cháy, lâu lâu lại có tiếng nổ đôm đốp vang lên, thanh âm "tách tách" khiến người ta run sợ. Ngọn lửa bén vào áo bào của hắn, đại não Trình Vật cứng ngắc, tâm thần căng thẳng, rồi lại tự cảm thấy bình tĩnh lạ kỳ. Hắn nắm chặt ống tay áo, tiếp tục bò lên xà ngang. Ngay cả thời gian thở còn không có, hắn nhảy lên phía trên, muốn nhảy ra khỏi mái ngói trên đỉnh đầu!
Lửa bốc lên cao với tốc độ cực nhanh, từng cánh cửa sổ cháy rụi, cửa lớn cũng vậy. Sau xà nhà bằng gỗ, đống gia cụ cũng cháy bừng bừng. Trình thiếu hiệp như con khỉ nhảy tới nhảy lui trên xà ngang. Hắn gõ mạnh lên nóc nhà, muốn dùng khí lực đẩy mái ngói phía trên ra!
Dù là lúc này, Trình Vật vẫn mắng chửi từ tổ tiên mười tám đời đến tổ hậu mười tám đời của Nữ Dao! Nếu không phải bị nàng ta giam cầm trong điện thì vì lẽ gì mà lửa lớn có thể thiêu đốt hắn. Giờ hắn không thoát ra được, lại sắp bị thiêu chết ngay chỗ này? Hắn mới từ trong nhà trốn ra được, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt như mấy nhân vật trong thoại bản Xuân Di cho hắn, vậy mà hắn lại sắp chết ở dây. Tại sao trên đời lại có người tồi tệ như vậy, hắn có lòng tốt cứu nàng ta, lại bị nàng ta bắt nạt, còn muốn thiêu chết hắn!
"Rầm rầm rầm!"
Trình Vật liều mạng dùng toàn lực đập lên mái nhà. Hắn nhảy tới nhảy lui tránh né đám lửa thiêu đốt y phục mình. Hắn càng lên cao, khói càng hun lợi hại, đầu óc càng mơ màng. Nước mắt chảy đầy trên mặt Trình Vật, càng lau càng chảy nhiều hơn. Hắn dùng sức lực lớn nhấc nóc nhà lên, cánh tay cũng bị thương. Máu đầy tay, nước mắt đầy mặt. Cuộc đời này của hắn quả thực khốn khổ đến cùng cực.
Nhờ vào sự tức giận với Nữ Dao, lúc này hắn mới không bị ngất đi trong đám cháy, lại còn có sức lực phá mái nhà.
Hắn chỉ đành thút tha thút thít rơi nước mắt, thầm nghĩ nhất định phải ra khỏi đây, phải cho Nữ Dao kia hối hận!
Hai tên tiểu lâu la Ma môn, Lục Gia và Nhâm Nghị, vui sướng thưởng thức ngọn lửa do chính mình châm lên. Các đại nhân vật đều đánh nhau trên núi nên nơi này vô cùng an toàn. Nhìn cung điện phía xa bốc cháy, người trở lại cứu hỏa cũng chẳng có mấy ai, Lục Gia và Nhâm Nghị vô cùng yên tâm trốn ở đây. Bên trong thân thể của bọn chúng huyết dịch sôi trào, vui vẻ trao đổi ánh mắt: "Cứ trốn ở đây là được rồi. Đợi đến lúc mấy tên Chính đạo ngu si kia giải quyết Nữ Dao xong, chúng ta liền đi qua đó tranh công! Lửa này do chúng ta đốt đó!"
Trong lúc hai người vui mừng chờ đợi, chợt thấy cung điện hùng vĩ trước mặt đang bị lửa bao vây nổ tách tách mấy tiếng. Sau tiếng nổ, dưới ánh mắt khiếp sợ của hai tên lâu la Ma môn, một vị thiếu hiệp khoác một cánh chim màu vàng bay lên, giống như Phượng Hoàng niết bàn trong biển lửa. Giữa không trung, trong đống ngói vỡ, vụn gỗ, vị thiếu hiệp nửa quỳ trên nóc nhà của cung điện.
Gương mặt hắn tuấn tú, viền mắt đỏ ửng. Hắn quỳ gối lên nơi cao nhất trên mái nhà, thở dốc kịch liệt. Thành công này không khiến hắn vui vẻ chút nào, trong lòng vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi vì bị bao vây trong biển lửa. Đầu hắn không ngừng nghĩ về Nữ Dao, nhờ đó mà động lực dâng trào. Vào khoảnh khắc hắn thoát khốn, trong lòng lại càng căng thẳng.
Ngực hắn phập phồng mãnh liệt. Trên đỉnh đầu tinh không như biển, dưới chân sóng lửa phô thiên. Ánh mắt hắn quét qua hai tên lâu la ngây ngốc trên mặt đất, toàn thân như rơi vào hầm băng. Trình Vật nhìn hai người chằm chằm, ánh mắt sắc lạnh, cất tiếng bi thương: "Ai cũng bắt nạt ta!"
Lục Gia và Nhâm Nghị cùng lui về sau một bước, nhìn vị thiếu hiệp lợi hại này, có chút không thể tin nổi: Ai? Thiếu hiệp, ngươi nói lại lần nữa! Ai bắt nạt ai?
Trình Vật đã thoát khỏi vòng vây, dù Trảm Giáo xảy ra chuyện gì thì hắn cũng chẳng để ý. Ánh mắt hắn chỉ nhìn người đã phóng hỏa thiêu chết mình! Không thể nào tha thứ được, trong lòng tràn đầy bi phẫn, Trình chim ưng Trình Vật giương cánh nhảy từ trên bầu trời đáp xuống cạnh hai tên lâu la kia.
Ngọc Hoàng Khai Bích Lạc, Ngân Giới Thất Hoàng Hôn!
Không có ai chú ý đến tình hình bên này. Trước đó, Nữ Dao đã sắp xếp một nhóm người rời đi. Những người còn lại đang cùng Giáo chủ anh dũng chiến đấu trên đỉnh Lạc Nhạn Sơn. Vào giờ phút này, đại ma đầu Nữ Dao chân chính giết người đến mức sảng khoái. Nàng đứng trong vũng máu, cả người như ngọc, trường tiên màu vàng trong tay như đuôi lửa, thế như chẻ tre.
Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc mấy tên đại đệ tử, đại nhân vật của Tứ đại môn phái chạy đến nơi này, thấy các môn hạ đệ tử đều đang kêu thảm, trốn tránh Nữ Dao. Đám người giật mình kinh hãi, ngơ ngác nhìn biển máu giữa trời đêm, cùng Tu La Nữ Dao đứng trong biển máu. Nữ Dao bễ nghễ, trên mặt nạ màu bạc còn có vài vết máu. Nàng tự tiếu phi tiếu, nhìn bọn họ.
Mọi người không tự chủ lùi về sau một bước.
Trong Tứ đại môn phái, Dược Tông thực lực yếu nhất không dám động, Triêu Kiếm Môn không có người dẫn đầu cũng run lẩy bẩy. Trưởng lão Tạ Vi của Chân Dương Phái và đại đệ tử Tương Thanh của La Tượng Môn liếc nhìn nhau, ra ý ngầm hiểu. Hôm nay Tứ đại môn phái và Trảm Giáo trở mặt, chỉ cần Nữ Dao sống sót thoát ra ngoài, người xui xẻo sẽ chính là bọn họ. Đã đi đến bước này, bất luận tin đồn Nữ Dao bệnh nặng là thật hay giả, bọn họ đều phải tiến lên!
Tạ Vi và Tương Thanh bình tĩnh, không nói một lời, hai người ở hai bên trái phải cùng đánh về phía Nữ Dao!
Động tác của Nữ Dao hơi ngừng lại, lúc này vung roi về phía hai người. Dù hai người này không so được với chưởng môn của mình nhưng cũng là những người có võ công nổi trội trong môn phái. Bọn họ đối phó với Nữ Dao không giống mấy tên đệ tử lúc trước. Hai người ngưng khí đọ sức với Nữ Dao, nhanh chóng bao vây nàng lại. Tiếng sáo trúc ẩn ẩn hiện hiện trong không khí khiến đám đệ tử Chính đạo vừa mới thở ra được một hơi, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, mũi miệng chảy máu.
Vừa dặn dò các đệ tử đi hỗ trợ cứu người xong, nữ tông chủ Dược Tông ngẩng đầu nhìn một cô nương xinh đẹp, tay áo bị gió thổi bay phấp phới đang đứng trên một cành cây khá cao: "Người thổi sáo ở trên kia!"
Có mấy tên đệ tử có thực lực vừa nhìn thấy lập tức vận công bay lên, đánh tới Thánh Nữ Trảm Giáo Bạch Lạc Anh. Nhưng các trưởng lão, những cao thủ của Trảm Giáo nào có yếu thế, bọn họ chộp lấy vũ khí, bay lên giúp Thánh Nữ nghênh địch. Trong lúc nhất thời, không ai làm gì được ai.
Đột nhiên, cây trường tiên trong tay Nữ Dao chợt cứng đờ. Tất cả nội lực trong cơ thể nàng bỗng mất sạch, hàn khí bạo phát bao trùm lấy nàng. Nữ Dao thầm kêu không ổn. Bởi vì vận công quá mức, mầm họa vẫn chưa được đè ép xuống trong cơ thể nàng lần thứ hai bạo phát trong năm nay! Lại đúng giờ phút này!
Khi cao thủ so chiêu, chỉ một việc nhỏ không đáng nhắc đến cũng đều là cơ hội chuyển mình. Chỉ một khoảnh khắc Nữ Dao cứng người, Tạ Vi và Tương Thanh ở phía đối diện đã nhân cơ hội này xoay chuyển tình thế, hợp lực ép Nữ Dao xuống. Nàng lui về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch. Nhưng vẫn chưa hết, trong bóng tối chợt có một cơn gió đen lướt đến, đánh về phía phần eo của nàng. Nàng ho khan, tấn công về phía trước, trường tiên phất lên nhưng vẫn không chặn được công kích ác liệt của đối phương.
Cơn gió xoáy như nổi lên từ hư vô!
Một thanh niên mặc áo đen, tay cầm cây đao lạnh lẽo như mặt trăng, từng đao bổ về phía Nữ Dao!
Tạ Vi và Tương Thanh sững sờ, nhưng ngay lập tức phối hợp với nhau!
Đám người Trảm Giáo đang phân tán khắp nơi, bất giác hô lớn: "Giáo chủ!"
Thân pháp của thanh niên áo đen cực kỳ nhanh nhẹn, không đi theo lối thường, tựa như hổ mọc thêm cánh trong đêm đen. Gã rất giỏi nắm chặt cơ hội. Nữ Dao chiêu nào chiêu nấy ngưng trệ, gã chiêu nào chiêu nấy bức bách. Rốt cuộc Nữ Dao bị ba người bọn họ liên thủ ép về phía ngoài đỉnh núi. Nội lực của nàng xung đột với nhau, quanh thân lúc lạnh lúc nóng, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Nữ Dao cắn nát môi, sự đau đớn trong cơ thể khiến nàng hít thở dồn dập.
Từng đao, từng kiếm một!
Máu me đầm đìa!
Thanh niên áo đen kia chính là đệ nhất sát thủ lừng danh nhất trên giang hồ, Dạ Thần Trương Mậu!
Bạch Lạc Anh chật vật rơi xuống đất. Nàng bị đám đệ tử Dược Tông quấy nhiễu khiến cho ma âm không còn hiệu quả. Nhìn thấy Giáo chủ gặp nạn, mà thanh niên áo đen kia thực sự quá lợi hại, các cao thủ khác trong Trảm Giáo đều bị nhóm đệ tử Chính đạo quấn lấy không tha, trong lòng Bạch Lạc Anh sợ hãi. Ánh mắt nàng lo lắng nhìn chằm chằm thanh niên áo đen!
Từ xưa đến nay, nàng tu luyện lấy âm ngự địch, võ công của nàng không thể gọi là tốt, nhưng mà, nhưng mà...
Bạch Lạc Anh nắm chặt sáo ngọc trong tay, xoay người nhảy lên giữa không trung, từ chỗ cao đánh xuống. Xuyên qua chạc cây màu xanh mơn mởn trên đỉnh đầu, lướt qua tán lá xanh lục, sáo ngọc trong tay nàng nhắm về phía thanh niên áo đen đang tấn công Nữ Dao. Sau lưng gã kia như có mắt, nghiêng người né tránh, nhưng gã không đề phòng tới việc Bạch Lạc Anh chẳng hề công kích mà từ đằng sau ôm lấy hông mình. Toàn thân nàng dán chặt lên người gã, ôm cứng, dù có giãy dụa cũng không buông!
Trương Mậu: "...!"
Bạch Lạc Anh dồn hết nội lực toàn thân vào đôi bàn tay, ôm eo Trương Mậu, kéo gã chệch về hướng khác. Nàng liều mạng ghì chặt lấy gã. Việc nàng đột ngột ra tay mà không dùng chiêu thức võ công nào khiến cho Trương Mậu bị chế trụ. Hai người cùng va vào cây cổ tùng ngàn năm ở bên cạnh, sau đó lăn xuống dốc, chìm nghỉm trong cánh rừng bao la bạt ngàn xanh thăm thẳm!
Trương Mậu vừa đi, Tạ Vi và Tương Thanh không bị ảnh hưởng, hai người tiếp tục hợp lực dồn ép Nữ Dao về phía vách núi. Mầm họa trong cơ thể nàng không ngừng bạo tạc khiến nàng ngã quỵ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay cầm trường tiên run rẩy.
Tinh không trên đỉnh đầu như đường dẫn xuống mồ, ánh sáng lấp lánh bay vèo qua. Như một lỗ hổng lớn trong biển sao, dời núi lấp biển, thao thao bất tuyệt, có những ngôi sao màu bạc bay ra khỏi đó.
Tóc dài của nàng ẩm ướt mồ hôi, cả người đầy vết thương. Nữ Dao ngẩng đầu, lộ ra mặt nạ bạc. Hai người kia nhìn thấy ý cười quỷ quyệt trong mắt nàng. Lưu quang trên bầu trời như bay ngang qua mặt nàng, thời gian dường như ngừng lại giây phút này. Mọi người đều nghe thấy tiếng nàng khẽ nói: "Muốn giết ta?"
"Dù ta có chết cũng tuyệt không chết trong tay các ngươi!"
Ở phía sau, những đám mây cuồn cuộn, vách núi sâu không thấy đáy, ánh sao trên đỉnh đầu vụn vỡ như mưa, ngưng tự thành một biển mưa màu bạc.
Nàng đột nhiên cười đến quái dị, không chút do dự nhảy xuống vách núi...