Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 93: Vui vẻ



Tận tám giờ tối, Hạ Nhạc vẫn chưa trở về, Trì Lập Đông gọi điện thoại mấy lần đều không có hồi âm.

Niên Niên không nhịn được hỏi: “Sao ba ba còn chưa về? Rõ ràng buổi sáng đã nói hôm nay có thể về sớm một chút, còn nói sẽ cùng con đua McQueen Tia Chớp.”

Trì Lập Đông nhớ rõ buổi sáng lúc đưa Hạ Nhạc đến trung tâm thương mại, cậu cũng nói hôm nay có thể kết thúc công việc sớm một chút, còn nói có thể………..Cái kia.

Hắn dỗ Niên Niên “Ba đang bận làm công việc” nên không về được, lại cùng Niên Niên chơi xếp gỗ Lego, tận đến lúc thằng bé thấy mệt, hắn mới ôm thằng bé đi tắm rồi đưa đi ngủ. Nhóc con trước lúc ngủ vẫn không mấy vui vẻ, nói: “Daddy nói không giữ lời, mommy chờ lúc ba ba trở về, nhất định phải nghiêm túc phê bình đấy.”

Trì Lập Đông nói: “Hay ngày mai hẵng đến nhé?” Hắn có tư cách gì mà phê bình Hạ Nhạc chứ.

Niên Niên tỏ vẻ có nề nếp, nói: “Mẹ không thể quá chiều ba ba, chiều lắm liền hư.”

Trì Lập Đông: “…” Nếu so sánh hắn với Hạ Nhạc, người bị chiều hư nhất định không phải cậu ấy.

Trì Lập Đông giúp Niên Niên tắt đèn, lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Bà Trì đứng ở ngoài cửa, thấy hắn đi ra liền nhỏ giọng hỏi: “Ngủ rồi? Vẫn là ôm nó về phòng đi thôi, lỡ buổi tối tỉnh dậy sợ hãi thì phải làm sao”

Trì Lập Đông trấn an bà Trì: “Hạ Nhạc nói Niên Niên đã tự mình ngủ từ mùa hè năm ngoái rồi, hai ngày vừa mới tới là vì mới gặp người thân nên mới ngủ cùng. Thằng bé ngủ một mình quen rồi, giở bắt nó ngủ cùng người lớn, nó lại thấy không vui. Mẹ cứ yên tâm mà đi ngủ, nếu buổi tối thằng bé có động tĩnh gì, con đều có thể nghe được.”

Bà Trì thấy con trai nói thế đành phải từ bỏ ý định của mình, nói: “Tiểu Hạ sao còn chưa trở về? Ngày nào cũng tăng ca tới muộn như vậy, mấy công ty nước ngoài thật đúng là.”

Trì Lập Đông nói: “Để con gọi cậu ấy hỏi một chút, nói không chừng là có xã giao gì đó.”

Bà Trì thúc giục hắn: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau gọi đi, hỏi một chút xem Tiểu Hạ ở đâu, con mau gọi nó đi.”

Trì Lập Đông gật gật đầu, nói: “Mẹ đừng lo, mau đi ngủ đi.”

Hắn đem mẫu thân đại nhân nhà mình trở về phòng, chúc ngủ ngon xong liền đi ra ngoài gọi cho Hạ Nhạc, vẫn là không bắt máy, chính là đường dây vẫn thông, nhưng không có ai trả lời.

Đừng nói là đi xã giao bị người ta chuốc rượu đi?

Hắn nghĩ nghĩ một lát, gọi cho Liên Dã hỏi: “Hôm nay Hạ Nhạc bàn công việc với ai thế? Đến bây giờ vẫn chưa trở về, gọi điện thoại cũng không có ai trả lời.”

Liên Dã nói: “Cùng một người đầu tư ở Bắc Kinh. Nếu không phải em tôi ở bệnh viện, vốn dĩ chiều nay tôi còn muốn đi cùng cậu ta. Vẫn chưa trở về sao? Buổi chiều hẳn là phải nói xong rồi mới đúng, hai người kia lịch trình rất bận rộn, buổi tối không có an bài tiệc tùng gì đâu.”

Trì Lập Đông nói: “Hay là Hạ Nhạc có hẹn với hai người bạn đến từ Hong Kong kia? Hình như cậu ấy rất coi trọng bọn họ.”

Liên Dã nói: “Như vậy đi, tôi giúp anh liên hệ thử xem, sau đó trả lời sau.”

Trì Lập Đông cảm ơn xong xuôi liền ngồi đợi, hắn nhớ tới ban ngày mình chọc Hạ Nhạc tức giận, còn cả chuyện em trai Liên Dã bị đánh cũng liên lụy Tiểu Giả, mang củ cải ra khỏi bùn, lại còn lôi ra bản án cũ với Vương Tề, lúc ấy Hạ Nhạc đã không mấy vui vẻ, hắn lại cho rằng cậu ấy chỉ là ăn dấm chua. Sau lại đến Lý Đường, hắn không những quên chi tiết Tiểu Giả mà còn ném sắc mặt cho Hạ Nhạc…… Đồng chí Trì lão cẩu, mày có phải điên rồi không?

Nói không chừng Hạ Nhạc chính là vẫn đang tức giân, cho nên mới không muốn trở về gặp hắn, không nghe điện thoại của hắn cũng chính là cố ý, căn bản là không có tiệc xã giao, cũng căn bản không phải vì công việc.

Quả nhiên như hắn nghĩ, Liên Dã đã nhanh chóng gọi điện tới: “Cậu ta không đi cùng hai người kia, hôm nay bọn họ cũng chưa từng gặp mặt.”

Trì Lập Đông đành phải nói: “Cảm ơn, muộn như vậy còn làm phiền cậu.”

Liên Dã nói: “Mạo muội hỏi một câu, hai người lại cãi nhau sao?”

Trì Lập Đông không biết nên trả lời như thế nào, đành nói: “Cũng không……Coi như ồn ào đi, là lỗi của tôi.”

Liên Dã nói: “Cậu ta chịu rất nhiều áp lực, tính tình cũng tệ hơn so với ngày thường, anh vẫn nên nhân nhượng cậu ta một chút.”

Trì Lập Đông chột dạ, trả lời: “Đều là cậu ấy nhân nhượng tôi.”

Liên Dã nói: “ Hai người bây giờ tốt như vậy, nên biết cách quý trọng nó.”

Trì Lập Đông: “Cảm ơn, tôi sẽ. Mắt của em trai cậu đỡ hơn chút nào chưa?”

Liên Dã nghe xong câu này thì giọng điệu chợt biến đổi, từ một người bạn khiêm tốn như ngọc tri tâm thành gã đàn ông nóng nảy, nói: “Không cần lo cho nó, không chừng nó mù mắt luôn còn tốt hơn nhiều, hoặc là tối nay chờ nó đi ngủ, tôi chọc thêm một phát cho đều là được rồi.”

“…”

Hắn thật sự không hiểu nổi hai anh em nhà này làm sao có thể ở chung với nhau, quan tâm cũng có hạn, nhanh chóng tạm biệt Liên Dã, liền gọi điện thoại cho dượng cả, hỏi thăm Hạ Nhạc có ở chỗ họ không, kết quả là không có.

Lại tiếp tục gọi cho Hạ Nhạc, lần này không phải là không có ai trả lời nữa mà tắt máy luôn rồi. Không biết là bị chủ nhân tắt đi hay là di động tự tắt nữa.

Dựa theo tính tình của Hạ Nhạc, rất có khả năng là tránh vào khách sạn nào đó rồi.

Hơn mười giờ tối, Trì Lập Đông liên hệ tất cả mấy người bạn làm bên khách sạn hỏi thăm, xem Hạ Nhạc có ở chỗ bọn họ hay không, Trung tâm thương mại quốc tế không có, Hilton không có, Bàn Cổ Thất Tinh cũng không có…….. tất cả các khách sạn cao cấp hắn đều gọi hỏi qua, ngay cả loại như Á Đóa cùng Cam Thủy Tinh hắn cũng hỏi, cuối cùng thậm chí mấy cái Home Inns, còn là loại trung bình. Bởi vì loại này quá nhiều, nên tin tức hỏi được cũng không mấy chính xác, hỏi đến lúc cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, cũng cảm thấy Hạ Nhạc hẳn là không có khả năng vì tránh mặt hắn mà đi tới mấy nơi này.

Mười hai giờ đêm, Trì Lập Đông ngồi chờ ở nhà mà lòng như lửa đốt, chịu không nổi liền lái xe ra ngoài tìm. Vòng quanh ngôi trường cũ mấy vòng, lại lái xe tìm quanh phụ cận SOHO mấy lần, sau đó là sân vận động Triều Dương, Sanliton, 798*….. Tất cả những nơi hắn nghĩ Hạ Nhạc có khả năng đến, đều đi tìm, nhưng cũng đều không có.

*Sanliton và 798 là chỉ những khu phố nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, Trì Lập Đông lẻ loi lái xe một mình giữa đường phố vắng lặng, đôi mắt chưa từng chớp lấy một cái, vẫn luôn luôn nhìn chăm chăm xung quanh hai bên đường, hy vọng giây tiếp theo là có thể nhìn thấy bóng hình Hạ Nhạc.

Điện thoại chợt vang lên tiếng chuông, hình như có người gọi tới. Trì Lập Đông vội vàng nhìn xuống, không phải tên Hạ Nhạc, đến nỗi người gọi tới là ai, hắn cũng không buồn tìm hiểu, tùy tiện nhấn trả lời, nói: “Xin chào.”

Đầu dây bên kia vang lên thanh âm người nọ, nói: “Đây là làm sao vậy? Uống rượu à?”

Trì Lập Đông nghĩ nghĩ, giọng điệu này có chút quen thuộc, là…….. Hắn lại nhìn nhìn màn hình điện thoại, hóa ra là Vương Tề.

Bởi vì không nghe Trì Lập Đông trả lời, Vương Tề đành tiếp tục hỏi: “Cậu đang làm gì? Uống rượu thật à?”

Trì Lập Đông lúc này mới hoàn hồn, nói: “Không uống, muộn vậy rồi còn tìm tôi, có việc gì sao?”

Vương Tề: “Tôi thì không có việc gì, ngược lại là cậu đấy. Tôi vừa nghe người ta nói tối nay cậu đi khắp thế giới tìm người, chuyện này là sao?

Trì Lập Đông: “…”

Vương Tề không chờ hắn trả lời, nói: “Tôi gọi cho cậu cũng không phải là hỏi cậu tìm ai, vì cái gì tìm. Đã tìm được chưa?”

Giọng Trì Lập Đông khô khốc: “Chưa, vẫn đang tìm.”

Vương Tề: “Cậu ta đi xe không? Hôm nay ra ngoài hẳn là lái xe chứ?”

Trì Lập Đông: “Ừ.”

Vương Tề nhanh chóng nói: “Đọc biển số xe đi, tôi giúp cậu hỏi thăm một chút xem xe này hiện đang dừng ở chỗ nào, xe có, người liền có thể tìm được.”

Trì Lập Đông suy nghĩ trong chốc lát, đọc biển số chiếc xe của dượng cả mà hôm nay Hạ Nhạc lái, lại nói: “Làm phiền cậu rồi.”

Vương Tề mỉm cười, nói: “Còn khách khí với cả tôi cơ à? Trước cúp máy đã, hỏi được liền báo cho cậu.”

Tầm mười mấy phút sau, Vương Tề gọi lại thông báo kết quả cho hắn: “Ở bãi đỗ xe số 8 khu Trường An.”

Trì Lập Đông nghe xong lập tức sửng sốt.

Vương Tề lại nói: “Hình như cậu có căn hộ ở đây phải không?”

Trì Lập Đông không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Tôi cúp trước đây, có thời gian sẽ gọi lại sau.”

Hắn không chờ Vương Tề nói cái gì, nhanh chóng ném điện thoại qua một bên, lập tức thay đổi lộ trình, lái xe thằng đến số 8 khu Trường An.

Chỗ này là mùa đông năm ngoái, hắn cùng Hạ Nhạc đến đây mua nhà mới, công việc trang hoàng đều đã hoàn thành, nội thất cũng đã chuyển vào hơn phân nửa, chỉ cần chờ Formaldehyde *tiêu tan, là có thể từ SOHO dọn qua căn hộ này để bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mà sau khi Hạ Nhạc rời đi, hắn liền không để ý tới ngôi nhà này nữa, cơ hồ muốn lãng quên nó đi.

*Formaldehyde là hóa chất thường có trong các sản phẩm gỗ công nghiệp( nội thất gia đình), rất độc hại.

Con đường đêm khuya không một bóng người, xe rất nhanh liền chạy tới khu SOHO, thời điểm dừng ở bãi đỗ xe, quả nhiên thấy được chiếc Haval quen thuộc.

Trì Lập Đông vội vàng đi lên lầu, lúc mở cửa đi vào, cả người tràn ngập niềm vui sướng khi tìm thấy Hạ Nhạc, nhưng giây tiếp theo khi hắn nhìn rõ tình huống trong nhà, lại biến thành hồn phi phách tán, hét lớn: “Hạ Nhạc, em xuống dưới mau!”

Thế mà Hạ Nhạc lại đang giẫm lên một chiếc ghế ăn, ghé vào bên cửa sổ đang rộng mở, nửa người trên đã thò ra bên ngoài, gió đêm thét gào như con thú dữ, đem rèm cửa bên cạnh bay lên liên tục. Hạ Nhạc nghe được thanh âm Trì Lập Đông, hẳn là muốn quay đầu lại nhìn, nhưng chiếc ghế dưới chân không giữ được thăng bằng, lập tức lung lay liên tục, người phía trên cũng theo quán tính muốn rơi xuống, giống như giây tiếp theo sẽ ngã ra bên ngoài cửa sổ.

Trì Lập Đông sợ tới mức tim cũng lao ra ngoài, hai bước gộp thành một chạy tới, một tay đem người trên ghế túm xuống dưới, ghì chặt người trước mặt vào lòng, vừa bi thương vừa phẫn nộ hét lên: “Em, con mẹ nó đang làm gì? Đây là muốn làm gì! Có phải em muốn……..”

Đột nhiên hắn không phát ra được âm thanh nào nữa, yết hầu như bị ai siết chặt lại, hoàn toàn bị cảm xúc mãnh liệt khống chế, không chờ thêm giây phút nào, hắn từ bỏ ngôn ngữ đang bị kẹt lại trong cổ họng mà khóc lớn, tiếng khóc như xé nát cõi lòng, tê tâm liệt phế. Hắn biết bộ dáng mình lúc khóc lên là như thế nào, nhất định không đáng yêu, thậm chí còn khiến người ta chán ghét, nhưng hắn có biện pháp gì? Hắn bị dọa phát ngốc, giây phút này ngoại trừ khóc ra, hắn còn có thể làm cái gì! 

Thật lâu sau, giọng nói Hạ Nhạc mới vang lên trong căn phòng tĩnh mịch: “Em chỉ muốn hóng gió.”

Trì Lập Đông nghĩ nghĩ, hóng gió sao? Còn vô số môn thể thao mạo hiểm không thèm sử dụng đồ phòng hộ trong mấy năm qua thì sao?

Hắn khóc đến tận khi không còn nước mắt mới dừng lại, mắt đau, tim cũng đau, đau cực kỳ, như bị người lấy dao khoét từng miếng thịt ra vậy. Hắn cảm thấy sự tồn tại của mình dường như không còn ý nghĩa gì cả.

Trì Lập Đông nghẹn ngào nói: “Bảo bối, em không cần yêu anh.”

Hạ Nhạc giống như không nghe được rõ ràng, hỏi lại: “………..Hửm?”

Thanh âm Trì Lập Đông khàn khàn: “Nếu không phải vì anh, chị em một hai sẽ không phải sinh cho em một đứa trẻ, nếu cô ấy không sinh liền không mắc trầm cảm rồi tự sát, cô ấy là bị anh hại chết.”

Hạ Nhạc: “Không phải như vậy……”

Hạ Nhạc dãy dụa muốn đứng dậy, Trì Lập Đông ghì chặt đầu cậu vào lồng ngực mình, nói: “Em nghe anh nói, tất cả mọi thứ từ trước đến nay anh đều lừa gạt em, thời điểm anh cùng em đi chơi ở Thành Đô, chủ ý là muốn gạt em lên giường, khi đó anh không hề thích em, chính là muốn ngủ với em mà thôi, còn tự cho là em nguyện ý, cho nên sau này lúc em muốn công khai quan hệ anh liền quay đầu bỏ chạy. Anh vốn dĩ là thấy em đẹp, muốn chơi đùa một chút, anh căn bản không có một ngày nào thật sự yêu em.”

Hạ Nhạc: “……Vậy sao?”

Trì Lập Đông tiếp tục nói: “Hiện tại cũng như vậy, kỳ thật anh vẫn còn thích………..còn thích Vương Tề, không có thích em. Bởi vì hắn ta không đáp lại tình cảm của anh nên anh mới tạm chấp nhận em. Anh thích hắn ta nhiều hơn em.”

Trong phút chốc, hắn cảm nhận được trong lồng ngực mình một trận mãnh liệt nhiệt ý. Hẳn là Hạ Nhạc đang khóc.

Hắn nói: “Em đừng khóc.”

Hạ Nhạc: “Em không khóc.”

Trì Lập Đông khổ sở hỏi: “Có phải hay không………… có một chút hận anh?”

Hạ Nhạc nghẹn ngào: “Không chỉ có một chút.”

Trì Lập Đông ôm chặt lấy Hạ Nhạc, nói: “Vậy thì cứ hận nhiều một chút, vừa rồi anh mới gọi điện cho Vương Tề, có thể tìm ra chỗ này cũng là cậu ta hỗ trợ. Nửa đêm không ngủ còn giúp anh tìm người, em nói xem, có phải hay không cậu ta cũng có ý tứ với anh?”

Hạ Nhạc: “……..Anh đừng nói nữa.”

Trì Lập Đông nói: “Anh sẽ tiếp tục phụ lòng em, cho dù em trả giá như thế nào anh cũng không quý trọng, vì anh có được em quá dễ dàng, em hiểu không?”

Hạ Nhạc: “Em hiểu, như vậy anh hy vọng em hận anh sao? Anh không sợ em trả thù sao?”

Trì Lập Đông nhẹ nhàng nói: “Tới đi, để tất cả tổn thương trở về đúng người.”

Hắn cho rằng chính mình không thể rơi giọt lệ nào nữa, nhưng nó vẫn tuôn trào không ngừng nghỉ, hắn nhìn ra cánh cửa sổ còn đang mở, nói: “Anh hy vọng em hận anh, nói như vậy, ít nhất nhìn thấy anh thương tâm khổ sở, em liền có thể vui vẻ một chút. Anh hy vọng từ nay về sau em đều vui vẻ.”

Trước đó, hắn đã sợ rất nhiều thứ, sợ Hạ Nhạc không yêu hắn, sợ Hạ Nhạc trả thù hắn, sợ Hạ Nhạc tùy thời sẽ vứt bỏ hắn.

Chính là lúc này những thứ đó đều trở nên không đáng sợ nữa, trong nháy mắt nhìn thấy Hạ Nhạc lung lay sắp đổ bên cửa sổ kia, hắn mới phát hiện ra rằng, thứ khiến hắn sợ hãi nhất, không phải Hạ Nhạc không yêu hắn, mà là trong mười mấy năm yêu hắn, Hạ Nhạc có lẽ chưa từng có một ngày vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.