Trì Lập Đông gọi lại cho Lý Đường, lúc chúc tết bố mẹ Lý Đường thì nghe bên kia rất náo nhiệt, cũng biết Lý Đường coi như là gia tộc thổ hào cho nên hiếm khi về quê một lần, nhất định đã bị họ hàng thân thích vây quanh, nói: “Cậu bận trước đi, tôi cúp máy đây.”
Lý Đường nói: “Chờ một chút, tôi đổi chỗ khác rồi nói chuyện với cậu.”
Nửa phút sau, có lẽ là Lý Đường đã tránh vào trong phòng, cảm thấy rất yên tĩnh rồi mới nói: “Trì Tử, có mấy câu vẫn luôn muốn nói với cậu, dù sao cũng không gặp được cơ hội tốt, hôm nay là mùng một đầu năm, anh em cũng thoải mái một chút cho nên nói thật với cậu.”
Trì Lập Đông nghe hắn nói đến đầu lưỡi cũng không lưu loát, biết rõ anh có hơi nghiêm trọng, cười nói: “Cậu nói đi, tôi nghe đây.”
Lý Đường nói: “Từ trong lòng của tôi, tôi đã xem cậu là bạn thân đấy, cậu có biết không?”
Trì Lập Đông nói: “Sao tôi lại không biết.”
Lý Đường: “Năm đó trong đội tôi bị khai trừ, cả đội không ai tin tôi bị oan, cả đội đều tăng thêm huấn luyện viên để bồi luyện, tổng cộng hai mươi chín người như chỉ có một mình cậu tin tôi. Giữa mùa đông tuyết rơi rất nhiều, nửa đêm cậu trèo tường từ trong đội ra ngoài, đến phía Tây Bắc Kinh để tiễn tôi đi, còn nhét cho tôi một túi tiền năm nghìn, cái tình cảm này tôi sẽ nhớ cả đời, à không, kiếp sau tôi cũng sẽ không quên.”
Mỗi lần hắn ta về quê cũng sẽ uống rất nhiều, uống nhiều rồi sẽ gọi điện thoại cho bạn bè, Trì Lập Đông đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần về việc hắn ta nhớ lại các ký ức đau khổ ngọt ngào, mấy lần trước thì vẫn còn có cảm xúc nhưng sau đó là vào tai trái ra tai phải, bây giờ cũng chỉ xem là nghe một câu chuyện thôi, nói: “Đừng để trong lòng, chỉ có một chút chuyện thôi.”
Ở trên ghế sô pha Niên Niên đã tỉnh ngủ, nhìn xung quanh một lúc, lập tức trở nên tỉnh táo, nhìn thấy Trì Lập Đông đang nghe điện thoại ở bên cửa sổ, bé bò từ trên ghế sô pha xuống chạy tới chỗ hắn.
Trì Lập Đông không phát hiện bé đã chạy tới, lúc bị ôm lấy chân mới cúi đầu, nhìn thấy là bé liền một tay bế bé lên. Bé biết rõ Trì Lập Đông đang nghe điện thoại cho nên bé đã giữ im lặng.
Trì Lập Đông muốn chơi với bé cho nên đã nói với Lý Đường: “Không nói nữa, họ hàng nhà cậu chắc còn đang chờ cậu đó, hiếm được về nhà một chuyến, cậu nên trò chuyện với trưởng bối đi.”
Lý Đường nói: “Nói cái gì chứ? Chị Đường lấy chồng phải dùng tiền, em họ xây nhà muốn dùng tiền, chú hai muốn mua xe nhưng không đủ tiền, con gái nhà dì ba muốn đi Hàn Quốc để kéo mí mắt, nói tới nói lui cũng là cần tiền, tôi trở về cũng chỉ làm đứa cháu không quan tâm tiền bạc thôi.”
Trì Lập Đông cũng không biết an ủi hắn ta như thế nào, nhà ai cũng có vài họ hàng nghèo khổ, nhưng cũng không giống Lý Đường, chính là không có họ hàng nào mà không nghèo.
Lý Đường nói: “Tôi còn chưa nói xong, cậu trốn tránh cái gì? Tôi nói tới đâu rồi.”
Trì Lập Đông: “Đứng ở phía Tây Bắc Kinh cho năm nghìn.”
Lý Đường: “Tôi thật sự xem cậu là bạn thân đó.”
Trì Lập Đông nói: “Tôi biết.”
Lý Đường lắp bắp: “Thật sự xem cậu là bạn thân đó.”
Trì Lập Đông sắp cảm thấy hắn ta phiền phức rồi, nói: “Tôi đã biết rồi!”
Lý Đường nói: “Tôi đây đã nói rồi.”
Trì Lập Đông nói: “Tới cùng là đã nói cái gì?”
Lý Đường lại trở nên ấp úng.
Trì Lập Đông cảm thấy rất phiền, nói: “Chờ cậu về đây rồi nói, mẹ tôi đã làm xong cơm rồi, tôi phải đi ăn cơm.”
Lý Đường: “Đừng, không nói trực tiếp được.”
Trì Lập Đông nói: “Cúp đây cúp đây, không dài dòng với cậu nữa.”
“Trì Tử.” Lý Đường gọi hắn một tiếng, nói, “Hạ Nhạc lừa cậu.”
Một lát sau, Trì Lập Đông cúp điện thoại.
Niên Niên hỏi: “Mẹ, mẹ không vui sao?”
Trì Lập Đông vội vàng cười, nói: “Không có.”
Niên Niên cẩn thận nhìn mặt hắn, buồn bã nói: “Con chỉ là một bạn nhỏ thôi, thật sự không hiểu rõ hai người.”
Trì Lập Đông: “Hai người?”
Niên Niên nói: “Lúc ba không vui, con hỏi ba tại sao lại không vui, ba nói ba không có không vui, người lớn vui vẻ hay không vui vẻ cũng rất kỳ lạ.”
Trì Lập Đông không lừa được, bạn nhỏ đều có một ít hiểu biết về triết học, hồn nhiên đến không cách nào phản bác lại.
Niên Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: “Ba đã trở về!”
Hạ Nhạc vừa vào cửa, bà Trì đang để đồ ăn lên bàn, nói: “Trở về rồi sao? Mau đi rửa tay đi, dì nêm gia vị canh nữa là xong.”
“Dì bận cả buổi sáng sao?” Hạ Nhạc thán phục nói, “Đây cũng quá phong phú rồi, mãn hán toàn tịch nha.”
Niên Niên chạy tới nghênh đón cậu, hai người hôn mặt của nhau, Hạ Nhạc đứng dậy đi rửa tay, giúp bà Trì thu xếp một chút.
Trì Lập Đông ôm Niên Niên ngồi trên ghế, bản thân hắn cũng ngồi xuống.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Nhạc và Trì Lập Đông thu dọn chén đũa vào trong bếp.
Trì Lập Đông ngồi xổm xuống thêm nước rửa chén vào trong máy rửa chén, Hạ Nhạc đá nhẹ hắn, nói: “Anh làm sao vậy?”
Trì Lập Đông: “Không sao.”
Hạ Nhạc nói: “Lúc ăn cơm cũng không nói chuyện, còn luôn nhìn lén em, anh nhìn cái gì vậy?”
Trì Lập Đông: “…”
Hắn đứng lên, hỏi: “Có phải em đã cãi nhau với bố của em không?”
Hạ Nhạc nói: “Cãi nhau cái gì, bố em nói chuyện gay gắt như thế nào, anh cũng không phải không biết, nói đúng là nóng tính nói chuyện thôi chứ không phải là cãi nhau.”
Trì Lập Đông: “Nóng tính nói chuyện mà em phải khóc hả?”
Hạ Nhạc: “… Hạ Tư Niên, con thật là.”
Trì Lập Đông nói: “Cãi nhau cái gì vậy?”
Hạ Nhạc bực bội nói: “Còn cãi nhau cái gì? Em khuyên ông ấy về nước sinh sống đi, ông ấy không nghe em khuyên, còn nói chuyện rất khó nghe, cho nên cãi nhau vài câu.”
Trì Lập Đông nói: “Ngoại trừ việc Bắc Kinh có bầu không khí không tốt lắm, cũng không thói xấu nào, em đừng vừa nói chuyện đã gấp gáp, nói từ từ sẽ có hi vọng đó.”
Hạ Nhạc nói: “Ông ấy không phải ngại không khí không tốt, rõ ràng là ông ấy…”
Trì Lập Đông: “??? Là cái gì?”
Ánh mắt của Hạ Nhạc nhìn ra hướng khác, nói: “Ông ấy không muốn gặp lại bạn cũ trước đây ở Bắc Kinh, sợ mất mặt, vốn dĩ muốn về hưu nhưng ai biết được không bảo vệ được tuổi già, phút cuối còn nuôi một đứa con trai là biến thái.”