Thế là, một sáng mùa đông lạnh lẽo, mới hơn sáu giờ, tôi đã đứng đợi ở sân ga Vô Tích, trong tay cầm món đặc sản mà bất cứ người dân Vô Tích nào cũng biết rõ, bất cứ du khách nào tới cũng luôn ấn tượng, bánh bao ngọt nhân thịt.
Hơn mười ngày nữa là đến Tết âm lịch, nhà ga rất đông, người qua người lại nhốn nháo. Tôi len lỏi trong đoàn người nhìn về hướng xe về ga, trong lòng thấp thỏm.
Khi Lâm Tự Sâm thấy tôi đang đứng ở đây chờ anh, liệu anh có thấy kì lạ không? Đón người bình thường chỉ cần đứng ở cửa, nhưng tôi lại chạy đến tận sân ga, hình như đã quá long trọng rồi?
Hay là… tôi đi ra ngoài cửa vậy nhỉ?
Tôi còn đang do dự thì xe lửa đã vào trạm. Đoàn tàu sắt màu trắng gào thét lướt qua bên cạnh tôi, từ từ giảm tốc, từ từ dừng lại.
Tôi có thể nhìn thấy hành khách qua mấy ô cửa sổ.
Cũng đã thấy Lâm Tự Sâm.
Tôi không rõ vì sao chỉ đảo mắt một cái mà đã xác định được vị trí của anh, dù chỉ là gương mặt thoáng qua thôi.
Vậy mà, tôi đã không kìm được lòng mà chạy theo toa tàu ấy.
Tốc độ của tàu đã rất chậm, nên bóng dáng người đàn ông ấy vẫn nằm trọn vẹn trong tầm mắt của tôi. Tôi thấy anh đứng lên, lấy chiếc va li màu đen từ trên gác để hành lí phía trên đầu. Một cô gái mặc áo bành tô màu lam nói với anh gì đó, anh gật đầu rồi lại ngẩng lên lấy một cái va li màu hồng xuống.
Đoàn tàu đã dừng hẳn.
Cừa toa đều mở ra, hành khách lần lượt xuống tàu. Khi bóng dáng dong dỏng cao quen thuộc kia đi ra, tôi trốn vào sau một cây cột.
Đến khi tôi ý thức được chỗ mình đứng không phải hướng ra cửa ga thì Lâm Tự Sâm đã đi được khá xa. Tôi không đuổi theo ngay, chỉ lặng lẽ đi sau anh. . .
Rốt cuộc tôi đang bối rối cái gì?
Chợt có người đuổi theo anh, lại là cô gái mặc áo xanh ban nãy. Tôi loáng thoáng nghe thấy cô ấy nói cám ơn.
“Cảm ơn anh lấy giúp tôi lấy hành lý, nếu không mình tôi chắc không lấy xuống được, nặng quá.”
Lâm Tự Sâm chỉ gật đầu, không nói gì.
Tôi nghe như thế, chẳng hiểu sao trong lòng đột nhiên lại đầy hãnh diện.
Anh ấy vì tôi mà đến đây, nếu không, anh cũng sẽ chẳng dừng ở đây mà giúp cô lấy hành lí đâu!
Thế nhưng sự kiêu hãnh lập tức bị thay thế bởi cảm giác xấu hổ.
Cô gái kia còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thái độ lạnh lùng của Lâm Tự Sâm khiến cô ta cảm thấy ngượng ngùng mà đi về hướng khác.
Tôi vẫn theo sau anh, thấy anh chẳng cần phí lời mà đã đuổi khéo được người ta, tự nhiên cảm thấy vui vui, bước chân cũng nhanh hẳn lên.
Tôi chợt cảm thấy lén lút đi theo anh như thế này thật thú vị, vì vậy tôi quyết định không gọi anh, cứ lẳng lặng đi đằng sau.
Vậy mà, vừa quyết định xong thì người phía trước bỗng dừng lại.
Anh quay người, ánh mắt rơi trên người tôi.
Một lát sau, anh mới hấp tấp bước về phía tôi, vẻ mặt như muốn xác định rõ, anh chăm chú nhìn tôi, “Nhiếp Hi Quang?”
…
Sao anh lại phát hiện ra?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Uhm.”
“Sao em lại ở đây?”
Tôi cố ý tránh ánh mắt anh, nhìn xung quanh: “Ơ, anh không biết là ở ngoài cửa lạnh lắm à? Em sắp lạnh đông cứng người rồi nên mua vé xe lửa rồi vào đây đợi, ở đây có hệ thống sưởi mà, sau khi soát vé xong em sẽ xuống khỏi xe luôn, nếu không thì thiếu một vé xe lửa xe không chạy đâu.”
Tôi cứ tưởng anh sẽ phì cười mà nói xe lửa không đợi người như máy bay, không ngờ anh lại tỏ ra đồng tình: “Nói cũng đúng. Vé của cô Nhiếp quan trọng như vậy, không soát vé của em, xe làm sao dám chạy.”
“… Anh!”
Anh bật cười: “Chẳng phải anh nói với em là tám giờ ư?”
Tôi ừ hứ hai tiếng. Anh lại còn dám nhắc tới nữa à?
“Anh nói với em là tám giờ nhưng em xem thời gian biểu xe chạy thì lại thấy một chuyến đến lúc sáu giờ, một chuyến đến lúc mười giờ, làm gì có chuyến nào là tám giờ. Sao lại lừa em?”
Thật ra khi hỏi anh chuyện này, trong đầu tôi đã đoán ra được đáp án, ví dụ như, anh sợ em dậy sớm sẽ mệt.
Không ngờ anh lại thở dài nói: “Anh sợ em kêu: Quên đi, Lâm Tự Sâm! Sớm thế em không dậy được đâu, anh cứ về thẳng Tô Châu đi.”
Tôi vừa bực vừa buồn cười: “Còn lâu em mới như vậy!”
“Ừ, giờ thì anh biết rồi.” Anh nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi cứ tưởng gặp lại anh sẽ rất gượng gạo, nhưng hoàn toàn không, chúng tôi vẫn thoải mái như trước đây. Lúc này đối diện với anh mắt của anh, tôi đột nhiên cảm thấy lúng túng đến nỗi tay chân cũng thừa thãi.
Tôi né tránh ánh mắt của anh, giả vờ trêu chọc: “À, lợi hại quá nhỉ?”
“Cái gì?”
“Em thấy hết cả rồi. Cô gái áo xanh kia ấy.”
Anh cười: “Thế thì được cộng điểm hay bị trừ điểm đây?”
Tôi ngây ra một lúc mới hiểu ý của của anh, nhất thời bối rối: “Cái gì mà cộng với trừ? Em học toán dốt lắm.”
Không đợi anh kịp nói, tôi cuống quýt nhét cái hộp vào tay anh: “Mua cho anh bánh bao đây này.”
Bánh bao nóng hôi hổi khi nãy giờ đã tỏa hết nhiệt mà đông cứng lại. Mùa đông thế này mà đi mua bánh bao nóng thì đúng là ngốc thật, nhưng mà chắc là tôi nhất thời bị… “hâm” mất rồi!
“Bên cạnh cổng ga có một quán cà phê, ra đó ăn gì đã.”
“Được.”
Thấy anh trả lời nhanh vậy, tôi không kìm được phải nhắc nhở anh: “Ngọt lắm đấy.”
Anh cười: “Vậy à? Thế thì lại càng thích hợp để ăn lúc này.”
Tôi cúi đầu, sợ khóe miệng bất giác đã cong lên sẽ làm nộ ra cảm xúc thật lòng: “Đi thôi!”
Tôi đi trước.
Có lẽ do còn sớm, quán cà phê vắng khách, rất yên tĩnh.
Bồi bàn nhiệt tình giúp chúng tôi hấp lại bánh bao, rồi còn mang ra một ít nước chấm, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Ăn xong, chúng tôi đi về bãi đỗ xe.
“Anh muốn đi đâu chơi? Vô Tích thật ra cũng không có nhiều cảnh đẹp. Thái Hồ giờ cũng lạnh lắm.” Tôi ngẫm nghĩ: “Hay đi chùa Linh Sơn? Ít ra thì nóc chùa cũng rất đẹp. Hay là đi Thành Tam Quốc? Thành Thủy Hử?”
Tôi đang thao thao bất tuyệt giới thiệu thì anh lên tiếng ngăn lại.
“Anh vẫn luôn muốn em đưa anh đi ngắm hoa mai.”
Tôi khựng lại.
Nhớ đến những điều trong thư anh nói, nhận được lời mời đi ngắm hoa mai của tôi nên anh mới mừng rỡ như thế. Một cảm giác chua xót dâng trào trong lòng. Tôi hít sâu một hơi mới có thể bình thản nói: “Được, chúng ta đi thăm vườn mai nhé. Vé vào cửa vườn mai rất rẻ, coi như anh tiết kiệm tiền cho em.”
Lúc đến đây tôi tự lái xe tới. Tôi đã ngồi xe Lâm Tự Sâm nhiều lần nhưng từ khi đọc thư anh viết, đột nhiên tôi thấy lo lắng, không muốn anh lái xe nữa. Thế nên khi đến bãi đỗ xe, tôi nhanh chóng giành vị trí ghế lái.
Lâm Tự Sâm không ngồi vào ghế bên cạnh, mà đứng ngoài gõ gõ vào cửa kính xe.
Tôi mở cửa sổ.
“Ngoài đường tuyết dày lắm, để anh lái.”
“Không phải là em không tin tay lái của anh…” Vốn định tùy tiện mượn cớ để anh bỏ đi ý định nhưng chợt nghĩ đến, sau này chúng tôi cần ra ngoài rất nhiều, không thể lần nào cũng mượn cớ này cớ kia được, vì vậy tôi nghiêm giọng nói, “Là vì thật ra em chưa từng tin tay lái của anh!” =))
Có lẽ đã chạm đến tự ái của anh, anh á khẩu một lúc, nhìn tôi, muốn cười mà không cười nổi, sau đó chợt thở dài.
Tôi giục anh: “Lên xe mau đi, không thì hoa tàn hết đấy.”
Tôi vốn dĩ biết đường xá ở Vô Tích ngoằn ngoèo khso đi, nên rất tập trung nhìn đường. Nhưng cứ đi cứ đi, tôi chợt thấy là lạ, sao trước mắt là Thái Hồ? Sao tôi lại xe tới đây?
Tôi chậm rãi lái xe vào lề đường, lấy điện thoại ra nhưng còn chưa kịp mở phần mềm bản đồ lên thì anh đã bình thản nói: “Lúc nãy qua giao lộ, em đi nhầm đường rồi.”
Tôi yên lặng nhìn anh.
“Bảng chỉ dẫn ghi rẽ phải, nhưng em lại đi thẳng.”
“… Sao anh không nói sớm…”
“À.” Anh tỏ ra nghiêm túc nói, “Anh tưởng người bị khinh thường thì không có tư cách chỉ đường?”
Tôi buồn bực vặn tay lái định quay xe lại thì bị Lâm Tự Sâm ngăn cản.
“Đừng quay lại nữa, ở đây cũng được.”
“Hử?”
Anh nói: “Em nhìn kìa.”
Tôi nhìn về hướng anh chỉ.
Một mảng hồng rực ùa vào tầm mắt, nhìn từ xa thật giống rừng hoa mai.
Tôi lái xe đến gần, dừng ở con đường mòn. Quả nhiên có một vườn mai lớn.
Không ngờ bên cạnh Thái Hồ bây giờ lại có nhiều mai thế. Thời điểm này cũng là lúc mai nở. Những bông mai còn vương lại tuyết trắng, quanh bờ hồ đầy dấu chân in lại. Không gian yên tĩnh và trong lành.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Tôi và Lâm Tự Sâm lặng lẽ đi vào rừng mai, chúng tôi đều im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân.
“Suốt hai năm qua, anh vẫn tưởng người mời anh đi ngắm hoa là em? Nên lúc tới công ty, anh mới đối xử như thế với em?
Lâm Tự Sâm mãi mới trả lời: “Ừ.”
“Vậy sau đó vì sao…”, tôi ngừng lại, “Rõ ràng trong lòng anh cho rằng em bỏ mặc anh.”
“Không tự chủ được bản thân.”
Tôi dừng lại, nhìn anh.
“Anh đã từng tìm rất nhiều lí do để thuyết phục bản thân. rằng có thể Gia Kỳ chưa nói rõ, có thể khi ấy em còn trẻ con, không dám đối diện với chuyện nghiêm trọng như thế, nên mới quyết định quên đi. Vấn đề này y học cũng từng có tiền lệ. Hoặc là, em không biết tên tiếng Trung của anh vì lúc ấy, Gia Kỳ giới thiệu anh là Vincent. Hoặc là, em đã quên mặt mũi anh trông thế nào nên không biết anh và người hai năm trước là một… Anh đã nghĩ rất nhiều lí do, nhưng chẳng có cái nào hợp lí. Vậy mà anh vẫn cố thuyết phục bản thân phải tin. Nếu không, sao anh lại có thể quên đi mọi chuyện để theo đuổi em lần nữa?”
“Vô vị!” Tôi thật rất muốn ném một quả cầu tuyết vào người anh, “Anh hỏi cũng chẳng hỏi, chưa gì đã đổ oan lên đầu. Em là người như thế hả?”
“Không phải.” Anh thở dài, “Nhưng Hi Quang, trừ em ra, anh chưa bao giờ nghĩ người ấy là ai khác. Từ đầu tới cuối, anh đều cho rằng người hẹn anh là em.”
“Xin lỗi.” Anh nói.
“Nếu không phải là cha em vạch trần, chẳng lẽ anh định cả đời này không cho em biết?”
Lâm Tự Sâm không đáp, rõ ràng là đã đồng tình.
Tôi không khỏi thấy bực. Nhưng ngoài mặt giận giỗi còn trong lòng lại chua xót.
Không ngờ lại có một người, sẵn sàng vì tôi mà một mình chịu đau khổ, sẵn sàng một lòng với tôi dù anh cho rằng tôi đã từng phụ bạc anh.
Một cơn gió lạnh ùa tới, hoa mai và tuyết rào rào rơi xuống.
“Sao mấy hôm nay anh bỏ đi xa thế mà không nói một lời?”
Khiến em… rất lo.
“Anh làm sao đối diện với em đây?” Giọng anh buồn bã: “Anh vốn cho rằng, vì em mà anh không thể tiếp tục cầm dao phẫu thuật, nhưng là anh cam tâm tình nguyện. Không ngờ cuối cùng lại là vì một người không liên quan, vì một sai lầm.”
Anh cười tự giễu, “Anh thậm chí còn không biết đối diện với bản thân thế nào.”
“Cuộc đời của anh chẳng khác nào trò cười cho người khác xem.”
Lòng tôi từng cơn đau đớn quặn thắt.
Nhất thời tôi chẳng biết phải nói gì để an ủi anh. Có lẽ lời nói đã trở nên vô dụng rồi.
“Nhiếp Hi Quang, em quen biết cậu ta khi nào?”
Tôi ngạc nhiên, một lúc mới ý thức được người anh nói là Trang Tự. Vì sao anh lại hỏi?
Nhưng tôi vẫn trả lời: “Kì nghỉ hè cuối năm ba.”
“Một năm rưỡi.” Khóe miệng anh cong lên, “Mấy hôm nay anh vẫn nghĩ đến câu nói kia của em.”
“… Câu nào?”
“Em nói: Nếu em quen anh trước thì tốt biết mấy. Nhưng, hiện tại anh tình nguyện làm người đến sau, như vậy anh sẽ không oán hận, chúng ta cũng sẽ không lệch đường mà sớm đã ở bên nhau. Nhưng mà rõ ràng, là anh quen em trước.”
Tôi không ngờ được mấy câu nói ấy lại có nhiều ma lực đến thế, lời lẽ bình thản mà khiến tôi đau đớn. Kể cả câu “Cuộc đời của anh chẳng khác nào trò cười cho người khác xem.” cũng khiến tôi khổ sở. Đột nhiên tôi thốt lên: “Từ nay chúng ta ở bên nhua là được.”
Anh kinh ngạc, ngây người chốc hát, ánh mắt anh như bị đốt cháy, nóng bỏng đến mức khiên con tim tôi đập dồn dập. Nhưng ánh mắt ấy nhanh chóng biến mất.
“Hi Quang, anh hi vọng chúng ta có thể ở bên nhau. Nhưng không phải là vì em nhất thời kích động.”
Tôi kiên định nói: “Em đang nhất thời kích động đấy,tóm lại anh có đồng ý không?”
Anh yên lặng nhìn tôi, bất lực đầu hàng, rồi anh đột ngột kéo tôi vào trong lòng anh, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Áo khoác của anh hơi lạnh, nhưng chẳng mấy chốc lại ấm lên vì cái ôm này. Tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh của mình, nhưng không hề muốn trốn tránh.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy lời khẳng định vang lên bên tai mình: “Anh đồng ý.”
Rồi anh lặp lại, giọng nói có chút rã rời: “Anh đồng ý.”