Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 87: Gà và trứng



Giả vờ say là kỹ năng Hạ Nhạc dùng quen rồi.

Lúc cậu hai mươi tuổi, nói ra tinh thần hơn cả thế. “Say” đến không thể đi đường, trêu đùa ỷ lại muốn Trì Lập Đông cõng cậu 3km tới khách sạn, một giây trước thì mềm nhũn trên giường giống như một động vật không xương, một giây sau thì đẩy ngã cả Trì Lập Đông ngồi xuống để bản thân di chuyển.

Sự xấu hổ và quả quyết của cậu đều rất hấp dẫn, khi xuất hiện cùng lúc thì lực sát thương càng lớn hơn.

Trì Lập Đông khó có thể kiềm chế sự kích động lại, lấy đầu ngón tay hung hăng chơi đùa vuốt ve môi của Hạ Nhạc, Hạ Nhạc phối hợp ngậm vào miệng, da thịt trước mắt rất nhanh đã bị động tình mà hồng hết lên.

Sự nóng lòng và sự khát vọng gắn liền đối phương của hai người vượt qua nhu cầu sinh lý sung sướng.

Trì Lập Đông xé quần áo của Hạ Nhạc, âm thanh tiếng cúc áo rơi và vải vóc rách ra đan xen với tiếng thở dốc của hai người, giống như tạo ra một bản giao hưởng phá vỡ mọi giới hạn.

Trêu ghẹo lẫn nhau không cần ngôn ngữ, cũng không cần bất cứ kỹ xảo nào. Chỉ có động tác qua loa lại trực tiếp, và tim đập dữ dội trong lồng ngực kề sát không thể phân biệt được hai bên.

Tình dục không phải cách biểu đạt tình yêu duy nhất nhưng nó lại là cách thể hiện trực tiếp nhất.

Nó giống như chai bia bị mở ra vậy, bị nó mở ra ngay lập tức, tình yêu trong lòng cũng giống như bọt khí, trào lên kịch liệt.

Lúc này Hạ Nhạc chính là một chai bia bị mở.

Vừa dịu dàng lại mạnh mẽ chiếm lấy bên trong Trì Lập Đông, cậu trở nên vừa ngọt ngào vừa yếu đuối. Cho dù Trì lập Đông muốn làm cái gì, làm như thế nào, cậu sẽ phối hợp vô điều kiện, còn sẽ làm ra phản ứng vô cùng đáng yêu, thường sẽ khóc mà gọi tên Trì Lập Đông.

Sau khi qua một lúc lâu.

Hạ Nhạc nằm trên người Trì Lập Đông, nhẹ nhàng cắn hầu kết của Trì Lập Đông giống như đang trêu đùa một món đồ chơi nho nhỏ, cắn nửa ngày cũng thấy không chơi đủ.

Trì Lập Đông cảm thấy hầu kết mình sắp tê cả lên rồi thì nhớ ra Hạ Nhạc có thói quen sau khi làm chuyện đó thì sẽ hút thuốc hỏi: “Bé cưng, em muốn hút thuốc không? Anh tới phòng khách lấy nhé.”

Hạ Nhạc ngẩng đầu, cằm chống trên chỗ phẳng giữa hai xương quai xanh của Trì Lập Đông, ánh mắt hơi hơi hướng lên nhìn mặt của Trì Lập Đông, trong đôi mắt và trên khóe miệng đều là nụ cười dịu dàng, có vẻ hơi làm nũng nói: “Em không cần, anh đừng có đi đâu hết.”

Trì Lập Đông cảm nhận được sự lưu luyến không muốn rời xa của cậu lúc này, trong tim đột nhiên trào dâng cảm giác ngọt ngào, lại đỡ cơ thể cậu để cậu nằm sấp thoải mái một chút, lại tiến gần bên tai cậu nói vài lời trêu chọc. Cậu cũng không chịu nhận bị nói tới mức buồn bực mà cắn hầu kết hay xương quai xanh của Trì Lập Đông.

Trời đã sắp sáng rồi, hai người vẫn chưa ngủ, cùng nhau nhìn ánh sáng dần dần thấp thoáng sau tấm rèm nhung tơ.

Hạ Nhạc dán mặt làm tổ ở cổ của Trì Lập Đông nói: “Em yêu anh.”

Trì Lập Đông nói: “Anh cũng vậy.”

Hạ Nhạc nói: “Trì Lập Đông, em thật sự rất yêu anh.”

Trì Lập Đông nói: “Anh cũng thật sự rất yêu em.”

Hắn còn có rất nhiều lời yêu thương nghiêm túc muốn nói với Hạ Nhạc, muốn nói với Hạ Nhạc trong hơn một năm chia xa hắn đã trải qua đau khổ và nhớ nhung thế nào, còn muốn hứa hẹn với Hạ Nhạc bên nhau trọn đời.

Hạ Nhạc nói: “Tại sao em lại yêu anh như này chứ?”

Trì Lập Đông ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào, thậm chí còn không thể xác định đây có phải là một câu hỏi hay không, hay chỉ là một cảm xúc của Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc nói: “Nếu như em chưa từng yêu anh như thế này, em sẽ sống hạnh phúc hơn bây giờ chứ?”

Trì Lập Đông định nói sẽ không nhưng cũng không thể làm trái lương tâm, cuối cùng vẫn nói: “Có lẽ là có đi.”

Nếu có thể, hắn hy vọng Hạ Nhạc năm đó chưa từng thôi học, chưa từng rời xa quê hương mà mình lớn lên, có thể yên bình tiếp tục việc học vấn dang dở, hoàn toàn chưa từng quen biết Trì Lập Đông, vui vẻ sống cuộc sống trọn vẹn của chính mình.

“Nhưng em cảm thấy sẽ không.” Hạ Nhạc nói: “Em chưa từng ưu tú như những gì anh nghĩ.”

Trì Lập Đông khen cậu thật lòng: “Em chỉ không biết bản thân có bao nhiêu ưu tú thôi.”

Hạ Nhạc nói: “Thực sự không phải, trước khi em quen biết anh thì em là một thiếu niên nghiện mạng, nghiêm trọng tới mức bố em thường xuyên lo lắng mà mắng mỏ, luôn nói phải đưa em tới Sơn Đông Điện.”

Trì Lập Đông: “…Hả?”

Hạ Nhạc nói: “Thật mà không phải nói quá đâu, dù cho em có hơi thông minh nhưng suy nghĩ đều không nghiêm chỉnh trên mọi việc. Hồi đại học thi tiếng Anh cấp 4, ngày thi có một lễ hội âm nhạc, em không đi thi mà chạy tới lễ hội âm nhạc chơi, sau đó có thành tích, bố em đuổi em chạy nửa công viên muốn đánh gãy tay em.”

Trì Lập Đông nói: “Bình thường không phải đều là muốn đánh gãy chân à?”

Hạ Nhạc cười giống như đứa trẻ, cọ trên vai của Trì Lập Đông nói: “Lúc đó em chơi đàn bass, gãy chân vẫn chơi được.”

Trì Lập Đông cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Hạ Nhạc cười hỏi hắn: “Anh còn nhớ không? Lúc chúng ta vừa mới quen biết, mỗi ngày em đều muốn đi chơi game còn gì.”

Hắn nói: “Nhớ chứ, khi đó em chơi The Legend of Mir, còn chơi nhân vật nữ, ở trong game đi đâu cũng nhận anh trai.”

Hạ Nhạc cười ha ha nói: “Đều là chơi đùa thôi cũng không biết lúc đó thích chơi như thế.”

Trì Lập Đông nói: “Lúc đó anh còn cho rằng em là một người ham chơi cơ.”

Hạ Nhạc nói: “Em đúng là thế mà, dựa vào sự thông minh, giả vờ cũng không tệ, qua loa cho xong chuyện mà, sau đó quen biết anh, em cảm thấy mình trước đây không được nên ép bản thân thay đổi.”

Trì Lập Đông tự giễu nói: “Là nhìn thấy bộ dáng của anh không chịu thua kém nên cảm thấy qua loa cho xong chuyện không được à?”

“Không phải, là em hiểu ra một chuyện.” Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn Trì Lập Đông nói: “Chỉ có khi mọi mặt của em đều đã ưu tú mới có thể không cần chú ý người khác chỉ trỏ sinh hoạt cá nhân của em.”

Trì Lập Đông chịu thua nói: “Em…Em chính là rất ưu tú, em là người ưu tú nhất trên thế giới.”

Hạ Nhạc hỏi hắn: “Vậy anh là bởi vì em rất ưu tú nên mới yêu em sao?”

Đầu óc của Trì Lập Đông xoay chuyển không nhanh, có hơi không thể lý giải được ý tứ của câu nói này, vẻ mặt ngây ra như phỗng.

Hạ Nhạc nhìn hắn một lúc lâu, chống vào ngực hắn từ từ ngồi dậy, dạng chân ngồi trên eo của hắn lại hỏi một lần nữa: “Đúng thì nói đúng, em không giận đâu.”

Trì Lập Đông đột nhiên hiểu ra được câu này còn khó trả lời hơn, nhưng rất sợ, trong lòng hoảng loạn nói: “Đúng cái gì mà đúng? Không đúng! Anh là vì… là vì…”

Tư thế ngồi trên người hắn của Hạ Nhạc giống như con vịt, không mặc quần áo, cơ thể đều đặn đẹp đẽ rất mỹ lệ, nhưng mà sự lắp bắp của hắn, đôi vai đang rất thoải mái của Hạ Nhạc từ từ trở nên căng thẳng, đôi mắt sáng ngời dường như cũng trở nên ảm đạm phần nào.

Tay chân hắn luống cuống ngồi dậy, kéo Hạ Nhạc vào trong ngực vội nói: “Anh ăn nói vụng về không thể nói rõ được, em đừng tức giận.”

Hạ Nhạc không từ chối cái ôm của hắn, chậm rãi nói: “Nếu như em sớm thay lòng không yêu anh nữa, anh cũng sẽ sớm quên em, lúc chúng ta gặp nhau nhiều nhất nói câu lâu rồi không gặp với nhau, tối về nhà có lẽ sẽ báo cáo với người trong nhà một tiếng: em yêu, hôm nay anh gặp người yêu cũ rồi, nhưng em hãy yên tâm, bây giờ gặp lại hắn, anh không còn cảm giác gì cả.”

Trì Lập Đông nghe như có tiếng sấm bên tai*, đây là giả thiết gì thế?!

*Nguyên văn là 五雷轰顶 (ngũ lôi oanh đính): năm tia chớp cùng đánh vào đầu, có nghĩa là chịu đả kích rất lớn.

Hạ Nhạc nói: “Cho nên tiền đề anh yêu em là vì từ trước tới giờ em chưa từng buông bỏ anh. Cho dù nguyên nhân anh không thể nói rõ là em ưu tú cũng tốt, là cái khác cũng được, yêu luôn không phải là vô duyên vô cớ mà. Nhưng một chút này đều rất quan trọng, thậm chí là quan trọng nhất đúng không?”

Tâm trạng Trì Lập Đông phức tạp, muốn nói đúng, nhưng trong tim lại rất rõ ràng, Hạ Nhạc nói đúng.

“Anh cũng cảm thấy nếu em sớm buông bỏ anh, em có thể sống càng hạnh phúc hơn.” Hạ Nhạc nói: “Bọn họ đều nói như vậy, đều nói em đừng yêu anh nữa, nói em sớm muộn gì cũng nhận ra lỗi lầm của bản thân, là em sai sao?”

Trì Lập Đông vui vẻ không nổi hỏi: “Bọn họ là ai?”

Hạ Nhạc nói: “Người nhà của em, bạn bè của em đều nói như vậy.”

Trì Lập Đông không có cách nào tức giận nói: “Em không sai, bọn họ… bọn họ cũng là muốn tốt cho em.”

Hạ Nhạc nói: “Trước kia trong lòng anh không có em, bọn họ khuyên em nên quên anh, sau này anh lại nói anh yêu em, bọn họ lại khuyên em như thế, không phải là muốn cùng anh bên nhau à? Đã được đền bù mong muốn rồi còn chưa mãn nguyện sao? Thậm chí bố em cũng nói em tác oai tác quái, em như thế sao?”

Trì Lập Đông: “…Không có.”

Hạ Nhạc nói: “Anh do dự.”

Trì Lập Đông: “…”

Hạ Nhạc nói: “Anh cũng cảm thấy em tác oai đúng không?”

Trì Lập Đông nói: “Anh không có.”

Hạ Nhạc đẩy hắn ra, vẻ mặt không biểu cảm nhìn mặt hắn nói: “Anh có.”

Trì Lập Đông: “…”

Hắn hít một hơi thật sâu nói: “Anh yêu em có phải vì em yêu anh, câu hỏi này giống như quả trứng có trước hay con gà có trước vậy, chúng ta đều biết căn bản vốn không có đáp án. Nếu như em là bởi vì loại chui vào ngõ cụt này mà vứt bỏ anh hơn một năm ở đây…. Anh tại sao không thể cho rằng em tác oai?”

Hạ Nhạc càng không có biểu tình gì, trên mặt giống như thả lỏng.

Trì Lập Đông nói xong thì cảm thấy hối hận tột đỉnh, thất tình tuy rằng gian nan nhưng đã qua rồi, Hạ Nhạc đã quay lại rồi, còn nói cái gì mà nói? Còn muốn thất tình lần nữa à?

Hạ Nhạc lùi về phía sau, cầm quần ở bên cạnh không biết là của ai, tùy tiện mặc lên người.

Trì Lập Đông nhớ lại tình cảnh chia tay hơn một năm trước, cũng là sự việc thay đổi, trong lòng hơi hoảng hốt vội ngăn lại nói: “Đừng như vậy, anh sai rồi, em đừng tức giận, anh nói lung tung thôi…”

Hạ Nhạc dùng sức vỗ vào tay hắn, âm thanh thanh thúy vang lên, hắn cũng không cảm thấy đau đớn nắm quần áo không buông, vẫn cướp lấy ném ra xa gấp gáp nói: “Hạ Nhạc! Em đây không phải tác quái thì là gì!”

Hạ Nhạc: “…”

Trì Lập Đông: “…Không phải, ý anh không phải như thế.”

Môi Hạ Nhạc tức giận tới phát run, quần áo cũng không thèm mặc, trần truồng nhảy xuống đất, nhặt quần tây trên thảm mặc vào.

Trì Lập Đông khổ sở nói: “Em muốn như thế à?”

Hạ Nhạc tức giận nói: “Em làm sao? Tác oai tác quái à?”

Trì Lập Đông không dám nói cậu như vậy nữa.

Hạ Nhạc mặc quần xong, lại mặc áo sơ mi gần như đứt sạch cúc vào, nhìn bốn phía nói: “Áo khoác của em đâu?”

Trì Lập Đông: “…Ở trên sô pha bên ngoài.”

Hạ Nhạc nhấc chân đi.

Trì Lập Đông tủi thân ngồi trên giường, hắn đương nhiên rất không cam lòng Hạ Nhạc, nhưng cũng không muốn giữ ở lại. Hạ Nhạc không đau lòng cho hắn chút nào, Hạ Nhạc có lẽ không cần hắn, chỉ là cần một người nghe lời, cho dù xảy ra cái gì cũng phải ngoan ngoãn tại chỗ không được tức giận, cũng không được nói bản thân ngốc nghếch đợi tới phát buồn.

Tiếng bước chân quay lại, hắn vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hạ nhạc đang mặc áo khoác, lại đi quay trở ra đừng trước cửa phòng khách, u ám nhìn hắn.

Trong lòng hắn vang lên trăm nghìn lần, vừa muốn xin sự tha thứ, lại vừa không muốn, vừa cảm thấy làm tên ngốc cũng không có gì tốt, vừa lại cảm thấy vốn dĩ Hạ Nhạc không yêu hắn.

Hạ Nhạc đột nhiên giận giữ hét lên: “Anh bỏ em mười mấy năm, em chỉ bỏ anh có mười mấy tháng thôi, anh dựa vào cái gì mà tủi thân chứ?”

Trì Lập Đông: “…”

Hạ Nhạc gào lên một câu, giọng điệu bỗng nhiên hạ thấp nói: “Ai cũng có thể nói em tác oai nhưng anh thì không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.