Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 94: Yêu nhau



Sau này, Trì Lập Đông thường xuyên nhớ lại buổi tối hôm đó.

Tối đó, tình yêu mà hắn dành cho Hạ Nhạc, không phải là vì trước đó Hạ Nhạc đã dành cho hắn một trái tim ấp ám như ngọn lửa, hắn muốn trả lại cho Hạ Nhạc, cũng không phải xuất phát từ sự áy náy, bao dung và nhượng bộ.

Hắn hy vọng người bên cạnh hắn, không phải là một Hạ Nhạc với thương tích đầy minh, hắn hy vọng từ nay về sau Hạ Nhạc có thể buông xuống những đau khổ của tình yêu, sớm ngày giải thoát ra khỏi khổ sở cùng rối rắm. Hắn hy vọng cuộc sống của Hạ Nhạc từ bây giờ trở đi như là hoa nở trên gấm, không cần phải trải qua những ngày chờ đợi khổ cực cũng như tự mình vùng vẫy giữa trời đông giá rét.

Chỉ là lúc ấy, hắn không biết, ý nghĩa của buổi tối hôm đó với Hạ Nhạc, cũng quan trọng không kém.

Cho nên lúc đó hắn hoàn toàn không hiểu, tại sao sau khi nghe những lời nói của hắn, Hạ Nhạc đột nhiên muốn hôn hắn.

Có lẽ ý nghĩa của nụ hôn này, là một lời tạm biệt.

Cho nên hắn hôn thật mãnh liệt, khóc cũng thật mãnh liệt.

Hạ Nhạc ngược lại vẫn rất bình tĩnh, còn cười nhạo hắn: “Anh khóc lên thật xấu.”

Trì Lập Đông: “Anh biết.”

Hạ Nhạc nói: “Xấu như vậy liền không thể làm nam thần của em được.”

Trì Lập Đông không ngờ bản thân hắn vẫn còn có thể cười được, tùy tiện lau nước mắt trên mặt, nói: “Vốn dĩ anh không xứng, là em nghĩ anh quá tốt.”

Hạ Nhạc vỗ vỗ vai hắn, từ tốn nói: “Chính là em nghĩ anh quá tốt, kỳ thật nên sớm biết anh là một tên cặn bã.”

“Đúng vậy, anh là.” Trì Lập Đông nghiêng đầu nhìn ra phía xa xa.

Hạ Nhạc trào phúng nói: “Anh cũng không cần đem bản thân nghĩ đến quá tốt như vậy, vị mà anh yêu thầm căn bản không có khả năng có loại ý tứ này với anh, anh cho rằng ai cũng hèn nhát như anh à?”

Trì Lập Đông lặng im không trả lời.

Hạ Nhạc tiếp tục nói: “Anh nói xem em coi trọng anh vì cái gì, vừa hèn lại vừa đểu, tuổi còn lớn như vậy.”

Trì Lập Đông tự sa ngã nói: “Đúng vậy, có đôi khi em không mặc âu phục, anh cùng em đi ra ngoài, mọi người đều cho rằng chúng ta là hai cha con.”

Hạ Nhạc ôm bụng cười, đầu tóc mềm mại cọ lên cằm Trì Lập Đông, hắn giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, chung quy có chút không đành lòng, nói: “Bảo bối, mấy lời vừa rồi, em không cần phải xem là sự thật.”

Hạ Nhạc ngừng cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Em đều xem là sự thật rồi.”

“Được rồi.” Trì Lập Đông nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không sao.

Hạ Nhạc lui về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Lúc này Trì Lập Đông mới thấy rõ, đôi mắt đỏ ửng, đầu tóc xù hết cả lên, cổ áo sơ mi đã bung ra ba chiếc cúc, lồng ngực trắng ngần nửa ẩn nửa hiện. Hạ Nhạc không mang giày vớ, theo chiếc quần đen che lấy đôi chân thon dài nhìn xuống là hai bàn chân trần trụi, ngón chân xinh đẹp đạp lên sàn gỗ tối màu.

Ngoài cửa sổ ánh trăng như bạc, gió đêm nhè nhẹ len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn phòng từ cánh cửa sổ còn khép hờ. Nơi này có trăng có gió, nhưng trong lòng Trì Lập Đông lại không có chỗ cho gió với trăng. Hắn chỉ là suy nghĩ, Hạ Nhạc của hắn, sao lại tốt như vậy, bất kỳ ai trên đời này, dù là nam hay nữ, đều có thể nguyện ý vì cậu ấy mà ngã xuống, nhưng bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời cậu ấy, chính là trong thời thiếu niên vô tri vô giác chọn phải Trì Lập Đông.

Đôi mắt Hạ Nhạc phiếm hồng, nhưng trên mặt lại không có bi thương, cậu khẽ mỉm cười, buông tay tỏ vẻ không sao cả, nhẹ nhàng nói: “Trì Lập Đông, em cảm thấy có thể buông xuống được rồi.”

Trì Lập Đông cho rằng Hạ Nhạc quyết tâm từ nay về sau buông bỏ cái chấp niệm mười mấy năm này, liền nói: “Anh vui vẻ vì em.”

Hạ Nhạc nói: “Em cũng rất vui vẻ………. Anh không ôm em một cái sao? Không biết chừng sau này không còn có cơ hội nào nữa đâu.”

Trì Lập Đông vội vàng tiến lên ôm chặt lấy vòng eo cậu.

Hạ Nhạc cười cười, nói: “Đừng dùng sức mạnh như vậy, eo cũng muốn đứt luôn rồi.”

Trì Lập Đông cũng không ý thức được bản thân là đang dùng sức hay không, nghe Hạ Nhạc nói như vậy, vẫn không có ý tứ thả lỏng vòng tay, còn ôm chặt hơn một chút.

Hạ Nhạc nói: “Anh cẩn thận một chút, em bắt đầu ghi thù rồi đấy.”

Trì Lập Đông không hiểu, hỏi lại: “Hả?”

Hạ Nhạc nói: “Anh nói không sai, một khi quyết định buông, nhìn thấy anh khổ sở em liền vui vẻ, nghe nói sau này không còn có cơ hội ôm em, anh có phải thấy khổ sở lắm không?”

Trì Lập Đông: “Đúng vậy, anh rất khổ sở.”

“Không đủ, anh làm em khổ sở nhiều lần như vậy, em muốn đem tất cả chúng nó đều trả lại cho anh.”

“Được.”

Hô hấp của Hạ Nhạc trở nên nhẹ nhàng, hiển nhiên là tâm tình thật sự tốt.

Trì Lập Đông không hiểu mô tê gì, nhưng vì cảm nhận được niềm vui sướng của Hạ Nhạc mà cũng cảm thấy khuây khỏa.

Hạ Nhạc dụi dụi vào lòng hắn, nói: “Em có chút hưng phấn, muốn làm.”

Trì Lập Đông: “…….Em tới?”

Hạ Nhạc nói: “Không cần, lần này anh tới đi, em không thích ở trên chút nào.”

Trì Lập Đông khó hiểu hỏi: “Vậy em còn tới rất nhiều lần?”

Hạ Nhạc cười cười: “Em ngốc nha, cho rằng như vậy liền có thể khiến em khác đi trong lòng anh.”

Trì Lập Đông nghĩ nghĩ, vốn chính là không giống mới cho em thượng. Hạ Nhạc tiếp tục nói: “Hiện tại em không để bụng mấy cái đó, liền muốn thoải mái một chút, không được sao?”

Cái khác Trì Lập Đông thật sự là không được, còn cái này làm sao mà không được.

Nhưng hắn lại rất hồ đồ, Hạ Nhạc nói không để bụng, nhưng trên giường so với trước kia còn dính hắn hơn nhiều, thậm chí khi hắn đụng vào điểm mấu chốt của Hạ Nhạc, cậu ấy vẫn thuận theo mà làm.

Sáng hôm sau hai người mới về đến nhà, Hạ Nhạc xoay người đi thẳng vào phòng ngủ bù, Trì Lập Đông đem quần áo hai người bỏ vào máy giặt, cũng lên giường đi ngủ. Vừa mới nằm xuống bên cạnh, Hạ Nhạc liền xoay người lại ôm lấy hắn, tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn, tiếp tục ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, Hạ Nhạc lại như thường lệ, luôn đi sớm về trễ, lúc về cũng như bình thường, giống như ngày hôm đó chưa từng phát sinh chuyện gì.

Nhưng Trì Lập Đông có thể mơ hồ cảm giác được, thời điểm bọn họ ở chung, Hạ Nhạc không còn căng thẳng như trước nữa, cậu trở nên thoải mái hơn rất nhiều, bình thường luôn như có như không thăm dò Trì Lập Đông, hiện tại không còn nữa.

Trì Lập Đông nghĩ nghĩ, như thế này thật tốt, thật sự rất tốt.

Trì Lập Đông gặp Lý Đường một lần ở câu lạc bộ, hai người trịnh trọng mà thay đồ Tán thủ, mang găng tay đầy đủ, ở trên đài đánh quyền một hồi.

Nói cho đúng một chút, chính là Lý Đường bị Trì Lập Đông đánh cho một trận.

Lý Đường đương nhiên biết chính mình đuối lý, vẫn tiếp tục xin lỗi thêm 800 lần.

Trì Lập Đông nói: “Tôi không trách cậu, chuyện này không phải cậu sai, là tôi sai.”

“Lời này nói như thế nào?”

“Nói cậu cũng không hiểu, còn nói tôi làm màu.”

Nguyên nhân năm ngoái Hạ Nhạc rời đi, hắn cũng đã hiểu hơn phân nửa. Khi đó ngoài miệng hắn nói yêu Hạ Nhạc, căn bản không nghĩ tới việc tìm hiểu Hạ Nhạc, sợ hãi khi biết những thứ xảy ra trong những năm không ở bên cạnh hắn, Hạ Nhạc sống tệ ra sao, vì thế hắn rõ ràng đã nhìn thấy Hạ Nhạc khóc nức nở trong đêm khuya, nhưng ngay cả một cái ôm cùng lời an ủi cũng đều không có, hắn chỉ biết giả bộ không nhìn thấy, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tình nguyện làm một con rùa rụt đầu. Lý Đường chẳng qua chỉ là nhận sai người nên có chút hiểu lầm, mà thứ hắn hiểu lầm chính là trái tim Hạ Nhạc, nó sáng trong như ánh trăng, mà hắn lại coi như không thấy, nhẫn tâm nhận nó xuống vũng bùn, còn tỏ vẻ không có việc gì mà nói với chủ nhân của nó rằng, hắn rất hào phóng, hắn không để bụng cậu ngã vào vũng bùn.

Lý Đường chỗ hiểu chỗ không, ngượng ngùng nói: “Kỳ thật bây giờ tôi không cảm thấy hai người yêu nhau là giả tạo nữa.”

Trì Lập Đông nghe mùi có manh mối, liền nói: “Có chuyện gì sao?”

Lý Đường đỏ mặt, xấu hổ nói: “Tôi có chút thích luật sư Liên.”

Trì Lập Đông: “……..Luật sư Liên nào?”

Lý Đường: “Chính là luật sư Liên kia.”

Trì Lập Đông: “…”

Lý Đường bồi thêm  một câu: “Ngày đó ở bệnh viện nhìn thấy cậu ta, một chút liền nhận ra cậu ta là đối tượng nụ hôn đầu tiên của tôi, cũng không biết làm sao, trong lòng như có cái gì đâm loạn hết cả lên……….”

Lời còn chưa nói xong đã bị Trì Lập Đông đấm cho một quyền, nổi giận mắng: “Đâm cái gì mà đâm? Có phải trước kia nhìn thấy Hạ Nhạc cũng đâm như vậy đúng không? Đáng lẽ nên nhìn ra cậu không có ý tốt gì.”

Lý Đường nằm bò giữa sàn, oan uổng nói: “Không có! Tôi thấy Hạ Nhạc thì không có ý tưởng này, chính là xấu hổ, thật sự, haizzz, cậu tin hay không thì tùy.”

Trì Lập Đông thập phần hoài nghi.

Lý Đường bò dậy từ dưới mặt đất, nói: “Tôi không nói rõ với cậu được, dù sao tôi đối với luật sư Liên chính là nhất kiến chung tình, cũng không phải, xem như là nhị kiến đi, dù sao vừa nhìn thấy cậu ấy liền muốn cười, cậu ấy làm cái gì tôi đều thấy trong lòng như nổ pháo hoa vậy.”

Trì Lập Đông thấy biểu tình hắn ta không giống giả bộ lắm, hậu tri hậu giác phản ứng lại, mới hỏi: “Không phải cậu nói thích con gái à?”

Lý Đường gãi gãi đầu, nói: “Tôi không thích con trai, người tôi thích là luật sư Liên.”

Trì Lập Đông tỏ vẻ khinh bỉ, nói: “Loại lời kịch sến súa như vậy mà cậu cũng có thể nói ra được? Ngay cả tiểu thuyết Tấn Giang còn chưa viết đâu đấy.”

Lý Đường liếc hắn, bĩu môi: “Tôi nghĩ như vậy còn không thể nói được à? Tôi thấy cậu cùng Hạ Nhạc đều gay, còn có Tiểu Giả kia nữa, thật sự một chút cảm giác cũng đều không có, chỉ khi nhìn thấy luật sư Liên mới có suy nghĩ kia, tôi cũng chẳng biết là cong hay không cong, dù sao cũng đặc biệt muốn ngủ với cậu ấy, nghĩ đến đều thấy thận mệt hết cả lên.”

Trì Lập Đông: “……….Cậu mau tỉnh lại đi, luật sư Liên là thẳng.”

Lý Đường nói: “Chưa chắc đi, mấy ngày nay tôi đã hỏi thăm rõ ràng, thời điểm cậu ấy học ở Bắc Kinh trước kia đặc biệt thích chơi, ngay cả nam giới cũng chơi.”

Trì Lập Đông: “…”

Lý Đường tiếp tục nói: “Tôi định cuối tuần tranh thủ đi Hong Kong, liền nói là xem mắt em trai cậu ta đã ổn hơn chưa, nếu là thuận lợi thì tốt, còn nếu không được thì cũng không đến mức một phát đoạn tuyệt quan hệ với tôi đi? Anh em cậu còn rất soái nha.”

“…” Trì Lập Đông nói: “Hai anh em bọn họ đã về Hong Kong sao?”

Lý Đường ngạc nhiên nói: “Cậu không biết sao? Luật sư Liên nói cậu ấy tới đây giúp Hạ Nhạc xử lý công chuyện, Hạ Nhạc mấy ngày nay hẳn là cũng phải rời Bắc Kinh rồi.”

Tâm thần Trì Lập Đông chấn động kịch liệt.

Buổi tối, Hạ Nhạc thản nhiên thu dọn hành lý.

Trì Lập Đông đứng ở một bên trợn mắt há mồm nhìn.

Nhanh vậy sao?Muốn đi? Xe hắn mua cho Hạ Nhạc còn chưa tới đâu!

Hạ Nhạc vừa gấp quần áo, vừa thoải mái nói: “Lần này không kịp rồi, để đó lần sau đi.”

Trì Lập Đông không nói chuyện mua xe cho Hạ Nhạc, chỉ hỏi han: “Cái gì không kịp?”

Hạ Nhạc cười cười: “Mấy ngày nay bận quá, còn chưa quan tâm đến việc làm anh đau lòng đâu đấy.”

Trì Lập Đông: “……..Hiện tại liền rất đau lòng.”

Hạ Nhạc nghiêng mắt nhìn hắn, cười nhạo một chút, nói: “Anh đừng vui vẻ sớm như vậy, từ New Zealand bay về cũng không khó, em tùy thời đều có thể trở lại, đến lúc về sẽ chơi lớn một trận, anh có sợ không?”

Trì Lập Đông không sợ lắm, nhưng vẫn không buông tha, hỏi: “Niên Niên đâu?”

Hạ Nhạc liếc hắn, nói: “Đương nhiên là đi cũng em rồi.”

Trì Lập Đông: “Anh nhớ thằng bé quá, có thể đi qua gặp một chút không?”

Hạ Nhạc cười cợt: “Không thể, dựa vào cái gì mà gặp con trai em?”

Trì Lập Đông cạn lời: “………Được rồi, không gặp thì không gặp.”

Lúc này hắn lại nghe Hạ Nhạc nói: “Ngày mai, máy bay cất cánh buổi chiều.”

Trì Lập Đông há hốc mồm: “Chiều mai á? Gấp như vậy làm gì?”

Hạ Nhạc nói: “Niên Niên đã nghỉ rất lâu rồi, anh muốn nó thua ngay từ vạch xuất phát à?”

Trì Lập Đông nói: “New Zealand cũng không phải giáo dục thi cử, lại nói Niên Niên thông minh như vậy, tri thức giáo dục của nhà trẻ nó cũng đã đều biết.”

Hạ Nhạc: “Thì sao?”

Trì Lập Đông không còn lời gì để nói. Thì sao chứ? Hắn có tư cách gì mà ngăn không cho Hạ Nhạc mang con trai đi?

Hạ Nhạc liếc hắn: “Muốn nói gì liền mau nói, sao lại không có can đảm như thế?”

Trì Lập Đông tỏ vẻ buồn bực: “Ngày mai anh chở hai người ra sân bay.”

Hạ Nhạc khiêu khích mà nhìn hắn, nói: “Không chừng lần này trở về, em liền có thể tìm mẹ cho Niên Niên đấy.”

Trì Lập Đông biết là Hạ Nhạc cố ý nói điều này, nhưng vẫn rất phối hợp mà giả bộ rất thương tâm.

Hạ Nhạc nói: “Chờ tìm được rồi em liền mang về, còn tổ chức hôn lễ ở Bắc Kinh, mời anh đến dự thì thế nào?”

Trì Lập Đông nói: “Em thu thập đồ đạc đi, anh qua chơi với Niên Niên một lát.”

Hắn nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, còn nghe được tiếng cười của Hạ Nhạc truyền ra từ phía sau.

Buổi chiều ngày mai, Trì Lập Đông chở hai cha con ra sân bay, bà Trì cũng đi cùng, trên đường còn lưu luyến mà khóc mấy lần, Niên Niên cũng khóc, một già một trẻ khóc thành một đoàn.

Hạ Nhạc nhịn không được nói: “Hạ Tư Niên, con là đàn ông con trai, không được khóc.”

Niên Niên lau nước mắt trên mặt, nói: “Chính bacũng cũng thường xuyên trộm trốn đi khóc, vì cái gì con không thể?”

Hạ Nhạc ý vị không rõ nhìn Trì Lập Đông, nói: “Sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Niên Niên tiếp tục nói: “Vậy ba thật ưu tú, con không thể, con muốn giữ lại quyền lợi được khóc.”

Bà Trì bị thằng bé chọc cười, ôm nó, nói: “Không khóc không khóc, đều không khóc, chờ Niên Niên nghỉ lại đến đây chơi.”

Lúc tới sân bay, Niên Niên không chịu chính mình đi, làm nũng đòi Trì Lập Đông ôm. Trì Lập Đông một tay đẩy hành lý, một tay ôm thằng bé.

Hạ Nhạc cùng bà Trì dừng ở phía sau, nhỏ giọng nói chuyện.

Niên Niên ôm lấy vòng cổ Trì Lập Đông, cũng nhỏ giọng nói: “Mommy, con nói cho mẹ một cái bí mật, mẹ không được nói cho ba ba đâu đấy.”

Trì Lập Đông gật đầu, nói: “Được, mẹ sẽ không nói cho ba.”

Niên Niên lúc này mới nói: “Ba nói qua mấy tháng là có thể lại đến Bắc Kinh, nhưng chính là không cho con nói với mẹ.”

Qua mấy tháng nữa chính là kỳ nghỉ đông ở New Zealand, Trì Lập Đông nói: “Ba con luôn hay mềm lòng, đối với mẹ rất tốt.”

Niên Niên nói: “Ba cũng nói mẹ đối với ba thực tốt, hai người đều đối xử tốt với đối phương.”

Trì Lập Đông không nhịn được cười lên một tiếng, lát sau lại giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn Hạ Nhạc.

Đây chính là tình yêu sao? Đây mới thực sự chính là tình yêu.

Từ buổi tối hôm đó về sau, Trì Lập Đông không còn sợ hãi Hạ Nhạc sẽ rời bỏ hắn, không hề sợ Hạ Nhạc có khả năng chỉ trả thù hắn, trước kia đối mặt với đủ loại trêu đùa của Hạ Nhạc, nỗi sợ hãi trong lòng hắn luôn luôn trào dâng mãnh liệt, hắn sẽ lại quỳ trước mặt Hạ Nhạc để nhấn mạnh sự chân tình của mình, để cầu xin Hạ Nhạc đừng dọa hắn, đừng trêu đùa hắn nữa.

Nhưng hiện tại lúc này, trong thâm tâm hắn lại cảm thấy rất an toàn, rất yên tâm, không hề xuất phát từ việc sẵn sàng trả giá, mà chính là trong lòng hắn cuối cùng cũng sinh ra một phần no đủ, có người để yêu, cái này làm cho hắn không sợ gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.