Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 24: Đợi đã



Buổi chiều, Trì Lập Đông về sớm, ngừng xe nhưng không có lên lầu, cũng sắp tới giờ rồi mới đi bộ tới dưới lầu công ty của Hạ Nhạc.

Hắn vừa đứng ở đó vài phút, Hạ Nhạc đã đi ra rồi, cách lớp cửa thủy tinh nhìn hắn, vốn dĩ có chút mệt mỏi nhưng trên mặt lập tức vui mừng mỉm cười, bước nhanh ra ngoài

Lúc này là giờ tan làm, chỗ quét thẻ để ra khỏi cửa có bốn năm người đang xếp hàng, Hạ Nhạc chỉ lo nhìn Trì Lập Đông, không để ý cho nên đã đụng phải một cô gái ở cuối hàng, làm cho cô ấy đánh rơi điện thoại ở trong tay, cậu vội vàng khom lưng nhặt lại, lại luôn miệng nói xin lỗi.

May mắn điện thoại di động không sao, cô gái ấy cũng rộng lượng nói không sao.

Trì Lập Đông ở bên ngoài cười, Hạ Nhạc lặng lẽ đưa ngón giữa về phía hắn.

Buổi tối ăn ở bên ngoài, trước khi ăn cơm thì đến toilet rửa tay.

Trốn ở trong phòng để hôn, ôm hôn một lúc rồi sau đó chỉnh sửa quần áo cho nhau rồi mới đi ra ngoài.

Lúc ăn cơm.

Hạ Nhạc nói chủ nhật có một bữa tiệc nhỏ, vài người bạn ở Bắc Kinh nghe nói cậu đã trở về cho nên muốn hẹn cậu ra ngồi một chút.

“Hẹn phố ở Mạo Nhi, nói có một nhà hàng Nhật không tệ, hình như còn rất nổi tiếng.”

Trì Lập Đông nói: “Anh biết cái nhà hàng đó, tới lúc đó đưa em đi, thứ bảy?”

Hạ Nhạc nói: “Ừ, tối thứ bảy.”

Cậu đưa mắt nhìn Trì Lập Đông, cười nói: “Đừng chỉ đưa em đi, anh đi cùng đi.”

Trì Lập Đông không muốn đi, nói: “Đến lúc đó em giới thiệu anh với bạn em như thế nào?”

Hạ Nhạc nói: “Là cái gì thì cứ nói là cái đấy, bọn hắn cũng nói muốn đưa theo người nhà đấy.”

Trì Lập Đông nói: “Không thích hợp lắm.”

Hạ Nhạc nói: “Tại sao không thích hợp? Năm đó em đã come out rồi, bọn họ đều biết cả rồi.”

Trì Lập Đông giật mình.

Hạ Nhạc buồn cười nói: “Chẳng thế thì sao, anh cho rằng tại sao em lại bị đuổi học chứ?”

Trì Lập Đông: “…”

Hắn không phải chưa nghĩ tới khả năng này, nhưng lần nào cũng phủ nhận, bởi vì hắn cảm thấy không có đạo lý.

Hạ Nhạc cũng không phải gay, lúc đó bọn hắn cũng đã chia tay, Hạ Nhạc hoàn toàn không cần phải come out.

“Cũng không phải tự em nghĩ ra đâu.” Hạ Nhạc nói, “Có người viết thư nặc danh, báo cáo em là gay biến thái.”

Trì Lập Đông nói: “Là ai nhàm chán như vậy.”

Hạ Nhạc nói: “Lúc em đi tới Cao Thịnh để phỏng vấn làm thực tập, trong đó có một người bạn cũng đi, cậu ta bị loại, trong lòng cảm thấy không công bằng, đã muốn kiếm chuyện với em. Người này não tàn còn ngu ngốc, gửi thư nặc danh mà không bỏ vào hòm thư, sau này nộp bài tập quên đổi số mới bị phát hiện là cậu ta.”

Trì Lập Đông nói: “Bây giờ người này đang ở đâu? Vẫn còn ở Bắc Kinh không?”

Hạ Nhạc nói: “Không biết, lúc phát hiện ra cậu ta thì em đã đi rồi, mấy người bạn cùng nhau chơi bóng rổ nói với em, nói là đã giúp em đánh cậu ta một trận rồi, sau này không nghe tới người này nữa.”

Trì Lập Đông xiết chặt đôi đũa, hỏi: “Vậy giáo sư Hạ, cũng bởi vì chuyện này mới bị bệnh sao?”

Hạ Nhạc cười nhạo một cái, nói: “Bệnh cái gì, đều là giả thôi. Trường học có hai vị lãnh đạo muốn tìm ông ấy để hỏi chuyện của em, ông ấy sợ phiền, đã giả bộ bệnh để trốn đi bệnh viện. Vừa hay còn nửa năm nữa ông ấy sẽ về hưu, vốn dĩ theo kế hoạch là sau khi nghỉ hưu sẽ cùng mẹ của em đi ở với chị của em, chọn ngày không bằng gặp ngày, nhân cơ hội khỏi bệnh, dẫn em cùng đi ra nước ngoài rồi.”

Tại sao cậu có thể nói một cách qua loa như vậy.

Cái ngày biết được offer của Cao Thịnh và Cao Hoa, cậu tìm đến Trì Lập Đông, không hiểu tại sao lại rất vui vẻ, mang tâm trí mạnh mẽ, giống như con chim ưng nhỏ chỉ muốn vỗ cánh để bay

Trong gió xuân, vành móng ngựa tự hào một ngày được nhìn thấy toàn bộ hoa Trường An.

Cậu thông minh, cố gắng, lòng mang khát vọng, đều là những thứ cậu có được.

Cho dù bây giờ cậu rất tốt, nhưng cậu đi được tới ngày hôm nay, đi qua con đường gập ghềnh quanh co mà vốn dĩ cậu không nên đi, đi qua một bụi đầy gai mà vốn dĩ cậu không cần phải đi.

Cậu rõ ràng có thể có được thứ tốt hơn.

Trì Lập Đông nói: “Thật xin lỗi.”

Hạ Nhạc trách hắn: “Anh đang xin lỗi gì vậy? Có phiền hay không.”

Trì Lập Đông nói: “Đều tại anh.”

Hạ Nhạc nói: “Trách anh cái gì?”

Trì Lập Đông nói: “Anh…” Tất cả đều là lỗi của anh.

Hạ Nhạc đưa mắt nhìn hắn, nói: “Trách anh năm đó không yêu em sao?”

Trì Lập Đông ngẩn người.

Hạ Nhạc nói: “Bây giờ thì như thế nào?”

Trì Lập Đông giật giật môi, không có thể nói ra cái chữ kia.

Hạ Nhạc cụp mắt, nói: “Được rồi.”

Trì Lập Đông có chút bối rối, tại sao lại nói được rồi?

Hạ Nhạc cười nói: “Anh chờ em một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.