Mọi người vẫn còn vui đùa bên trong, một mình Trì Lập Đông vội vã chạy ra ngoài. Bãi đỗ xe tĩnh lặng không một bóng người.
Nhiệt độ ban đêm đặc biệt thấp, hẳn là thời tiết sắp thay đổi.
Hắn muốn nhanh chóng quay về nhà, hai bước gộp thành một mà chạy, nhanh nhẹn trả tiền rồi vào xe mở khóa.
Lúc vừa cắm khóa xe vào, chiếc xe phía đối diện đột nhiên nhấn còi.
Trì Lập Đông hơi bức bối nhìn lại liền ngạc nhiên vô cùng, đó là xe của Hạ Nhạc.
Hai mắt Trì Lập Đông trừng lớn, không thể tin nổi vào những gì mình đang nhìn thấy.
Hạ Nhạc từ trong xe bước ra, nhẹ nhàng đóng cửa xe, tay cài lại nút áo của chiếc vest lịch lãm, mỉm cười, đùa giỡn mà gọi hắn: “Chào buổi tối, Trì tổng.”
Hạ Nhạc còn chưa kịp đi tới bên cạnh Trì Lập Đông thì hắn đã bước nhanh về phía cậu, hai tay siết chặt lấy vòng eo thon gọn, dùng hết sức mà ôm cậu vào lòng.
“Ai!” Hạ Nhạc bị hắn ôm nhấc lên khỏi mặt đất, trong nháy mắt có chút hoảng sợ nhưng cũng biến mất ngay lập tức, rất nhanh buồn cười nói: “Làm cái gì thế? Mau thả em xuống.”
Trì Lập Đông không chịu nghe lời, hơi ngửa mặt lên nhìn cậu, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Hạ Nhạc trái lương tâm nói: “Rảnh quá không có việc gì làm.”
Trong mắt Trì Lập Đông lóe lên ánh sáng vui sướng, liền tỏ vẻ nịnh nọt: “Bảo bối, sao em lại tốt như vậy chứ!”
Đây không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định chắc nịch từ sâu trong lòng Trì Lập Đông.
Hiển nhiên, Hạ Nhạc cũng không trả lời, cười cười hỏi lại: “Chỗ nào tốt hả? Nói nghe một chút.”
Trì Lập Đông liếm liếm cánh môi hơi khô của mình, chân thành đáp lại: “Chỗ nào cũng đều tốt!”
Hạ Nhạc ôm bụng cười một trận, hai tay đặt lên vai Trì Lập Đông, chậm rãi cúi đầu. Lúc môi hai người sắp chạm vào nhau thì tòa nhà văn phòng ở phía bên kia đột nhiên vang lên tiếng hét phấn khởi của người nào đó: “A, tuyết rơi kìa.”
Hai người không hẹn mà cùng ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, quả nhiên có những hạt tuyết nhỏ nhỏ đang từ từ rơi xuống.
Rất nhiều người chạy ra khỏi tòa nhà để ngắm nhìn khung cảnh ấy, rất ồn ào, cũng rất náo nhiệt.
Bãi đỗ xe bên này không có cái gì để chắn, chỉ cần có người nhìn qua bên này liền có thể phát hiện ra bọn họ.
Trì Lập Đông thấy thế liền thả Hạ Nhạc xuống, còn chưa thả chân xuống đất liền được Hạ Nhạc tặng cho một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, chỉ là thoáng qua nhưng lại cực kỳ ngọt ngào.
Mặt Trì Lập Đông nổi lên màu hồng nhạt, xấu hổ nói: “Người ta nhìn thấy bây giờ.”
Hạ Nhạc nghịch ngợm cười, vừa khẽ kéo cổ áo hắn vừa thấp giọng nói một cách hùng hồn: “Sợ cái gì, để cho bọn họ xem.”
Rất nhanh, đám người công nhân trong nhóm hồi nãy đã lục tục kéo nhau đi về phía bãi đỗ xe để lấy xe về nhà.
Có người chợt chú ý tới: “Ủa, kia không phải là xe của Trì tổng sao? Không phải hắn đã rời đi từ sớm rồi à?
“Chắc là không lái xe đâu? Vừa rồi hẳn là có uống rượu mà?”
“A, chắc vậy.”
Trong chốc lát lại có người hỏi: “Ai đang chạy như bị ma đuổi thế kia?”
“Chưa thấy bao giờ, người trong nhà của ai đó thôi.”
Nhóm công nhân kẻ đến người đi, số lượng dần dần ít lại, sau cùng không còn một ai.
Gần 12h đêm, bãi đậu xe cuối cùng cũng chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, như một tấm thảm trắng mềm mại phủ lên mặt đất.
Trên nền tuyết trống trải ấy, chỉ còn lại chiếc SUV và chiếc Mercedes-Benz nằm đó.
Màn đêm chìm trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Ngoại trừ chiếc SUV kia đang chấn động kịch liệt.
Gió đông gào thét điên cuồng, những bông tuyết bay lơ lửng trong không trung, trắng muốt một vùng.
Giữa đất trời rộng lớn được bao bọc bằng tấm thảm nhung màu trắng tinh khôi, nơi này lại có một vườn địa đàng nho nhỏ, bí ẩn chìm trong xuân sắc giữa đêm đông lạnh giá.
Tối 30 Tết, sau khi Hạ Nhạc ký xong bản hợp đồng cuối năm liền cùng Trì Lập Đông về ăn bữa cơm gia đình với bà Trì.
Chiều 31 Tết, hai người nhanh chóng xuất phát tới Thành Đô.
Đêm đó, lúc kim đồng hồ chỉ vào 11 giờ 55 phút, ở trong phòng khách sạn, Trì Lập Đông đem chiếc đồng hồ mà mình đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị ra.
Hạ Nhạc cũng từ trong hành lý của mình lấy ra một hộp quà nhỏ.
Hai hộp quà giống hệt nhau, cũng đều đựng hai chiếc đồng hồ không có gì khác biệt.
Vẻ mặt Trì Lập Đông tràn ngập niềm hạnh phúc, trả lời: “Thích.”
Hai người đeo đồng hồ cho nhau, nhìn một lát, nhẹ nhàng trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.
Đồng hồ điểm 0 giờ.
Ngoài cửa sổ, từng chùm pháo hoa khổng lồ được tung lên, chiếu sáng cả một vùng trời.
Hạ Nhạc nở nụ cười: “Chúc mừng năm mới.”
Ánh sáng trong mắt cậu thậm chí còn sáng hơn cả màn pháo hoa ngoài kia, rực rỡ sắc màu, tràn ngập tình yêu mãnh liệt.
Ngày đầu tiên của năm mới, Hạ Nhạc cùng Trì Lập Đông về thăm lại chốn cũ, tiện thể đi tham quan phố cổ Cẩm Lý.
So với năm đó, phố Cẩm Lý cũng không thay đổi gì mấy. Con đường dọc phố được lát đá xanh, ven đường tràn ngập các cửa hàng bán đồ lưu niệm cùng những quán ăn đậm đà bản sắc Trung Hoa, có một không hai ở vùng đất Thành Đô.
Năm mới đến, phố Cẩm Lý được trang hoàng càng thêm rực rỡ, đèn lồng đỏ thắm giăng khắp nơi, tỏa ra thứ ánh sáng lung linh huyền ảo giữa chốn người tấp nập.
Khách du lịch đến đây rất nhiều, phố xá đông đúc, có thêm vài phần không khí lễ hội đầu năm mới.
Trì Lập Đông sợ đi lạc, liền kéo tay Hạ Nhạc nhét vào túi áo của mình rồi nắm thật chặt, chen chúc giữa dòng người, chầm chậm tiến về phía trước.
Chưa đi được bao lâu, Hạ Nhạc liền bị tiếng ồn ào xung quanh làm cho phiền, chán nản nói: “Không đi nữa, chả có gì vui để xem.”
Trì Lập Đông gật đầu tán đồng, từ từ men theo đường cũ để trở về.
Người đi dạo trên phố Cẩm Lý còn có phần nhiều hơn lúc nãy, hai người chen chúc mãi mới đi ra được một đoạn. Tất nhiên hai anh chàng vừa đẹp trai vừa chân dài như bọn họ cũng sẽ được mọi người nhìn thêm vài lần.
Trì Lập Đông cảm thấy ánh mắt mấy người đi đường chỉ toàn dán chặt vào Hạ Nhạc, bất quá cũng không có gì lạ, ai bảo Hạ Nhạc đẹp hơn hắn cơ chứ! Hắn cũng buồn lắm chứ bộ! Nhưng mà biết phải làm sao, cũng chỉ còn cách ngậm ngùi mà chấp nhận số phận bi thương của mình.
Vòng vèo quanh co một lúc lâu, cuối cùng hai người bọn họ đã trở lại lối vào lúc nãy, bên cạnh còn có một quán Starbucks đang mở cửa.
Khả năng là buổi sáng vừa mới mở cửa không lâu nên khách khứa không đông lắm. Hạ Nhạc liền nói: “Đi vào ngồi một chút.”
Trì Lập Đông: “Mệt à? Bảo hôm nay đừng đi thì không nghe, cứ cậy mạnh, giờ hối hận rồi chứ gì?”
Hạ Nhạc hơi giận: “Vậy phải trách ai hả!!”
Trì Lập Đông như con cún con phạm lỗi, nhanh nhẹn sửa mồm tỏ vẻ nịnh nọt.
Lúc đi vào trong mới phát hiện quán này cũng không tồi, nhìn phía trước có vẻ tầm thường, nhưng phía sau lại có chút ý tứ, có một tiểu viện nho nhỏ, bên ngoài còn được trồng thêm mấy cây trúc xanh biếc, khung cảnh thập phần hài hòa.
Trì Lập Đông lĩnh mệnh đi xếp hàng mua đồ, còn Hạ Nhạc thì ung dung đi vào trong viện tìm chỗ ngồi lý tưởng.
Chờ lúc Trì Lập Đông bưng hai tách cà phê ra phía sau tìm hắn, trong viện đã không còn chỗ trống nào, bên cạnh Hạ Nhạc có một cô gái tóc vàng mắt xanh đang cùng vui vẻ trò chuyện, nhìn qua hẳn là người nước ngoài, còn dùng hẳn cả tiếng Anh để nói chuyện cơ mà.
Trì Lập Đông không nhìn ra tuổi tác của cô nàng này, hẳn là hơn hai mươi tuổi đi, cũng có thể là chưa đến. Bên người đặt một cái túi khá sành điệu, nhìn giống như sinh viên đến Trung Quốc du lịch một mình, ngoại hình còn rất ưa nhìn.
Với trình độ của hắn hiển nhiên là không hiểu hai người họ đang nói cái gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ hào hứng trên khuôn mặt cô gái kia khi nói chuyện cùng Hạ Nhạc, líu ríu nói không ngừng nghỉ, còn trên mặt Hạ Nhạc luôn giữ một nụ cười chuẩn mực lễ phép. Trì Lập Đông mặt đen như đít nồi hậm hực ngồi xuống.
Cô gái có chút cảnh giác, hướng Hạ Nhạc hỏi: “Your friend?”
Hạ Nhạc còn chưa kịp mở miệng, Trì Lập Đông đã bốp vào, còn phát âm rất Trung Quốc: “No friend, husband,” cảm thấy chưa đủ còn chỉ sang Hạ Nhạc, mặt dày nói: “My wife.”
Hạ Nhạc: “….”
Hạ Nhạc chỉ muốn yên lặng, đừng hỏi cậu yên lặng là ai.
“…” Hiển nhiên là cô gái kia cũng rất kinh ngạc, lúng túng nói: “…. So cool.”
Cô nàng dường như chưa chịu bỏ ý định của mình, vẫn ngồi lại thêm một lát, nhưng rất nhanh bị ánh mắt hình viên đạn của Trì Lập Đông làm cho đứng ngồi không yên, liền cầm túi xách cùng ly cà phê của mình đứng dậy rời khỏi, một đi không ngoảnh lại. Hạ Nhạc nhìn Trì Lập Đông làm màu, lắc đầu cười hỏi: “Anh làm cái gì thế? Dọa con gái người ta bỏ đi luôn rồi.”
Trì Lập Đông nheo mắt: “Cô ta muốn làm cái gì?”
Hạ Nhạc: “Tùy tiện trò chuyện một chút cũng không được?”
Trì Lập Đông nhăn mày nhăn mũi, khó chịu nói: “Em cùng anh nói chuyện không được sao?”
Hạ Nhạc tỏ vẻ đồng ý, rất chính trực mà tiếp lời: “Được nha, muốn cùng em nói cái gì? Husband?”
Ngày hôm sau hai người quyết định tham quan công viên gấu trúc. Khu bảo tồn gấu trúc này nằm ở vùng ngoại ô thành phố, nhiệt độ cũng thấp hơn một chút, toàn bộ khu vực đều được xây dựng trên một ngọn đồi, lúc xuống xe liền cảm nhận được thế nào là mùi vị của gió núi, thổi từ trong ra ngoài không sót cái nào.
Trì Lập Đông mua hai cái mũ hình gấu trúc, màu đen trắng xen kẽ vào nhau, còn có lông xù xù cực kỳ đáng yêu. Hai người chia ra mỗi người đeo một cái, cùng nhau lên núi xem quốc bảo* của nước mình.
* Gấu trúc là loài vật đặc hữu chỉ có ở Trung Quốc và được xem như là quốc bảo của đất nước.
Mấy con gấu trúc con thật sự rất dễ thương.
Trì Lập Đông cực kỳ thích thú, Hạ Nhạc cũng bị “manh” luôn rồi, hai người say mê mà ngắm nhìn thật lâu.
Chúng từ từ trèo lên thân cây, đôi tay ngắn cũn cỡn dường như ôm không nổi, liền muốn ngã xuống dưới, du khách xung quanh thấy thế liền hô lên: “Ôiiiii!” Tất nhiên, bé gấu trúc kia không rơi xuống, còn ôm cành cây chĩa cái mông tròn tròn ra phía khán giả, mọi người lại tiếp tục ré lên: “Aaaaaaa!”
Đến tận giữa trưa, chú gấu trúc có vẻ buồn ngủ rồi, đám du khách mới tỏ vẻ chưa đã thèm mà rời đi.
Toàn bộ thành thị nơi hai người đi dạo hôm qua nơi nơi toàn là bày bán các loại sản phẩm gấu trúc, Hạ Nhạc cùng Trì Lập Đông không mua cái gì, cảm thấy không có ý nghĩa lắm. Hôm nay lúc xem qua lũ bảo bảo đáng yêu kia rồi, ngay ở cửa hàng trước cổng khu bảo tồn, Hạ Nhạc liền rất hứng thú mà mua cả một thân đồ toàn là gấu trúc.
Trì Lập Đông giúp cậu ôm đống lớn đống bé mấy thứ lưu niệm kia, cậu còn giải thích cho Trì Lập Đông là có thể mua về tặng cho đồng nghiệp ở nước ngoài, mấy người ở đó còn có niềm đam mê gấu trúc cao hơn nhiều so với người Trung Quốc.
Mua mua một lúc lâu, Hạ Nhạc cầm lên một cái cặp sách gấu trúc, liếc qua Trì Lập Đông hỏi: “Cái này đáng yêu không?”
Trì Lập Đông gật đầu đồng tình: “Đáng yêu. Cho bé con nhà ai thế? Ngay cả con của lớp trưởng mấy người còn phải hai ba năm nữa mới đeo được cái này.”
Hạ Nhạc yên lặng nổ một câu: “Không tặng người khác, nay là cho con trai em.”
Trì – cạn lời N lần – Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc thấy hắn không tin liền cợt nhả: “Không tin à? Em thực sự có con trai đấy.”
Trì Lập Đông giận dỗi: “Lại nói nữa! Em nói anh càng muốn khóc.”
Hạ Nhạc đem chiếc cặp sách kia nhét vào lồng ngực Trì Lập Đông, an ủi qua loa: “Đừng vội, sau này em sẽ cho anh khóc.”
Ngày thứ ba – cũng là ngày nghỉ cuối cùng, hai người không đi đâu cả, lăn lộn đến hơn 1 giờ trưa mới chịu xuống giường.
Máy bay cũng cất cánh trở về Bắc Kinh ngay buổi chiều hôm đó.
Lúc xuống máy bay hai người cũng không đến SOHO, trực tiếp từ sân bay trở về Trì gia, tặng quà cho bà Trì.
Hạ Nhạc rất đảm đang mà chọn cho bà một chiếc khăn choàng Thục Cẩm, còn Trì Lập Đông cũng mua một ít đặc sản Tứ Xuyên về làm quà.
Lúc về đến nhà, người mở cửa không phải là bà Trì, mà chính là Giang Ly. Trì Lập Đông lúc này mới nhớ ra mình đã quên béng mất việc cô nói tới tết Nguyên Đán sẽ qua nhà hắn chơi.
Giang Ly cười nhẹ: “Chào Hạ tiên sinh.” Xong xuôi lại hướng sang Trì Lập Đông, “Trì ca, anh mua cái gì thế?”
Trì Lập Đông: “Loạn thất bát tao*, cái gì cũng có.”
* Loạn thất bát tao: là thành ngữ dùng để miêu tả những vật những việc hỗn loạn, không có trật tự, lộn xộn. Từ này còn được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời.
Giang Ly nhanh nhẹn giúp dì mang đồ vào nhà. Bà Trì nhân cơ hội liền hỏi Trì Lập Đông: “Sao lại giới thiệu Tiểu Hạ với Giang Ly?”
Trì Lập Đông không để tâm, đáp: “ Em ấy biết, con đã nói với em ấy một thời gian trước rồi.”
Chỉ chốc lát sau, Giang Ly cũng đến hỏi Trì Lập Đông: “Trì ca, nếu mẹ anh hỏi em chuyện về anh Hạ, em nên nói gì dây? Em không giỏi nói dối lắm đâu.”
Trì Lập Đông: “… Mẹ anh biết rồi.”
Bà Trì thử chiếc khăn choàng mà Hạ Nhạc tặng một chút, cảm thấy rất thích, liền túm lấy cậu khen một trận.
Giang Ly ngồi bên cạnh không nói gì được, thoáng có chút xấu hổ.
Trì Lập Đông thấy cô có chút đáng thương, liền nói: “Giang Ly, anh có quà cho em này.”
Hắn chọn con gấu trúc lớn nhất trong hành lý của mình rồi đem cho Giang Ly. Cô cũng rất thích, ôm lấy không rời, vui vẻ nói: “Cám ơn Trì ca.”
Hạ Nhạc thấy hành động của Trì Lập Đông cũng không nói gì.
Cả nhà quây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm tối đoàn viên. Chiều hôm qua, bà Trì nói trong phòng có chiếc đèn không sáng, hẳn là bị hỏng, dự tính gọi cho bên quản lý nhà đất tới đổi, chính là vừa đến ban ngày liền quên béng mất. Lúc này trong nhà hơi tối, Trì Lập Đông nhanh nhẹn nói tự mình thay đèn. Bà Trì thấy thế liền dẫn hắn lên lầu.
Dưới nhà chỉ còn Hạ Nhạc với Giang Ly.
Trì Lập Đông vừa bước lên cầu thang được một nửa, lại không yên tâm nhìn về phía Hạ Nhạc.
Giang Ly không nói gì, chỉ ôm con gấu trúc kia vào lòng. Còn Hạ Nhạc thì đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Hẳn là không sao chứ? Trì Lập Đông hơi lo lắng. Nhưng mà dù gì Giang Ly cũng biết cậu ấy là gay rồi, chắc là ổn đi. Hắn nhanh chóng thay xong bóng đèn, liền nghe bà Trì nói cửa phòng vệ sinh hơi ồn, hắn liền đem bản lề điều chỉnh lại một chút, thử mở cửa lại đã không còn có âm thanh gì.
Bà Trì thổn thức nói: “Trước kia lúc con ở nhà……..” được một nửa lại không nói nữa.
Trong lòng Trì Lập Đông có chút áy náy, từ lúc ông Trì qua đời, hắn vẫn luôn ở lì trong nhà, mua phòng ở cũng không thèm trang hoàng lại, hiện tại cùng Hạ Nhạc ở bên ngoài, mẹ hắn một mình ở nhà, thanh tịnh cũng thật là thanh tịnh, nhưng mà cũng rất cô đơn. Gặp phải chuyện thay bóng đèn như vậy cũng chỉ biết cách gọi quản lý nhà tới giải quyết.
Trì Lập Đông: “Nếu không, con đi thương lượng với Hạ Nhạc, chờ trang trí nhà ở xong xuôi liền đón mẹ qua đó ở cùng?”
Bà Trì nhẹ nhàng nói: “Đừng nói nữa, ở chung đôi lúc cũng bất tiện. Thằng bé công việc bận rộn như vậy, con đừng làm phiền.”
Nói xong bà Trì lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh, Trì Lập Đông chỉ đành ra ngoài.
Vừa bước đến cầu thang đã nghe được âm thanh trò chuyện phía dưới lầu, hắn theo phản xạ có điều kiện mà thả nhẹ bước chân, muốn nghe xem hai người họ đang nói cái gì.
Giang Ly: “Anh với Trì ca quen nhau bao lâu rồi?”
Hạ Nhạc: “Mười mấy năm.”
Giang Ly: “Cũng thật lâu. Anh ấy đối với người khác rất tốt, vừa ôn nhu lại vừa săn sóc, cũng rất dễ bị tổn thương.”
Hạ Nhạc lạnh nhạt đáp: “Vậy sao? Tôi cảm thấy hắn không có chút thú vị nào.”
Giang Ly kinh ngạc: “Sao lại như vậy?”
Hạ Nhạc lười biếng trả lời: “Cô chưa từng tiếp xúc nhiều với hắn, tất nhiên cái gì cũng không hiểu. Hắn không quá thông minh, tính tình thật tốt à? Lúc nào cũng dông dông dài dài. Còn cái ôn nhu mà cô nói, chẳng qua là lúc không ở bên nhau thôi, khi ở rồi liền trở thành không biết ý tứ.”
Giang Ly: “Anh nói như vậy……. Còn ở bên anh ấy làm gì?”
Hạ Nhạc liếc cô một cái, hỏi lại: “Liên quan gì đến cô?”
Giang Ly: “Anh có phải chỉ chơi đùa với anh ấy không?”
Hạ Nhạc cười lạnh một tiếng: “Nếu mà tôi chỉ chơi đùa hắn, hắn còn ước gì có thể quỳ xuống cầu xin tôi tiếp tục chơi hắn đấy. Cô cho rằng cô hiểu hắn lắm sao?”
Giang Ly im lặng không nói gì.
Chỉ còn Trì Lập Đông ngồi ở bên cầu thang hoài nghi mình đang nằm mơ.