Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 17: Rất đáng giá



Trì Lập Đông khỏe khoắn bị dọa nhảy dựng lên, Hạ Nhạc là đang nói đùa đấy à?

Hạ Nhạc vừa trêu hắn vừa nói: “Để em thử được không?”

Trì Lập Đông: “…Đừng, không được.”

Hạ Nhạc nói: “Anh chưa thử sao biết là không được?”

Hô hấp cậu trở nên nóng rực nhào tới sau vai Trì Lập Đông. Bộ dáng Trì Lập Đông sợ hãi quay đầu nhìn cậu.

Cậu hôn vào cằm Trì Lập Đông cười nói: “Bị em dọa rồi sao?”

Trì Lập Đông thở một hơi thật mạnh, quở trách mà nói: “Đừng đùa kiểu này nữa.”

Hạ Nhạc lại nghiêm túc: “Em không đùa.”

Cậu lại nhéo vào mông của Trì Lập Đông.

Trì Lập Đông: “!!!”

Hắn bắt lấy tay đang tác oai tác quái của Hạ Nhạc ở khăn tắm, nhanh chóng hất ra rồi vội vàng tránh sang một bên Hạ Nhạc, nhìn đối phương không dám tin.

Hạ Nhạc cũng nhìn hắn, vẻ mặt bi thương nói: “Anh làm gì vậy.”

Trì Lập Đông nóng nảy không xong rồi: “Anh hỏi em làm gì vậy!”

Ánh mắt Hạ Nhạc bình tĩnh nói: “Trì Lập Đông anh còn nhớ không? Em không phải là gay, đây là bản năng của em.”

Trì Lập Đông: “…”

Không phải không có đạo lý.

Nhưng mà…Hạ Nhạc sẽ làm nũng sẽ bị hắn bắt nạt tới khóc sao?

Muốn x hắn?

Anh để em thử đi. Hạ Nhạc nói: “Nếu không thích thì em bảo đảm sẽ không có lần sau đâu.”

Trì Lập Đông có hơi khó xử: “Nhưng mà anh…”

Hạ Nhạc đến gần hắn hai bước nói: “Trì ca, em yêu anh.”

Trì Lập Đông: “…”

Ánh mắt Hạ Nhạc nhiệt tình nói: “Em muốn toàn bộ của anh.”

Trì Lập Đông nghĩ thầm: đã chết đã chết đã chết.

Trong nhà Hạ Nhạc không có mấy thứ kia. Trì Lập Đông sắp chết đấu tranh: “Hay là thôi đi.”

Hạ Nhạc không chịu: “Lần đầu tiên em cũng không dùng cái gì.”

Trong lòng Trì Lập Đông khổ sở, tội ác tự mình làm ra.

Dùng sữa dưỡng ẩm Sisley của Hạ Nhạc.

Trì Lập Đông cảm thấy bản thân giống như con chó hấp hối sắp chết. Một đêm gần như không cách nào chìm vào giấc ngủ bình thường được, vừa di chuyển đã thấy đau rồi.

Nhưng Hạ Nhạc lại ôm hắn ngủ say sưa, cọ trong ngực của hắn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nói mớ giống như làm nũng.

Nếu như hắn có thể bỏ qua sự khó chịu của cơ thể thì hình như cũng không khác gì đêm đó ở Bắc Kinh.

Mê man, nửa mơ nửa tỉnh, tới đúng bảy giờ sáng, rèm cửa tự động mở ra.

Ngoài cửa sổ đã hết mưa, trời trong veo, ánh mắt trời ấm áp chiếu vào.

Hạ Nhạc mở mắt lập tức nhào vào lồng ngực hắn, vô cùng thân thiết hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau không?”

Cậu làm nũng như vậy với bộ dạng xấu xa hỏi “có thích hay không” tối hôm qua, rõ ràng là hai người khác nhau.

Trì Lập Đông nhớ lại tỉ mỉ, trong chốc lát mặt đỏ bừng nói: “Không đau.”

Hạ Nhạc cười nói: “Thật à?”

Trì Lập Đông nói: “Thật.”

Hạ Nhạc sờ phía sau của hắn, còn chưa chạm tới thì đã bị hắn bắt được tay.

Còn chưa xong! Trì Lập Đông không tự nhiên nói: “Thật sự không đau nữa.”

Khóe môi Hạ Nhạc nhếch lên, chôn mặt ở trong ngực hắn, phát ra tiếng cười khoái trá. Trì Lập Đông yên lặng không nói gì. Hạ Nhạc cười đủ, mặt vẫn dán trong ngực của hắn, im lặng một lúc rồi nói: “Em yêu anh.”

Khóe môi Trì Lập Đông giật giật không nói được gì.

Hạ Nhạc giống như cũng không đợi hắn đáp lại, hôn từ ngực hắn lên đến cổ, cằm, cuối cùng là môi, cái hôn nhanh chóng rồi dứt ra, đôi mắt long lanh đa tình nói: “Chỉ có em được đúng không?”

Trì Lập Đông đương nhiên hiểu cậu đang nói gì, mặt càng đỏ hơn nói: “Ừ, chỉ có em.”

Hạ Nhạc rất vui vẻ lại hôn hắn, đam mê tràn trề khó có thể nói bằng lời.

Trì Lập Đông bị nụ hôn này làm cho động tình, môi lưỡi dùng sức đoạt lại quyền chủ động, giữ lấy vai Hạ Nhạc, đặt cậu trên gối hôn cậu thật sâu.

Thân mật tới bảy rưỡi mới rời giường.

Trì Lập Đông không ngờ bị Hạ Nhạc nhìn thấy, giả vờ không có việc gì, chủ động đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Hạ Nhạc đi Bắc Kinh hơn nửa tháng, trong tủ lạnh chỉ có trứng gà và thịt nguội spam. Trì Lập Đông vơ lấy trứng gà, không có cảm giác tách biệt, liền chiên hai quả, luộc hai quả.

Hạ Nhạc rửa mặt xong xuống tầng, nhìn thấy Trì Lập Đông đang ở trong phòng bếp chiên trứng.

Trì Lập Đông không có đồ đạc nên vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, không mặc áo khoác, áo sơ mi xám nhạt quần tây xám đậm, để tiện cho việc chiên trứng nên xắn tay áo lên cao, đường nét cánh tay tới vai rất đẹp.

Lúc hắn làm vận động viên, còn chưa cao tới 1m9, khoảng 1m86, 1m87, vẫn là tuyển thủ hạng trung bình, cân nặng phải kiểm soát nghiêm khắc ở 73kg. Sau khi giải nghệ, việc ngừng tập luyện cường độ cao đã kích thích tới sự phát triển của xương, hai năm học nghiên cứu sinh cao tới 1m95. Bây giờ làm cố vấn cho hai câu lạc bộ Tán Đả, khi không bận cũng đánh hai trận thi đấu nghiệp dư, tỷ lệ mỡ của cơ thể nhiều năm vẫn khoảng 7%, đường nét cơ thể không khoa trương rất đẹp.

Hơn nữa vải của quần tây mềm mại lộ ra vòng mông cong của hắn. Hạ Nhạc đi tới vỗ một cái vào mông hắn.

Trì Lập Đông run lên một cái.

Hạ Nhạc cười một tiếng, ôm lấy thắt lưng của hắn, trêu chọc nói: “Trì ca, anh thật tốt.”

Trì Lập Đông nhịn đau nói: “Đừng có lộn xộn, bắn dầu lên người em đấy.”

Hạ Nhạc sờ soạng cơ bụng của hắn rồi mới buông hắn ra, đi sang bên cạnh rót một cốc nước, vừa uống vừa nhìn hắn làm.

Hắn chiên xong trứng gà lại chiên thịt nguội spam, còn bày lên đĩa rất đẹp mắt.

Hạ Nhạc ăn trứng chiên và thịt nguội spam. Trì Lập Đông ăn trứng luộc.

Hôm nay vẫn đi à? Hạ Nhạc hỏi.

Trì Lập Đông nói: “Có, phải trở về, thật sự có việc.”

Hạ Nhạc ám muội hỏi: “Được không?”

Trì Lập Đông thẳng lưng, vẻ mặt không tốt nói: “Được.”

Hạ Nhạc vừa ăn vừa cười.

Vẻ mặt Trì Lập Đông không tốt một lúc cũng cười lên.Thật ra trải nghiệm tối hôm qua không tốt. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy rất đáng giá bởi vì Hạ Nhạc đã thể hiện ra sự vui vẻ nhất từ lúc gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.