Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 192: Cố tình câu dẫn



Chuyến bay đáp xuống sân bay Thiên Tân lúc bốn giờ chiều, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng lên xe đi đến đoàn làm phim để làm lễ khai máy. Địa điểm quay phim lần này là một thôn nhỏ phong cảnh hữu tình ở Thiên Tân, có cảnh đồi núi trùng điệp rất thích hợp cho việc quay phim cổ trang.

Tổ phim đều là những người chuyên nghiệp có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, đạo diễn cùng biên kịch nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đến liền chào đón với một thái độ vô cùng vui vẻ. Cậu thắp hương cầu cho mọi chuyện đều thuận lợi, cuối cùng cầm kéo cắt ngang tấm vải đỏ kia, buổi lễ khai máy ngày hôm ấy kết thúc thành công.

Khách sạn đoàn làm phim thuê cách xa nơi này 10km, Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên xe nhàm chán không có chuyện gì liền lấy điện thoại ra muốn gọi cho Lương Đông, nhưng nghĩ đến ở bên kia giờ này hẳn đã là nửa đêm rồi nên đành thôi. Nữ diễn viên đóng vai Triệu Mẫn là Mao Tổ Nhi kém cậu lăm tuổi, mới ra trường được hơn một năm đã có thể kiếm được một vai nữ chính như thế này chắc chắn có hai khả năng. Một là có kim chủ đứng ở phía sau, cái thứ hai chính là thực lực hơn người, mà Mao Tổ Nhi này chính là trường hợp thứ nhất. Tuy rằng Triệu Tử Thiêm không biết kim chủ sau lưng của Mao Tổ Nhi là ai nhưng cậu cũng không mấy quan tâm đến người đó cho lắm, dù sao vấn đề này đối với cậu không có nửa điểm quan trọng.

Mao Tổ Nhi coi như là người mới vào nghề chưa có kinh nghiệm diễn xuất gì cả, cho dù có người chống lưng cũng không tỏ ra thái độ quá mức kênh kiệu, lúc mọi người cùng nhau đọc kịch bản cô ấy thỉnh thoảng sẽ quay sang hỏi cậu một số vấn đề liên quan đến bộ phim. Triệu Tử Thiêm lấy thái độ là đàn anh đi trước vô cùng tận tình mà chỉ dạy đến nơi đến chốn cho Mao Tổ Nhi, vì thế tình cảm giữa cậu và Mao Tổ Nhi xem như là tốt đẹp, rất thuận lợi cho việc diễn xuất trong phim.

Phó Tiểu Hinh ngồi bên cạnh đọc kịch bản nhìn hai người ở đối diện cười nói vui vẻ thì vô cùng trướng mắt. Cô biết Mao Tổ Nhi kia gần đây tìm được kim chủ chống lưng cho nên cũng không dám tỏ rõ thái độ ghét bỏ với Mao Tổ Nhi, hiện tại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt giả bộ chị em thân thiết chứ tuyệt đối không dám ghét bỏ ra mặt.

___

Lại nói đến Lương Đông và Bạch Từ, Lương Đông sau khi từ Provance trở về liền nói Bạch Từ ra ngoài ở. Lấy tiền lương mấy năm nay của Bạch Từ cũng đủ mua một căn nhà là không khó khăn gì, nhưng mà Bạch Từ hết lần này đến lần khác kiếm cớ không muốn đi. Lương Đông ngày hôm đó lạnh mặt trực tiếp nói người giúp việc thu dọn quần áo cho cô ấy rồi cho người lái xe đưa cô ấy đến khách sạn.

Nhân viên trong công ty trên dưới bốn mươi bảy tầng từ cô lao công cho đến tổng giám đốc Cody không ai là không biết tin tức này. Người làm việc ở tầng thứ bốn mươi sáu sau khi biết được chuyện này liền vui vẻ ra mặt, thật sự muốn nhìn xem Bạch Từ còn muốn huênh hoang đến mức nào.

Bạch Từ mấy ngày nay đều ở trong khách sạn, cô đã gọi điện nói cho mẹ Lương biết, mẹ Lương cũng đã nói sẽ gọi điện cho Lương Đông nhưng mà cô đã đợi ba ngày hôm nay rồi vẫn còn chưa thấy người đến đón cô về. Bạch Từ ngày hôm ấy mang theo bực bội đến công ty, vừa vào phòng làm việc liền ném mạnh chiếc túi xách hàng hiệu xuống bàn đến bốp một tiếng:

“Cindy mau đi rót cho tôi một ly nước”

Cindy ngồi cách ở ba bàn đương nhiên không có khả năng là không nghe thấy lời kia của Bạch Từ, nhưng chẳng qua là cô đây cố tình không để ý chỉ ngồi ở một chỗ tô lại son môi. Bạch Từ tức giận quay lại phía sau hét lớn:

“Cindy cô bị điếc hả?”

Mười người trong văn phòng này đều là tinh anh, trình độ không ai thua kém ai cả, chẳng qua là lúc trước Bạch Từ lấy thân phận là bạn gái phó tổng cho nên mọi người mới nể nang cô, hiện tại Bạch Từ thất thế rồi thử hỏi có ai ngu ngốc mà còn nghe theo lời cô ta nữa hay không.

Cindy đặt gương nhỏ xuống mặt bàn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Từ khẽ mỉm cười châm chọc:

“Tôi nói này Bạch tiểu thư, cô nhìn cô xem chân tay đều đẩy đủ, cũng không phải là bị thọt hay là khiếm khuyết gì, cô khát thì cô cùng không thể tự mình đi lấy nước mà uống hay sao?”

Bạch Từ hai mắt trợn trắng đưa tay chỉ thẳng về phía Cindy:

“Cindy cô ăn phải gan hùm rồi có phải không?”

Cindy bĩu môi từ trong túi xách lấy ra một hộp phấn nho nhỏ khẽ dặm lại phấn trên mặt mình:

“Cũng không có tự mình nhìn lại xem bản thân hiện tại thế nào”

Bạch Từ bị một câu kia chặn họng tức đến độ không nói thành lời chỉ còn biết tức giận xoay người rời đi.

Lương Đông mấy ngày hôm nay đều tăng ca đến tận khuya mới về nhà, từ lần gọi điện cho Triệu Tử Thiêm khi ấy hắn liền không thể yên tâm mà để Triệu Tử Thiêm ở bên kia được, hắn có cảm giác như nếu hắn không ở bên cạnh cậu thì người khác sẽ cùng nhau ức hiếp sóc nhỏ nhà hắn mất.

Tuy rằng không biết Triệu Tử Thiêm lần đó xảy ra chuyện gì nhưng Lương Đông biết nhất định là liên quan đến hắn, nếu không Triệu Tử Thiêm cũng chẳng nói với hắn đợi hắn trở về sẽ cùng Lương Thập Niệm đến ở nhà tam hoàn. Lương Đông cứ lấy tiến độ công việc này mà tính thì khoảng hai ba tuần nữa hắn sẽ giải quyết xong tất cả công việc, đến khi ấy hắn có thể trở về ôm ôm sóc nhỏ nhà mình thỏa thích.

___

Hai tuần sau đó, bộ phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký đã quay được một nửa. Ký giả thường xuyên ghé qua đoàn làm phim để chụp hình theo dõi tin tức về các diễn viên. Trên mặt báo bắt đầu đăng những tin tức lá cải, Triệu Tử Thiêm nhìn dòng tin mới nhất kia liền cảm thấy buồn cười: Triệu Tử Thiêm cùng Mao Tổ Nhi có nghi vấn tình cảm, Triệu Tử Thiêm lạnh nhạt Phó Tiểu Hinh...

Ba người ở trong cuộc bị đưa tin thì có hai người đối với tin tức này chẳng mấy quan tâm lắm đó chính là Triệu Tử Thiêm và Mao Tổ Nhi, dù sao nếu như đám ký giả cứ đăng những tin như vậy thì cũng coi như là đang quảng cáo miễn phí cho bộ phim của bọn họ. Người còn lại tức giận không vui chính là Phó Tiểu Hinh, cô thời gian gần đây quả thật trôi qua không mấy dễ dàng, dù sao cũng đã ở trên mạng xã hội tự mình đăng tin đính chính là giữa mình và Triệu Tử Thiêm không có gì cả, nhưng mà cô vẫn là không can tâm tình nguyện, vẫn muốn mọi người hiểu lầm mối quan hệ kia của cô và Triệu Tử Thiêm.

Buổi tối hôm ấy đoàn làm phim kết thúc buổi quay lúc bảy giờ tối, Triệu Tử Thiêm đột nhiên cảm thấy muốn đi đến Con Mắt Thiên Tân một chuyến vì thế liền tự mình lái xe đến đó. Con Mắt Thiên Tân cách địa điểm quay phim khoảng 20km, Triệu Tử Thiêm lái xe hơn một tiếng liền đến nơi. Cậu dừng xe ở đối diện bên đường lớn, đứng tựa người vào xe hơi nhìn về phía vòng xoay lớn kia.

Triệu Tử Thiêm còn nhớ lăm năm về trước có một người cùng cậu thực hiện nụ hôn trên vòng xoay cao nhất, truyền thuyết tình nhân trọn kiếp kia cho đến hiện tại không thể chắc chắn được có phải là thật hay không nhưng mà cậu vẫn luôn tin tưởng nó là thật, bởi vì Lương Đông và cậu sau bốn năm xa cách đã quay trở lại rồi…

Triệu Tử Thiêm đứng thất thần ở một chỗ cứ như vậy nhìn vòng xoay chầm chầm di chuyển, lúc trên mặt rơi xuống một giọt nước mát lạnh Triệu Tử Thiêm mới giật mình từ trong đoạn ký ức kia bước ra. Trời đổ mưa nhẹ, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng xoay người ngồi vào bên trong xe, mắt thấy đồng hồ trên màn hình di động thông báo đã mười giờ đêm cậu liền lái xe một đường hướng khách sạn đi về.

Triệu Tử Thiêm lái xe đi được nửa đường liền dừng lại, xe của cậu bị hết xăng không thể nào lái tiếp được, hiện tại đã là mười rưỡi lại ở giữa đường quốc lộ gặp vấn đề, xung quanh không có bất cứ một trạm xăng nào cả. Triệu Tử Thiêm lấy điện thoại gọi điện cho dịch vụ cứu hộ xe hơi, nhân viên đầu bên kia sau khi xác nhận địa điểm liền thông báo khoảng một tiếng sau sẽ đến đó mang xe cậu về. Triệu Tử Thiêm nhíu mày nếu như đợi một tiếng nữa mới có thể về khách sạn chi bằng hiện giờ cậu bắt taxi về cho xong.

Triệu Tử Thiêm dứt khoát mở cửa xe bước xuống, trời bên ngoài tuy rằng mưa không lớn nhưng cũng đủ cho khoảng thời gian cậu đứng ở ngoài đường đón xe bị nước mưa làm cho ướt nhẹp. Khó khăn lắm Triệu Tử Thiêm mới đón được một chiếc taxi, tài xế taxi kia chê cậu sẽ làm ướt xe của họ cho nên lúc đầu không đồng ý chở cậu về, sau đó Triệu Tử Thiêm nói sẽ trả gấp đôi số tiền người đàn ông kia mới để cậu ngồi lên xe.

Điều hòa ở trong xe chỉnh nhiệt độ xuống rất thấp, Triệu Tử Thiêm ngồi ở trong xe lạnh đến run người cũng không dám nhiều lời đòi hỏi, chỉ sợ tài xế taxi kia ở giữa đường cho cậu xuống thì nguy. Triệu Tử Thiêm hát xì hơi liên tục, người ở phía trước thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía cậu, kết quả liền thương tình tắt điều hòa đi.

Triệu Tử Thiêm về đến khách sạn là mười một giờ đêm, quần áo ở trên người cũng đã khô được ba bốn phần, mái tóc trên đầu hơi ẩm ướt, đầu có cảm giác đau ê ẩm. Triệu Tử Thiêm khẽ thở dài tự chắc chắn rằng mình nhất định bị cảm mạo mất rồi, Triệu Tử Thiêm nghĩ vậy liền xoay người chạy ra hiệu thuốc bên cạnh mua về một số thuốc cảm chuyên dụng theo chỉ dẫn của bác sĩ rồi mới chạy vào thang máy nhấn lên tầng sáu đi về phòng của mình.

Triệu Tử Thiêm đã quen uống thuốc không cần dùng nước, một tay vừa mở cửa phòng khách sạn một tay vừa cho viên thuốc nhỏ kia vào trong miệng nuốt chửng đến ực một cái. Triệu Tử Thiêm đóng cửa lại, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không được đúng cho lắm, phòng khách sạn của cậu tại sao lại sáng đèn. Triệu Tử Thiêm giật mình quay lại phía sau liền nhìn thấy một người quen thuộc ngồi ở ghế sa lon nhíu mày nhìn cậu. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng lùi lại phía sau vài bước, túi thuốc nhỏ ở trên tay cũng theo đó mà rơi xuống sàn nhà.

Người nọ im lặng nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm, một lúc lâu sau đó mới cầm lấy bình nước ở trên bàn rót ra ly mang đến cho cậu:

“Uống thuốc không chịu uống nước?”

Triệu Tử Thiêm ngây ngốc, vừa rồi người kia cứ ngồi im lặng không nói cậu còn tưởng mình ốm đến ngốc sinh ra ảo giác rồi, hiện tại người nọ lên tiếng cậu mới giật mình hỏi:

“Anh sao lại ở chỗ này?”

Lương Đông đến đây từ sáng rồi, chẳng qua là hắn muốn để cho Triệu Tử Thiêm bất ngờ cho nên mới không gọi điện báo trước cho cậu một tiếng. Ai ngờ khi hắn vừa đến liền bắt gặp ngay người nào đó một thân quần áo ẩm ướt, mái tóc hỗn loạn, trên tay còn cầm một túi thuốc nhỏ liền biết rằng người này nhất định ở bên ngoài dầm mưa.

Lương Đông đưa ly nước đến trước mặt của Triệu Tử Thiêm không hài lòng nói:

“Uống nước đi”

Triệu Tử Thiêm cầm lấy ly nước kia đưa lên miệng ngoan ngoãn uống, Lương Đông mắt thấy người nào đó chịu uống hết nửa ly nước kia rồi mới hài lòng lấy lại ly nước từ trên tay của Triệu Tử Thiêm trở về phía bàn để xuống đó:

“Em đi đâu thế? Tại sao người lại ướt như vậy hả?”

Triệu Tử Thiêm cúi người nhặt lên túi thuốc kia rồi đi theo phía sau Lương Đông:

“Không có sao, xe giữa đường bị hết xăng cho nên em đứng ở bên ngoài đón taxi”

Lương Đông xoay người không vui:

“Em nói không sao còn phải uống thuốc hả?”

Triệu Tử Thiêm chủ động tiến đến ôm chầm lấy eo của Lương Đông, cái đầu nhỏ nóng bừng cọ cọ vào ngực hắn:

“Ai nha còn lớn tiếng như vậy nữa…”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm làm nũng đáng yêu như thế rồi cũng không thể nào mà tức giận được với người ta, hắn vòng tay ôm lấy Triệu Tử Thiêm vào lòng, một tay ở trên vai cậu vỗ nhẹ dịu giọng nói:

“Lúc anh không có mặt, em phải tự biết chăm sóc bản thân chứ, biết chưa hả? Bởi vì anh sẽ rất đau lòng đấy. Bây giờ em là của anh rồi, mọi thứ của em đều là của anh, nhất định phải nghe lời anh, anh nói không được thì tức là không được, anh nói được thì mới có thể được, đã hiểu hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm cũng chẳng để vào tai mấy lời nói kia của Lương Đông đâu, cậu hiện tại thật sự chỉ muốn ở trong lòng hắn như vậy lắng nghe tiếng tim đập của đối phương để cảm nhận được hắn đang ở rất gần mình:

“Ừm biết rồi mà”

Lương Đông thở dài trong lòng không thể nào ngừng lo lắng cho người này được, hắn cúi đầu hôn vào mái tóc của Triệu Tử Thiêm khẽ nói:

“Được rồi, ngoan… đi tắm đi”

Triệu Tử Thiêm hơi hơi mơ màng, hương thơm nam tính quen thuộc khiến cho cậu không nỡ rời khỏi Lương Đông:

“Ưm”

Lương Đông thấy người trong lòng lười biếng như thế liền cười khổ:

“Còn chưa chịu đi tắm”

Triệu Tử Thiêm vẫn không có ý định nhúc nhích gì, nhưng ngoài miệng vẫn nói:

“Liền đi đây”

Hai giây sau vẫn thấy con sóc kia nhu nhu mềm mềm ở trong lòng, Lương Đông lại hỏi:

“Liền đi là đến bao giờ?”

Triệu Tử Thiêm cọ cọ vào lòng ngực Lương Đông vài cái:

“Ngay bây giờ liền đi đây”

Lương Đông biết là sóc nhỏ nhà mình muốn cái gì, cho nên sau khi lời kia nói xong hắn liền cúi người xuống bế cậu lên đi vào phòng tắm, bước chân vững chãi trầm ổn, mặt thấy người trong lòng mình gương mặt ửng đỏ, hắn lại áp má mình vào má cậu mới cảm thấy độ nóng khác thường, Lương Đông hốt hoảng:

“Có phải là cảm mạo rồi hay không?”

Triệu Tử Thiêm mở lớn hai mắt nhìn Lương Đông im lặng giả bộ hỏi lại:

“Hay là thật sự bị cảm mạo rồi?”

Lương Đông đặt Triệu Tử Thiêm đứng xuống sàn, hắn cúi người điều chỉnh nhiệt độ nước thật ấm vừa làm vừa nói:

“Tắm nhanh một chút đừng để nhiễm lạnh”

Triệu Tử Thiêm ngồi ở bên thành bồn tắm, vẫn mặc một bộ quần áo ẩm ướt trên người không có ý định cởi ra. Lương Đông nhíu mày nhắc nhở:

“Em cởi quần áo ra đi, đừng mặc quần áo ướt như vậy”

Triệu Tử Thiêm trước sau chỉ nhìn Lương Đông, ánh mắt mang theo ý cười không rõ ý tứ. Lương Đông bị ánh mắt yêu mị kia nhìn đến giật mình, người này là đang muốn quyến rũ hắn phải không. Nếu không phải là lo cho sức khỏe của Triệu Tử Thiêm thì Lương Đông hắn đây đã sớm ăn sạch sẽ con sóc nhỏ kia rồi, chẳng để cho cậu có cơ hội ở chỗ này làm loạn. Lương Đông ho nhẹ một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác:

“Đại Thiêm, em đừng nhìn anh như thế…”

Triệu Tử Thiêm nhẹ giọng:

“Tại sao?”

Lương Đông thẳng thắn:

“Nếu không anh sẽ trực tiếp ăn em đấy”

Triệu Tử Thiêm cười khúc khích:

“Còn tưởng chuyện gì quan trọng cơ”

Lương Đông với tay khóa van nước lại:

“Chuyện này không quan trọng hả?”

Triệu Tử Thiêm đứng dậy, đưa tay bao lấy hai má của Lương Đông ý muốn hắn phải nhìn thẳng cậu:

“Anh thấy sao?”

Không rõ là do tay của Triệu Tử Thiêm nóng, hay là người hắn nóng lên rồi mà hiện tại hắn cảm thấy giống như liệt hỏa bao vây bực bội không có lối thoạt. Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm xuống khàn giọng khác chế:

“Đại Thiêm, em đừng nghịch”

Triệu Tử Thiêm quả thật không nghịch nữa ngoan ngoãn đứng im ở một chỗ. Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm không có ý định đi tắm hắn liền có điểm khó xử:

“Em không cởi quần áo đi tắm đi”

Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông giả bộ không tự nhiên:

“Như vậy anh còn đứng ở đây làm gì?”

Lương Đông giật mình a một cái, hắn xoay người nhanh chân bước ra:

“Anh đi ra ngoài”

Đúng lúc này phía sau lưng hắn liền có một tiếng hắt xì nho nhỏ, Lương Đông lo lắng lại quay lại nhắc nhở thêm vài câu:

“Em tắm nhanh một chút đừng có mà ngâm nước”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu:

“Không đâu, em phải ngâm một chút cho thoải mái”

Lương Đông dừng bước nhíu mày không hài lòng:

“Rồi nỡ cảm lạnh thì sao”

Nói rồi Triệu Tử Thiêm lại hắt xì thêm một cái nữa, Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi liền quay lại, hắn phải đích thân tắm cho con sóc nhỏ kia mới yên tâm:

“Để anh giúp em”

Triệu Tử Thiêm cười cười từ chối:

“Em chẳng cần anh giúp”

Lương Đông nhanh tay giúp Triệu Tử Thiêm cởi từng nút áo sơ mi ra một:

“Được rồi mau cởi quần áo nhanh đi”

Triệu Tử Thiêm ngoài miệng thì nói chẳng cần Lương Đông giúp nhưng mà người nào đó từ đầu đến cuối lại không động tay một chút nào, lúc quần cởi xuống mắt cá chân cũng là tự động nhấc chân lên để cho Lương Đông đem quần của cậu vứt sang một bên. Lương Đông cảm thấy nếu như để Triệu Tử Thiêm ngồi vào bồn tắm nữa sẽ không tốt, cho nên hắn liền trực tiếp mở vòi sen để cậu đứng ở bên ngoài:

“Không cần vào bồn tắm nữa, đứng ở ngoài tắm nhanh một chút còn vào”

Triệu Tử Thiêm ừ nhẹ, Lương Đông lấy ra một ít dầu gội đâu đưa lên xoa xoa tóc cho cậu, vừa làm vừa cố tình không nhìn lung tung. Triệu Tử Thiêm cũng thật biết hành hạ người, cậu không đứng thẳng nghiêm túc mà cứ dựa vào người Lương Đông, khiến cho bọt xà bông trên tóc căn bản đã làm ướt áo phông mặc ở nhà của hắn rồi.

Người nọ vừa mềm vừa thơm dán sát vào người mình, thử hỏi Lương Đông làm sao có thể thoải mái cho được đây, hắn nhanh một chút lấy vòi sen xả nước vào tóc cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm nhắm hai mắt lại không để cho nước vào mắt mình, hai tay vừa rồi còn ngoan ngoãn, lúc này đã vòng qua eo Lương Đông, cho tay luồn vào trong áo hắn.

Lương Đông bị con sóc kia làm cho cả người dính toàn nước, hắn đẩy Triệu Tử Thiêm ra một chút nghiêm giọng:

“Tắm nhanh một chút, em đừng làm loạn”

Triệu Tử Thiêm ừ nhỏ đáp ứng, nhưng tay cứ ở phía sau lưng Lương Đông khẽ xoa xoa:

“Đông à, công việc bên kia giải quyết xong rồi hả?”

Lương Đông đến khổ sở với vị này nhà mình:

“Ừ!”

Triệu Tử Thiêm miệng dán vào ngực Lương Đông, cách qua lớp áo mỏng kia mà mấp máy môi:

“Không đi nữa đúng không?”

Lương Đông thở dài bất đắc dĩ:

“Ừ, không đi nữa”

Triệu Tử Thiêm đưa tay cầm lấy gấu áo của Lương Đông vén lên cao ý muốn cởi chiếc áo ướt kia của hắn ra:

“Thế thì tốt quá”

Lương Đông giống như bị giọng nói kia mê hoặc, không rõ làm sao cứ ngây ngây ngô ngô bị Triệu Tử Thiêm lột sạch áo. Lương Đông tắt nước:

“Được rồi, tắm xong rồi”

Triệu Tử Thiêm a lên một tiếng:

“Vậy anh đã tắm đâu?”

Lương Đông cương quyết đẩy Triệu Tử Thiêm ra một bên, xoay người lấy áo choàng tắm khoác vào người cho cậu:

“Đừng để bị cảm lạnh cẩn thận sức khỏe của em đi, anh một lát nữa sẽ tắm”

Triệu Tử Thiêm kiễng chân chạm môi của mình vào môi Lương Đông nhẹ nhàng nói với hắn:

“Em vẫn tốt lắm”

Lương Đông thất thần mất vài giây, sau đó liền vội vàng xoay người sang một bên:

“Đại Thiêm em đừng làm loạn”

Triệu Tử Thiêm vòng tay lên cổ Lương Đông, lần này cậu chủ động hôn hắn lâu một chút:

“Em cũng không làm loạn”

Phòng thủ cuối cùng trong lòng Lương Đông chính là bị đôi mắt mở lớn vô tội kia làm sụp đổ, hắn nhanh chóng cúi xuống hôn lên đôi môi nãy giờ buông lời mời gọi kìa, Lương Đông để Triệu Tử Thiêm tựa lưng vào phía sau bức tường, bàn tay to lớn mang theo gấp gáp tiến vào bên trong áo choàng tắm của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông đưa miệng ghé sát vào tai của Triệu Tử Thiêm:

“Là em tự tạo nghiệt đấy”

Triệu Tử Thiêm chủ động hôn vào má Lương Đông, đầu hơi ngửa về phía sau một chút, đến khi cậu cảm thấy ở phía dưới bắt đầu có ngón tay thăm dò tới, Triệu Tử Thiêm liền suýt chút nữa không đứng vững mà ngã xuống. Triệu Tử Thiêm ở một bên giúp Lương Đông cởi quần, Lương Đông càng thêm hấp tấp muốn ăn sạch sẽ người này vào trong bụng, hắn cúi đầu hôn xuống cần cổ cậu, theo xương quai xanh gợi cảm kia di chuyển đến điểm nhỏ hồng hồng ở phía trước. Lương Đông một bên xoa nắn, một bên ngậm nơi đó vào trong miệng mà mơn trớn. Triệu Tử Thiêm nhắm hai mắt hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt này của Lương Đông, cho đến khi động nhỏ ở phía sau có cảm giác giống như bị một vật lớn cố tình muốn tiến vào, bàn tay của Triệu Tử Thiêm ở trên vai Lương Đông khẽ dùng sức nhéo lấy.

Mỗi một lần Lương Đông di chuyển, Triệu Tử Thiêm không rõ vì sao liền cảm thấy trời đất quay cuồng. Có lẽ như tác hại của việc dầm mưa vừa rồi, hiện tại lại hoạt động quá sức như thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền chìm vào trạng thái mơ hồ không mấy minh mẫn. Hình ảnh cậu ngày hôm ấy chạy đến ôm Lương Thập Niệm ở giữa đầu xe ô tô lại hiện ra, cái tát kia của mẹ Lương bây giờ cảm tưởng vẫn còn ân ẩn đau bên má trái, một lời nói kia của mẹ Lương cho đến hiện tại vẫn giống như mũi dao sắc nhọn mà xoáy sâu vào lòng cậu. Triệu Tử Thiêm trong cơn mơ hồ khẽ mở mắt khó khăn hỏi:

“Đông… chúng ta sau nay cùng với Thập Niệm sẽ ở chung một nhà… thật chứ?”

Lương Đông dùng tay nhấc một chân của Triệu Tử Thiêm lên cao, hắn ở phía dưới không có cách nào mà dừng di chuyển được:

“Đương nhiên sẽ!”

Triệu Tử Thiêm cảm giác phía dưới sắp không thể chịu nổi, ý thức cũng chỉ còn giữ lại được ba phần chuẩn bị ngất đi. Trước khi không còn nhận thức được mọi thứ xung quanh nữa, trước khi cậu chìm vào mê man không lối thoát vẫn cố hỏi Lương Đông một câu thế này:

“Mẹ của Thập Niệm… nếu như trở về thì tính làm sao… anh có hay không sẽ lại đi nữa?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.