Sau lần đó, Giang Ly cũng không thường xuyên gọi điện thoại hay đến nhà Trì Lập Đông như trước nữa. Bà Trì có gọi hỏi mấy lần, cô ấy cũng chỉ nói do quá bận cho kỳ thi cuối năm nên không có nhiều thời gian rảnh.
Trì Lập Đông chậm mấy nhịp mới nhớ lại, cô ấy thực sự không phải thích Hạ Nhạc à?
Thật lâu trước kia lúc còn ở trường học, hắn với Hạ Nhạc cũng có mấy tháng dính lấy nhau như hình với bóng, ngoại trừ việc đi học, thời điểm khác trong ngày đều cùng túm lại một chỗ. Tất nhiên hắn cũng gặp nhiều cô gái có ý tứ với Hạ Nhạc, mỗi khi đi bộ trong khuôn viên trường, mấy nữ sinh lạ mặt dù đứng ở rất xa cũng ngoái đầu lại nhìn cậu ấy. Lúc ấy, đám hồ bằng cẩu hữu của hắn còn thường đùa rằng, “Hôm nay lại đi làm vệ sĩ cho thiếu gia à?” – Bọn họ còn không biết ngượng mà gọi Hạ lão sư là “Lão gia” đấy.
Hiện tại Giang Ly không thích Hạ Nhạc, ngược lại đối với hắn lại có ý tứ kia? Thật không thể tin nổi đi.
Hắn không thể tưởng tượng được, nếu mà so sánh với Hạ Nhạc, hắn có cái gì tốt mà thích chứ? Cho dù hắn là con gái, dù có mù cũng chọn Hạ Nhạc.
Qua mấy ngày sau đã tới tháng Chạp âm lịch, Lý Đường hứng thú bừng bừng mà gọi điện thoại cho Trì Lập Đông, rủ rê: “Tối nay có rảnh không? Người huynh đệ này mời ngươi đi ăn cơm.”
Trì Lập Đông: “Có chuyện vui gì sao?”
Lý Đường cực kỳ xuân phong đắc ý mà khoe khoang: “Tôi vừa mua được một rạp chiếu phim, còn rất gần chỗ cậu đấy. Nể tình huynh đệ lâu năm nên tặng cho cậu tấm thẻ siêu VIP vậy, muốn đến xem cái gì đều được.”
Trì Lập Đông buồn cười nói: “Đang yên đang lành mua rạp chiếu phim làm gì? Cái phòng tập kia còn không lo quản cho tốt? Hay là muốn đổi nghề?”
Lý Đường cười cợt: “Tôi đùa với cậu làm gì? Có phòng tập thì không thể mở rạp chiếu phim à? Tôi nói cậu nghe, ông chủ lúc đầu của cái rạp kia hình như có chuyện gì nên muốn nhượng lại cho người khác, thấy giá cả cũng ổn nên tôi mua ngay lập tức, nhân cơ hội này kiếm thêm ít tiền tiêu vặt. Tối nay gọi cả Tiểu Hạ đi nhé?”
Trì Lập Đông nói: “Để tôi hỏi xem em ấy có thời gian không đã.”
“Buổi tối cũng không có việc gì,” Hạ Nhạc cũng lấy làm kỳ quái, hỏi: “Hắn ta tự dưng mở rạp chiếu phim làm gì?”
Trì Lập Đông nói lại nguyên văn lý do của Lý Đường, cũng nói Lý Đường thấy giá cả khá ổn.
Hạ Nhạc nghe xong liền lắp bắp kinh hãi: “Cái này gần như là nhặt được rạp chiếu phim đi.”
Hạ Nhạc nói không sai, chuyện này giống như của trên trời rơi xuống vậy, người ta cần tiền gấp, hắn ta liền nhân dịp hỏa hoạn tới hôi của.
Trì Lập Đông: “Tối nay em đi không?”
Hạ Nhạc đồng ý ngay tắp lự: “Đi chứ! Em muốn ăn Meinoji*!”
* Meinoji: một tên tuổi từ Nhật Bản, bắt đầu vào năm 1716 với một bữa ăn lươn ở Tokyo, được tự hào là ẩm thực Nhật Bản lớn nhất Bắc Kinh.
Trì Lập Đông: “….. Không cần khoa trương như vậy chứ, đâu phải em thích mấy món Nhật.”
Hạ Nhạc nói: “Không thích ăn cũng phải ăn, tên gian thương này, không làm thịt hắn thì làm thịt ai!”
Tiếc là trời độ người không độ mình, sau tám quy định và sáu điều lệnh cấm, việc tiêu thụ Meinoji cũng cũng trở nên hạn chế, hơn 8.000 người đã đóng cửa trong vòng chưa tới một tháng.
Cuối cùng Lý Đường mời bọn họ đến một nhà hàng Kaiseki khá sang trọng.
Lý Đường làm người xưa nay không hề keo kiệt, nhưng nghèo từ nhỏ đã quen nên dù lúc này trong tay có tiền vẫn rất tiết kiệm. Mặc dù không nói nhưng thời điểm Hạ Nhạc gọi món ăn biểu tình vẫn là lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.
Đang ăn uống vui vẻ thì Trì Lập Đông nhận được điện thoại bàn công việc, nội dung tương đối dài nên hắn đi ra ngoài nói chuyện. Để lại hai người Lý Đương với Hạ Nhạc ngồi trong quán.
Lý Đường nói: “Cũng chính là nể mặt mũi của cậu, nếu mà mỗi Trì tử đi, tôi liền mời cậu ta vào đại quán thịt gà nào đó rồi.”
Hạ Nhạc mỉm cười: “Thật vinh hạnh khi được Lý tổng cho mặt mũi.”
Lý Đường nhìn cậu cười, trong lòng nhất thời có chút vi diệu, nói: “Tôi thấy hình như cậu đẹp hơn trước thì phải.”
Hạ Nhạc: “…”
Thấy thế Lý Đường vội vàng sửa lời: “Không có ý gì khác, chỉ là khen cậu soái thôi.”
Hạ Nhạc nhíu nhíu đôi lông mày lại. Lý Đường liền không cười nữa, nghiêm túc nói: “Thật sự không có ý gì khác.”
Hạ Nhạc tỏ vẻ cổ quái, hỏi: “Anh có phải hiểu lầm gì về tôi rồi đúng không?”
Lý Đường cực kỳ cẩn thận mà đáp lời: “Tất nhiên không. Hồi đó cậu còn nhỏ, tôi có thể lý giải được.”
Hạ Nhạc suy nghĩ một chút, giãn đôi lông mày ra, nói: “Nói cũng đúng, khi đó tuổi còn nhỏ, đặt vào hiện tại cũng sẽ không như vậy.”
Lý Đường lúc này mới thả lỏng, mỉm cười nói: “Đúng vậy. Trì tử rất tốt, hai người các cậu đều tốt.”
Giải quyết xong bữa cơm, Lý Đường lại dẫn hai người tới tham quan ‘món hời’ mà hắn mua được. Vừa mới trang hoàng chưa được mấy tháng, trang – thiết bị còn rất mới. Hôm nay mới mở cửa được ba ngày, số lượng khán giả của tất cả các rạp chiếu đều đạt gần 30%, quả thật không tồi.
Từ chỗ ở của Trì Lập Đông tới đây rất gần, đi đường nhiều nhất cũng chỉ mất mười phút, đúng như lời Lý Đường nói: “Hôm nào rảnh quá không có việc gì làm, bước vài bước là có thể đến xem phim, nếu bắt kịp buổi ra mắt phim bom tấn, còn có thể cho mấy người vé nội bộ.” ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Hắn yêu cầu bộ phận lễ tân làm thẻ siêu VIP cho hai người, giảm giá 50% cho các loại đồ uống kèm theo hai vé miễn phí mỗi tháng.
Lúc này, thời gian cũng không còn sớm, hai người liền tạm biệt hắn trở về nhà.
Lý Đường còn muốn ở lại xem sổ sách kế toán, chỉ tiễn bọn họ đến cửa thang máy ở tầng một.
Trì Lập Đông liền nói: “Mau trở về làm việc của cậu đi.”
Hạ Nhạc cũng tiếp lời: “Lần sau gặp lại.”
Lý Đường vẫy vẫy tay tạm biệt, xong xuôi liền quay trở lại rạp chiếu phim.
Lúc này Trì Lập Đông mới nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ở phòng chiếu, em có phát hiện không? Giám sát của họ đều là hồng ngoại.”
Hạ Nhạc tỉnh bơ: “Ừ.” ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trì Lập Đông xấu hổ nói: “Lần trước hai chúng ta như vậy, nhân viên chiếu phim đều nhìn thấy sao?”
Hạ Nhạc không để ý lắm, tiếp lời: “Ở rạp chiếu phim làm gì cũng có, hôn như vậy tính là cái gì?”
Trì Lập Đông nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng, người ta cái gì sóng to gió lớn mà chưa từng thấy qua.”
Hạ Nhạc đợt này không vội, thế là hai người lại khôi phục một vòng ba đến bốn lần cái gọi là “sóng to gió lớn”.
Hôm nay “sóng” xong, Trì Lập Đông đi lấy nước uống, nhân tiện rót cho Hạ Nhạc nửa ly.
Hắn uống xong, lại rót thêm nửa ly tu ừng ực. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Hạ Nhạc thấy thế liền nói: “Trước khi ngủ đừng uống nhiều nước như vậy.”
Trì Lập Đông: “Trong nhà nóng quá, lúc nào cũng thấy khát.”
Trì Lập Đông mặt đỏ lên, ngượng ngùng đáp: “Cũng còn tốt.”
Hạ Nhạc: “Rốt cuộc là nhiều hay ít?”
Trì Lập Đông xấu hổ trả lời: “Không nhiều lắm, từ lúc ở Thành Đô trở về vẫn luôn không nhiều lắm. Có lẽ là do mấy ngày nay vận động quá nhiều.”
Hạ Nhạc: “Anh thấy thận yếu đúng không? Có phải còn ra mồ hôi lạnh? Đôi khi tay chân cũng đột nhiên lạnh?”
Trì Lập Đông có chút túng quẫn: “Em đừng nói nữa.”
Hạ Nhạc mắng: “Đừng nói cái gì mà đừng nói! Mau mặc quần áo vào, đi bệnh viện!”
Trì Lập Đông kinh hãi, lắp bắp không nói thành lời: “Chắc không cần đi, anh nhờ mấy vị sư phụ trong nhà máy giúp đỡ một chút….. ngâm nước thuốc.”
Hạ Nhạc một tát vỗ vào gáy hắn, tức giận mắng: “Còn dám lén thuốc tráng dương! Anh đây là điếc không sợ súng phải không?”
Cuối cùng Trì Lập Đông vẫn là ngoan ngoãn đến bệnh viện kiểm tra. Thời điểm xuất viện, bác sĩ còn dặn dò: “Nếu xuất hiện triệu chứng khát nước, chân tay lạnh, đổ mồ hôi lạnh, tiểu ít, nhớ đến kiểm tra lại.”
Hắn hơi thất thần, cảm thấy chính mình không có việc gì, căn bản không nghe lọt tai lời bác sĩ. Thế mà Hạ Nhạc lại nghe rất chăm chú, còn nhớ rõ không sót nửa chữ.
Hơn nửa đêm còn tới bệnh viện là kiểm tra, quả nhiên là bị lá lách xuất huyết.
Các bác sĩ cấp cứu cho hắn còn rất ngạc nhiên, hỏi: “Hình như mới xuất viện có ba tuần đi? Hẳn là phải chảy máu ít nhất một tuần rồi, cậu không cảm thấy có gì lạ sao? Không đau chút nào? May là em trai cậu phát hiện sớm nếu không còn nghiêm trọng hơn nữa, không biết chừng ngày nào đó đột nhiên lên cơn sốc lại phiền toái lớn.”
Trì Lập Đông: “…..Đôi khi hít thở có đau một chút, tôi tưởng là đau sốc hông.”
Hạ Nhạc lập tức mắng hắn: “Anh có phải là ngốc hay không? Ai có thể đau sốc hông trong một tuần chứ!”
Trì Lập Đông gãi gãi đầu. Hắn đâu nghĩ nó nghiêm trọng vậy!!!
Hạ Nhạc liên tục mắng hắn vài phút, toàn là ngu xuẩn này ngu xuẩn nọ. Bác sĩ bên cạnh cũng thấy ngại thay cho hắn, nói: “Được rồi, bên trong lá lách hơi mỏng nên chỉ hơi đau nhẹ, hơn nữa sức khỏe của cậu cũng khá tốt, hẳn là người tập thể thao nhỉ? Thể lực tốt thì biểu hiện không giống nhau, khả năng chịu đau cũng tốt hơn người bình thường.”
Hạ Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nói: “ Hôm trước anh ngâm nước thuốc gì rồi? Nói rõ ràng cho bác sĩ xem có tác dụng phụ gì hay không?”
Bác sĩ: “Cái gì nước?”
Trì Lập Đông: “…”
Đây là chuyện hắn có thể nói ra sao? Xấu hổ chết đi được! Mặt mũi cũng ném về tận nhà bà ngoại luôn rồi!
Nhưng thật ra ngâm cái kia cũng không tổn hại gì tới thân thể lắm.
Trì Lập Đông nhận mệnh nằm ở bệnh viện một đêm, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng.
Bác sĩ chuyên khoa đến tận hôm sau mới đi làm, sau khi kiểm tra vài lần nói rằng điều trị thủ công là không thể, sớm muộn gì màng ngoài cũng bị hư hại, tốt nhất là phẫu thuật càng sớm càng tốt, cắt một bên lá lách là ổn.
Trì Lập Đông còn ôm ý niệm may mắn, nghĩ rằng nằm viện mấy ngày cho có lệ là tốt rồi, ai ngờ lúc này còn tòi ra chuyện phẫu thuật! Cả người đều nản muốn chết.
Hạ Nhạc tức giận cực kỳ, lại mắng hắn một hồi lâu, mắng xong đem hắn đi làm phẫu thuật, trở về còn tiếp tục mắng.
Có y tá đem đồ tới, Trì Lập Đông cảm thấy mất mặt, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải là cắt luôn lá lách, em còn mắng anh.”
Hạ Nhạc chỉ vào hắn, tức giận mắng: “Vâng! Chỉ cắt một chút! Còn không có lá lách cái gì! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”
Y tá là người hắn quen lúc trước khi còn nằm viện, an ủi nói: “Đừng lo lắng quá, phẫu thuật cũng không mấy phức tạp. Anh trai cậu tính tình cũng tốt, cắt đi chút lá lách khẳng định sau này còn tốt hơn.”
Trì Lập Đông thấy có người bênh vực mình liền cười hắc hắc: “Chính xác là như vậy.”
Hạ Nhạc cũng bị hắn làm cho cạn lời, liền ngồi vào ghế sô pha bên cửa sổ, quay mặt không nói gì, coi như mắt không thấy tâm không phiền.
Chờ vị y tá kia đi rồi, Trì Lập Đông mới mon men gọi cậu: “Bảo bảo.”
Hạ Nhạc không hề để ý đến hắn.
Trì Lập Đông thấy thế liền xuống giường, đi đến trước mặt cậu tính trêu chọc một chút, còn chưa kịp làm gì liền sửng sốt.
Hốc mắt Hạ Nhạc đỏ lên một mảng, mắng hắn: “Cút ngay.”
Trì Lập Đông biết Hạ Nhạc lo lắng cho mình, liền an ủi cậu: “Không phải lúc nãy em cũng nghe rồi sao? Y tá bảo chỉ là cuộc tiểu phẫu, chỉ cắt một chút thôi, đừng lo lắng.”
Hạ Nhạc nói: “Ai lo lắng cho anh!”
Trì Lập Đông giả làm mặt quỷ, trêu chọc: “Ôi ôi, không lo lắng còn rớt nước mắt.”
Hạ Nhạc nhấc chân muốn đá cái thứ không biết xấu hổ trước mặt mình, nửa chừng lại thay đổi góc độ đá vào đùi hắn.
Trì Lập Đông thuận thế cong chân, ngồi xổm phía trước Hạ Nhạc, hai tay đặt trên đầu gối cậu, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đừng lo lắng.”
Hạ Nhạc lạnh mặt nói: “Tôi chẳng việc gì phải lo lắng cả, anh lại không phải vì tôi mà bị thương.”
Trì Lập Đông: “…” Việc này còn chưa xong à!
Hạ Nhạc rũ mắt nói: “Lần này còn gạt dì sao?”
Trì Lập Đông: “Trước tiên cứ nói dối đã, xem tình huống giải phẫu như nào, nếu là nằm viện quá lâu thì trước sau gì cũng không giấu được.”