Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 199: Biến cố cuối cùng 2



Bấm xem nội dung truyện

Lương Đông vừa mới rồi khi Triệu Tử Thiêm nói có người đi theo bọn họ đã phát hiện ra được người đó rốt cuộc là ai, tuy rằng người này đối với hắn không có quan hệ gì cả nhưng dù sao đi nữa thì hắn cũng không muốn Triệu Tử Thiêm phải hiểu lầm, nhất là ngày hôm nay lại là sinh nhật của cậu cho nên vấn đề này hắn không muốn nhắc đến trong ngày hôm nay, vẫn là nên để qua sinh nhật này sẽ nói rõ mọi chuyện cho Triệu Tử Thiêm nghe thì hơn.

Lương Đông bước đến khu vui chơi trẻ em ở gần chỗ bán bàn bi a vừa rồi, mắt thấy một người phụ nữ dẫn theo một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ vừa nhìn thấy Lương Đông liền vui vẻ nhảy nhót lớn tiếng gọi hắn:

"Ba à"

Lương Đông quay lại phía sau nhìn Triệu Tử Thiêm, thấy cậu không để ý đến chỗ này liền nhanh chân bước về phía Lương Thập Niệm. Người phụ nữ kia mặc một thân váy liền màu trắng đơn giản, gương mặt không phải là hoàn mỹ nhưng cũng coi như là một cô gái xinh đẹp, cho dù tuổi tác cũng đã không được gọi là còn thanh xuân nữa nhưng nếu như người ngoài không biết còn tưởng cô ấy mới chỉ hai mươi ba, hai mươi tư mà thôi.

Lương Đông hơi hơi nhíu mày nhìn cô gái phía trước:

"Không phải nói là đưa Thập Niệm đến công viên giải trí sao?"

Cô gái kia tên Lã Mỹ Dực năm nay đã ba mươi mốt, hiện tại đang là phóng viên cho một toà soạn báo ở Pháp. Lã Mỹ Dực cười cười nhìn Lương Đông rồi lại hướng mắt nhìn về phía trước muốn xem cho thật rõ ràng Triệu Tử Thiêm:

"Bên ngoài trời mưa cho nên không thể đến công viên giải trí được, tôi chỉ có thể đưa Thập Niệm đến trung tâm thương mại không ngờ lại gặp anh ở đây"

Lương Đông quay lại phía sau nhìn một chút, mới chỉ một chút thôi đã không thấy bóng dáng của Triệu Tử Thiêm đâu rồi. Lã Mỹ Dực đưa tay về phía trước vỗ vào vai Lương Đông:

"Sao thế, là cậu ấy phải không?"

Lương Đông gật đầu:

"Em ấy rất hay ghen, tôi không muốn em ấy phải hiểu lầm"

Lã Mỹ Dực cười ha ha:

"Tôi và cậu cũng đâu phải ở giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm ấp nhau, cậu còn sợ cậu ấy hiểu lầm nữa hay sao?"

Lương Đông nghĩ đến mấy tiếng trước, hắn cùng nữ minh tinh kia cũng đâu phải ôm ấp động chạm nhau nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn cứ hiểu lầm hắn đấy thôi:

"Cô không hiểu đâu, được rồi tôi phải đi tìm em ấy"

Lã Mỹ Dực vội gọi Lương Đông lại:

"Khoan đã, cậu ấy chưa biết sao?"

Lương Đông gật đầu, Lã Mỹ Dực do dự một chút nhìn xuống Lương Thập Niệm rồi mới quyết định hỏi Lương Đông:

"Cậu ấy với Samson..."

Lương Đông khẽ mỉm cười cho Lã Mỹ Dực một ánh nhìn yên tâm rồi vỗ mạnh vào vai cô ấy:

"Cô yên tâm em ấy rất tốt"

Lã Mỹ Dực yên lòng:

"Như vậy có thể để tôi gặp cậu ấy được không?"

Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi vẫn cảm thấy hôm nay không phải là ngày thích hợp để cho Triệu Tử Thiêm gặp Lã Mỹ Dực cho nên liền lắc đầu từ chối:

"Để ngày mai đi, còn nữa đừng để cho em ấy nhìn thấy cô và Thập Niệm, tôi vừa mới rồi nói với em ấy là Thập Niệm không đến cùng tôi"

Đúng lúc này ở phía sau Lương Đông liền truyền đến một giọng nói quen thuộc:

"Tại vì sao lại không nói cho em biết?"

Lương Đông giật mình quay lại phía sau nhìn phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đứng ở một chỗ, gương mặt nhăn nhó giống như là kìm chế tức giận, môi mỏng cũng khẽ mím chặt lại với nhau. Lã Mỹ Dực ở một bên chờ xem kịch vui, xem ra Lương Đông không sợ trời không sợ đất cuối cùng cũng tìm được người chế ngự rồi.

Triệu Tử Thiêm bởi vì bị ánh nhìn của mấy nhân viên bán hàng dõi theo cho nên liền cảm thấy mất tự nhiên muốn đi tìm Lương Đông, lúc bước ra khỏi cửa hàng cậu liền nhìn thấy Lương Đông đang nói chuyện với một cô gái nào đó, cô gái kia còn đang dắt tay Lương Thập Niệm. Sau đó cậu đột nhiên nghĩ đến cuộc gọi video call sáng ngày hôm nay với Lương Đông, phía sau màn hình điện thoại cậu cũng nhìn thấy Lương Thập Niệm đi cùng với một cô gái khác, mà nhìn dáng người có vẻ như đúng là cô gái này rồi.

Như vậy rất có thể cô gái này từ Bắc Kinh cùng Lương Đông đến đây, lại thấy quan hệ giữa cô ấy và Lương Thập Niệm rất tốt, Triệu Tử Thiêm không cần suy nghĩ nhiều liền đoán ra được người này là mẹ của Lương Thập Niệm. Lương Đông cùng cô ấy đi đến Bắc Kinh còn giấu không cho cậu biết, có phải hay không là lại muốn rời xa cậu nữa.

Triệu Tử Thiêm không nghe được cuộc nói chuyện trọn vẹn của Lương Đông và Lã Mỹ Dực, cậu chỉ nghe được câu cuối kia của Lương Đông nói là đừng để cho cậu biết sự xuất hiện của hai người. Lương Đông nói cái gì cũng sẽ không giấu cậu, đến bây giờ sự việc quan trọng như thế này hắn cũng giấu cậu. Có phải hay không đợi cho sự việc được sắp xếp ổn thỏa rồi thì Lương Đông mới định cho cậu biết, lúc đó mới nói cho cậu rằng hai người kết thúc thôi, cũng đúng Lương Đông rất giỏi chơi trò bất ngờ mà. Bất ngờ cắt đứt mọi liên lạc, bất ngờ trở về, đế bây giờ còn muốn bất ngờ chia tay.

Lương Đông có chút hốt hoảng hắn đi đến giải thích cho Triệu Tử Thiêm hiểu:

"Đại Thiêm, em đừng hiểu lầm, không phải là như em nghĩ đâu"

Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông cố gắng kìm chế sự tức giận trong lòng, chầm chậm mà hỏi Lương Đông:

"Cô ấy là ai?"

Lã Mỹ Dực dắt theo Lương Thập Niệm bước về phía trước:

"Xin chào, tôi là Lã Mỹ Dực"

Triệu Tử Thiêm nhìn Lã Mỹ Dực cảm thấy cô gái này so với Trịnh Dư vừa mới rồi còn xinh đẹp hơn, lại nhìn xuống chỗ Lương Thập Niệm đang đứng ở phía sau cô ấy như muốn trốn tránh cậu, không muốn để cho cậu nhìn thấy mặt. Triệu Tử Thiêm hai tay nắm chặt lại với nhau, khẽ hít một hơi thật sâu quay sang hỏi Lương Đông lại một lần nữa:

"Đông ca, anh nói cho em biết cô ấy là ai hả?"

Bởi vì vừa mới rồi Lương Thập Niệm nhìn thấy Triệu Tử Thiêm ở trung tâm thương mại liền muốn chạy đến chỗ cậu, Lã Mỹ Dực là lo ngại nếu như cô đột nhiên xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến hai người kia cho nên mới nói với Lương Thập Niệm rằng Triệu Tử Thiêm đang chơi trốn tìm với cậu, tuyệt đối không thể để cho Triệu Tử Thiêm thấy cậu, vì thế mới có chuyện Lương Thập Niệm hiện tại cứ đứng ở phía sau Lã Mỹ Dực không lộ mặt ra.

Lương Đông là lo ngại Lương Thập Niệm đang đứng ở chỗ này nên cũng không thể nói ra thân phận thật của Lã Mỹ Dực, dù sao thì Lương Thập Niệm từ nhỏ tới giờ cũng không biết mẹ của mình là ai. Lương Đông cầm lấy tay Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng giải thích:

"Đại Thiêm em đừng hiểu lầm, một lát nữa về anh sẽ giải thích rõ ràng cho em nghe"

Triệu Tử Thiêm dùng lực hất tay Lương Đông ra nói:

"Anh vì sao không ngay bây giờ nói còn muốn đợi phải về nhà?"

Lương Đông lần đầu tiên thấy Triệu Tử Thiêm tức giận như vậy, hắn thấy thế cũng loạn hết cả lên, chỉ còn biết kéo tay cậu bước về phía trước cách xa Lương Thập Niệm một chút:

"Đại Thiêm, em qua đây anh nói cho em nghe"

Triệu Tử Thiêm mím môi không chịu bước đi, việc gì mà không thể ở chỗ này ba mặt một lời, Lương Đông thế nhưng còn kéo cậu đi, có phải hay không là sợ cô gái kia biết chuyện giữa cậu và Lương Đông:

"Em nói cho anh biết, nếu như anh bây giờ không ở chỗ này giải thích rõ ràng cho em hiểu, chúng ta bây giờ liền cắt đứt"

Lương Đông giật mình nâng giọng:

"Đại Thiêm, em nói cái gì thế hả?"

Triệu Tử Thiêm hốc mắt có điểm ửng đỏ, cậu hiện tại bị sự úp mở này của Lương Đông mà sắp phát điên rồi:

"Anh mau nói cho em biết đi"

Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm rồi lại nhìn Lương Thập Niệm, cứ nhìn trước nhìn sau như vậy không biết nên phải làm như thế nào cho đúng. Cuối cùng Lương Đông liền quyết định dùng sức kéo Triệu Tử Thiêm đi, giây phút Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông kéo đi cậu liền cảm thấy đau lòng, thật là nực cười thì ra tình cảm mười năm nay cuối cùng vẫn vì một cô gái mà phá hỏng. Lương Đông không muốn để cô gái kia biết được chuyện của bọn cậu cho nên mới lựa chọn kéo cậu đi, chứ căn bản không phải là hắn chọn cậu. Triệu Tử Thiêm dùng sức đẩy Lương Đông ra rồi thu tay lại:

"Anh bỏ em ra, em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa"

Lương Đông hốt hoảng kéo tay Triệu Tử Thiêm lại:

"Đại Thiêm, em khoan đi đã"

Nhân viên bê theo một thùng đồ vô cùng lớn cao vượt mặt, thùng đồ kia có lẽ do quá tải mà ở phía bên dưới liền sập xuống, bóng đèn điện hình tròn từ bên trong đó đều đổ hết ra, một số bóng đèn bị vỡ lăn xuống bậc cầu thang máy, số còn lại lành lặn nằm nguyên vẹn ở trên mặt sàn. Triệu Tử Thiêm đang đứng ở trước cầu thang máy, lúc này dùng hết sức lực muốn gạt tay Lương Đông ra cho nên liền không cẩn thận dẫm phải bóng đèn mà ngã xuống phía dưới.

Lương Đông ở phía trên nhìn Triệu Tử Thiêm lăn xuống dưới cầu thang máy kia liền trống rỗng, đến khi Triệu Tử Thiêm ngất xỉu nằm ở dưới tầng, người xung quanh nhanh chân chạy tới hắn mới hốt hoảng từ trên đó chạy xuống hét lớn:

"Đại Thiêm"

Giây phút Triệu Tử Thiêm từ trên cao ngã xuống, cậu cảm thấy đầu óc mơ hồ quay cuồng, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lương Đông ở phía trên liền lâm vào hôn mê bất tỉnh. Lương Đông chạy xuống nâng Triệu Tử Thiêm dậy, phát hiện ra ở dưới sàn có rất nhiều máu, mảnh thủy tinh của bóng đèn nhiễm đỏ, hắn giật mình đưa tay của mình đang đỡ đầu của Triệu Tử Thiêm lên nhìn, phát hiện ra lòng bàn tay của hắn cũng bị cắm những mảnh thủy tinh nhỏ li ti kia.

Lương Đông không còn nghĩ được cái gì nữa, trực tiếp bế lấy Triệu Tử Thiêm chạy ra khỏi trung tâm mua sắm đón một chiếc taxi đi đến bệnh viện. Lương Đông ngồi trong xe taxi ôm chặt lấy Triệu Tử Thiêm, máu nhiễm đỏ cả một tầng áo sơ mi trắng, hắn không ngại Triệu Tử Thiêm làm cho quần áo hắn dính máu, cũng không ngại Triệu Tử Thiêm có hiểu lầm tức giận đánh mắng hắn như thế nào, hắn bây giờ chỉ cần Triệu Tử Thiêm mở mắt ra nhìn hắn, chỉ cần cậu mở mắt muốn hắn nói cái gì hắn đều có thể nói cho cậu nghe. Hai tay Lương Đông run run siết chặt Triệu Tử Thiêm, trái tim vì người đang nhắm nghiền mắt kia mà giống như ngừng đập. Tài xế taxi thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau e ngại, tâm lý một người chẳng ai muốn chở người máu me be bét thế kia cả. Lương Đông ngẩng đầu tức giận quát:

"Lái xe mau lên đi"

Tài xế taxi cũng bực mình đang định lên tiếng phản bác thì Lương Đông ở phía sau đã trực tiếp rút ra một số tiền rất lớn đáp về phía trước:

"Lái xe mau lên, đưa em ấy đến bệnh viện gần nhất"

Tài xế taxi nhìn số tiền từ trên trời rơi xuống kia thì giật mình, quả thật tăng tốc độ đưa hai người đi đến bệnh viện. Lương Đông ngồi ở phía sau liên tục gọi Triệu Tử Thiêm, nhưng mà hắn có gọi thế nào thì người trong lòng vẫn cứ nằm im bất động:

"Đại Thiêm em mau tỉnh, Đại Thiêm em đừng tức giận, chuyện không phải như em nghĩ đâu... Đại Thiêm... Đại Thiêm..."

Xe dừng lại ở trước cổng bệnh viện lớn, Lương Đông nhanh chóng bế lấy Triệu Tử Thiêm xuống xe bước vào bệnh viện:

"Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi... mau đến xem em ấy..."

Giường bệnh nhanh chóng được đẩy ra, Triệu Tử Thiêm được đặt ở trên giường bệnh chuyển vào phòng cấp cứu, Lương Đông muốn đi vào theo nhưng bị bác sĩ ngăn cản lại. Phòng cấp cứu im lặng tĩnh mịch, bảng đèn ở phía trên cánh cửa vẫn còn sáng điện, hành lang dài hun hút giống như không thể nhìn thấy điểm cuối cùng, Lương Đông đứng thất thần ở giữa đó, cả người giống như nhẹ bẫng đi không còn cảm giác nữa. Giây phút nhìn Triệu Tử Thiêm lăn xuống từ trên cầu thang máy, hắn tại vì sao không thể giữ chặt lấy cậu lại, tại vì sao không cùng cậu lăn xuống, ít ra người bị mảnh thủy tinh kia đâm vào đầu không phải là cậu, nếu như hắn nhanh một chút chịu nói rõ mọi chuyện cho cậu biết thì chuyện đã không đi đến tình trạng thế này.

Lương Đông không dám nhìn xuống phía dưới người mình nữa, mùi máu tanh xốc vào trong thính giác của hắn khiến cho hắn vô cùng bất an, đứng cũng không còn sức đứng nhưng mà ngồi lại không thể ngồi được. Cho đến khi phía sau có tiếng của một thanh niên trẻ gọi Lương Đông:

"Anh Lương Đông có phải không?"

Lương Đông xoay người nhìn thanh niên trẻ kia, cậu ta rất quen mặt giống như là hắn đã từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng mà ngay ở trong giây phút hỗn loạn này hắn không thể nào có tâm trí mà suy nghĩ đến người khác nữa. Vị thanh niên trẻ mặc áo blue trắng, trên tay còn cầm một cuốn hồ sơ giống như là hồ sơ bệnh án nhíu mày bước đến phía Lương Đông:

"Anh sao thế?"

Lương Đông không có tâm trạng, không trả lời, không lên tiếng, hắn không biết người trước mặt mình là ai, cũng không có ý định hỏi xem cậu rốt cuộc là ai. Vị thanh niên kia nhìn dáng vẻ của Lương Đông, lại nhìn thấy trên người hắn dính nhiều máu như vậy liền đỡ hắn ngồi xuống hàng ghế bên cạnh:

"Anh sao thế?"

Lương Đông ngồi xuống ghế, tay đưa lên phía trước chống đỡ lấy đầu mình. Vị thanh niên trẻ tuổi kia cảm giác như có dự cảm không lành, ánh mắt nhìn về phía phòng cấp cứu hỏi lại:

"Ai ở bên trong vậy?"

Lương Đông giống như bùng phát, quay sang bên cạnh nắm chặt lấy hai tay của người kia hốt hoảng nói:

"Cậu mau cứu Đại Thiêm đi, mau cứu em ấy"

Thanh niên kia nghe thấy hai từ Đại Thiêm liền đứng bật dậy:

"Anh nói cái gì? Anh nói ai?"

Lương Đông không thể bình tĩnh nổi nữa, đây chính là lần đầu tiên mà hắn không thể làm chủ được bản thân, bước chân nhanh chóng chạy về phía phòng cấp cứu đẩy mạnh cửa ra. Mấy bác sĩ đang tiến hành cấp cứu cho Triệu Tử Thiêm cũng giật mình đình chỉ lại động tác, một nữ y tá lấy lại phản ứng vội vàng đẩy Lương Đông ra ngoài:

"Xin lỗi, người nhà bệnh nhân không thể vào..."

Lương Đông dùng sức đẩy nữ y tá kia ra, nam thanh niên vừa rồi cũng nhanh chóng chạy đến cản Lương Đông lại. Cánh cửa phòng cấp cứu lại một lần nữa được khép lại, vừa mới rồi thanh niên kia đã nhìn thấy được Triệu Tử Thiêm ở bên trong đó, cậu vô cùng bất ngờ quay sang giữ chặt lấy hai vai lay Lương Đông rất mạnh:

"Thiêm ca bị làm sao vậy? Anh nói đi, anh ấy bị làm sao thế hả?"

Lương Đông tâm trạng bấp bênh lòng rối như tư vò, hắn tức giận bất mãn với mọi thứ, ngay cả với chính mình cũng không ngoại lệ. Lương Đông mạnh tay đẩy nam thanh niên kia ra rồi dùng sức đấm thật mạnh vào bức tường bên cạnh hét lớn:

"Là lỗi của tôi, tôi không bảo vệ tốt cho em ấy!"

Đúng lúc này cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ từ phía bên trong thông báo cho hai người biết:

"Được rồi, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bị mảnh thủy tinh đâm vào gần động mạch chủ cho nên mất máu khá nhiều hiện tại vẫn còn đang phải tiến hành truyền máu, cậu ta bị gãy tay phải, phải bó bột một thời gian, về cơ bản hiện tại truyền máu xong liền không sao cả. Tử Chung, cậu dẫn người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện đi"

Nam thanh niên vừa rồi chính là Triệu Tử Chung, cậu nằm trong danh sách những bác sĩ trao đổi học tập lần này cho nên mới xuất hiện ở bệnh viện Thượng Hải này. Triệu Tử Chung đã biết chuyện giữa anh trai mình và Lương Đông, tuy rằng không quá can thiệp nhiều đến vấn đề này cho lắm, nhưng khi nhìn thấy anh mình cùng Lương Đông tình trạng như vậy vào trong bệnh viện liền vô cùng tức giận, không cần biết đã xảy ra chuyện gì, là ai đúng ai sai đi nữa cũng trực tiếp cho Lương Đông ăn ngay một đấm:

"Anh đã làm cái gì thế hả?"

Các bác sĩ xung quanh bệnh viện nhìn thấy thế cũng phải giật mình không hiểu ra sao, Lương Đông bị Triệu Tử Chung đánh cho thức tỉnh, hắn rốt cuộc đã làm cái gì thế này, vì sao đến cuối cùng ngay cả người quan trọng nhất cũng không thể bảo vệ nổi.

___ 

Tin tức rất nhanh đến tai ba mẹ Triệu, ngay trong buổi sáng ngày hôm sau hai người đã đáp chuyến bay sớm nhất xuống Thượng Hải. Mẹ Triệu cùng ba Triệu hốt hoảng đi lên phòng bệnh của Triệu Tử Thiêm, mắt thấy Lương Đông từ trong phòng bệnh bước ra, mẹ Triệu liền giống như phát điên trực tiếp đi đến tát mạnh vào má Lương Đông:

"Cậu nói cậu sẽ bảo vệ cho Đại Thiêm, cậu nói cậu mang tính mạng của cậu ra đặt cược cho tôi, thế mà bây giờ cậu đã làm gì thế này hả? Cậu cút ngay, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa"

Ba Triệu đứng ở phía sau khó xử, kết quả cũng không biết nên làm cái gì cho phải đành cùng mẹ Triệu bước vào trong phòng bệnh xem con trai thế nào. Lương Đông không có phản ứng, không có bất mãn vì bị mẹ Triệu đánh, bởi vì lần này là do hắn thật sự sai rồi, nếu như hắn không giấu Triệu Tử Thiêm chuyện kia, nếu như hắn nhanh một chút nói ra tất cả mọi chuyện thì Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ không bị như vậy.

Triệu Tử Thiêm từ đêm hôm qua tới giờ vẫn còn chưa tỉnh lại một lần nào, Lương Đông cùng vì người đang nhắm nghiền mắt trên giường bệnh kia mà không thể nào chợp mắt, suốt cả một đêm thức trắng ở bên cạnh cậu, chỉ sợ hắn một khi nhắm mắt lại sẽ bỏ lỡ mất những động thái gì đó của cậu, đến như vậy sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Mẹ Triệu đến không bao lâu thì Triệu Tử Thiêm cũng tỉnh lại, cảm giác như cả người đau ê ẩm, tay cũng không thể nhấc được lên. Triệu Tử Thiêm cũng có chút bất ngờ khi thấy ba mẹ Triệu ở bên cạnh mình, cậu khó khăn nhỏ giọng nói:

"Ba mẹ, tại sao hai người lại ở đây?"

Mẹ Triệu không kìm được nước mắt, ngồi ở một bên lo lắng nhìn con trai. Ba Triệu thấy một màn như thế thì nhíu mày thở dài, Triệu Tử Thiêm cố gắng muốn đưa tay lên nhưng không thể, muốn ngồi dậy thì lại cảm thấy giống như mất hết sức lực, mẹ Triệu thấy vậy vội vã ngăn lại, không cho Triệu Tử Thiêm ngồi dậy nữa:

"Đại Thiêm con nằm yên đi, bác sĩ nói con phải nghỉ ngơi một thời gian mới nhanh chóng hồi phục được"

Triệu Tử Thiêm nhìn xung quanh căn phòng một hồi không thấy Lương Đông liền có chút thất vọng, ba mẹ Triệu đều biết con trai muốn gì nhưng hai người vẫn lựa chọn cách im lặng không nhắc đến vấn đề này. Ba Triệu ở bên cạnh rót cho Triệu Tử Thiêm một ly nước:

"May là Tử Chung lại trùng hợp nằm trong danh sách trao đổi học tập lần này, cho nên có nó ở đây thì mấy bác sĩ y tá cũng chú ý đặc biệt đến con một chút, ba mẹ cũng yên tâm hơn"

Triệu Tử Thiêm khó khăn nuốt từng ngụm nước một:

"Tử Chung ở chỗ này sao?"

Mẹ Triệu giúp Triệu Tử Thiêm bỏ ly nước kia sang một bên:

"Tử Chung mới tới, dự định sẽ làm việc ở đây khoảng ba tháng"

Triệu Tử Thiêm gật đầu ừ nhẹ, mẹ Triệu ngồi ở một bên vừa gọt táo vừa hỏi Triệu Tử Thiêm:

"Con vì sao lại thành ra thế này?"

Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, mẹ Triệu ngưng lại một chút ngẩng đầu nhìn biểu hiện kia của con trai liền biết rằng chuyện này có liên quan đến Lương Đông, vì thế mà bà vừa giận vừa lo cho Triệu Tử Thiêm:

"Bác sĩ nói một tuần có thể xuất viện được, đến khi ấy về nhà mẹ sẽ chăm sóc cho con, chuyện công việc hoãn lại hết có biết chưa?"

Triệu Tử Thiêm mím mím môi, cuối cùng cũng quyết định hỏi mẹ Triệu:

"Đông ca không có đến đây sao?"

Mẹ Triệu vẫn tập chung gọt táo thản nhiên đáp:

"Có đến, nhưng cậu ta vừa mới rồi nói phải quay trở về Bắc Kinh để giải quyết công việc ở bên đó"

Triệu Tử Thiêm cảm thấy vô cùng tủi thân, cánh môi run run, hốc mắt nóng bừng, cậu đã bị như thế này rồi tại vì sao Lương Đông còn về Bắc Kinh chứ, chẳng lẽ công việc đối với hắn quan trọng hơn cậu hay sao. Mẹ Triệu thấy con trai lại chuẩn bị khóc nữa liền đặt mạnh đĩa táo xuống bàn cao giọng:

"Đại Thiêm, bộ dạng đó của con là sao hả?"

Triệu Tử Thiêm xoay đầu sang một bên cắn chặt môi, cậu bây giờ chẳng còn muốn nói chuyện với ai cả, cũng không muốn gặp ai nữa, cậu cần thời gian yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện để có được hướng giải quyết tốt nhất. Ba Triệu thấy mẹ Triệu lớn tiếng như vậy thì ho nhẹ kéo bà ra ngoài:

"Được rồi, bà để cho Đại Thiêm nghỉ ngơi đi"

Lúc mẹ Triệu cùng ba Triệu đi ra khỏi phòng bệnh đóng cửa lại thì thấy Lương Đông vẫn ngồi ở hàng ghế chờ ngoài hành lang. Lương Đông thấy hai người ra rồi liền đứng dậy muốn đi vào, đúng lúc này mẹ Triệu liền cản hắn lại:

"Cậu đứng lại, cậu muốn đi đâu?"

Lương Đông dừng bước, hắn hiểu tâm trạng của mẹ Triệu hiện giờ, nếu như hắn là mẹ Triệu hắn cũng sẽ làm như thế. Lương Đông cúi đầu nhỏ giọng:

"Bác trai, bác gái cháu rất xin lỗi"

Mẹ Triệu hít một hơi thật sâu, bởi vì trong bệnh viện không thể làm ồn được chính vì thế mà bà mới bình tĩnh nhất có thể hướng Lương Đông:

"Đại Thiêm tỉnh rồi, nó không sao cả, cậu không cần lo lắng"

Lương Đông nghe thấy thế hai mắt liền ánh lên tia sáng:

"Vậy để cháu vào xem em ấy"

Mẹ Triệu kéo tay Lương Đông lại:

"Lương Đông..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.