Lúc Lương Đông và Triệu Tử Thiêm về đến cổng trường thì gặp Phó Tiểu Hinh.
Phó Tiểu Hinh từ xa thấy Lương Đông đang cõng Triệu Tử Thiêm thì lo lắng chạy đến hỏi:
“Anh Tử Thiêm, làm sao thế?”
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm vốn dĩ đang cười nói rất vui vẻ, đột nhiên có tiếng nói của Phó Tiểu Hinh hai người cùng đồng loạt quay lại. Triệu Tử Thiêm nhìn Phó Tiểu Hinh cười cười:
“Anh không sao đâu!”
Hai hàng lông mày của Phó Tiểu Hinh nhíu lại, bộ dạng quan tâm ân cần vội vàng nói:
“Làm sao mà lại không sao được. Mới vừa rồi anh còn bình thường ngồi xem phim cùng với em mà!”
Câu nói này của Phó Tiểu Hinh làm cho cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng rơi vào im lặng, lúc Phó Tiểu Hinh nói ra lời kia Triệu Tử Thiêm có lén quan sát biểu cảm của Lương Đông. Cũng may là hắn ta không có biểu hiện gì gọi là tức giận, Triệu Tử Thiêm thấy vậy mới thở nhẹ một hơi:
“Vừa rồi anh giẫm phải đinh!”
Phó Tiểu Hinh nghe vậy, liền như muốn nhảy dựng lên. Một tay vô tình chạm vào tay của Triệu Tử Thiêm đang để trên vai của Lương Đông:
“Vậy anh nhớ đừng để vết thương chạm nước, rất dễ nhiễm trùng đó. Còn nữa, mới vừa rồi anh đã tiêm thuốc phòng uốn ván chưa,…”
Phó Tiểu Hinh cứ thao thao bất tuyệt đi bên cạnh nhắc nhở. Từ lúc Phó Tiểu Hinh chạm vào tay Triệu Tử Thiêm, cả người Lương Đông liền cương cứng lại. Hắn còn định né sang một chút, tránh để cho cô ấy có hành động tiếp xúc quá thân thiết với Triệu Tử Thiêm, nhưng cũng may Triệu Tử Thiêm đã nhanh hơn một bước, mau chóng rút tay lại.
“Anh biết rồi mà, không sao đâu!” Triệu Tử Thiêm khẽ cười đáp lời.
Phó Tiểu Hinh nhìn cậu một lúc, mới ngại ngùng mở miệng:
“Phim hôm nay rất hay, nhưng mà em còn chưa kịp xem hết. Hay là… hôm nào chúng ta cùng đi xem đi!”
Triệu Tử Thiêm khó xử, cũng không biết phải từ chối như thế nào:
“À… Đông ca, anh có muốn đi không?”
Phó Tiểu Hinh vốn dĩ chỉ muốn mời một mình Triệu Tử Thiêm, vậy mà bây giờ lại thành ra như vậy. Cũng may là Lương Đông mau chóng mở miệng từ chối:
“Anh không đi đâu!”
Nghe Lương Đông nói câu này, Phó Tiểu Hinh đương nhiên là vui sướng. Nhưng Triệu Tử Thiêm thì lại ngược lại, cậu có thể nhận ra được ngữ điệu lạnh lùng trong lời nói của Lương Đông. Mới vừa rồi hai người đã làm lành, Triệu Tử Thiêm rất không muốn hai người họ lại giận nhau. Cho nên chỉ còn cách mở miệng từ chối Phó Tiểu Hinh:
“Phim đó sao… anh xem hết ở trên mạng rồi!”
Phó Tiểu Hinh có chút thất vọng:
“Vậy sao, hay là…”
Phó Tiểu Hinh còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã lên tiếng cắt lời cô:
“Tiểu Hinh, đến ký túc xá của em rồi kia!”
Mắt thấy đã đến ngã rẽ vào ký túc xá nữ, Phó Tiểu Hinh lại không muốn chia tay Triệu Tử Thiêm ở đây. Cho nên liền kiếm cớ khác:
“Em biết rồi, nhưng mà em còn phải lên phòng anh tìm anh Phó Hiền có chút việc!”
Lương Đông có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết được Phó Tiểu Hinh đang nói dối. Nhưng mà, người nào đó ở trên lưng hắn kia thì dường như rất ngốc, cứ vui vẻ trò chuyện với Phó Tiểu Hinh suốt cả đường đi. Nếu như Triệu Tử Thiêm không phải là kẻ ngốc, chỉ sợ là cậu ta hẳn cũng có ý với Phó Tiểu Hinh cho nên mới như vậy.
Thế mà còn nói, mình không có ý gì với cô ấy. Lương Đông càng nghĩ càng tức giận, bước chân cũng di chuyển nhanh hơn trên đường.
Ba người vừa bước lên tầng ba, Phó Tiểu Hinh liền nói:
“Hay là anh Lương Đông để anh Tử Thiêm xuống đi. Em thấy anh cũng mệt rồi đấy, để em giúp anh Tử Thiêm vào phòng được rồi!”
Lương Đông vốn định từ chối, nhưng Triệu Tử Thiêm đã lên tiếng:
“Được rồi, anh để em xuống đi!”
Triệu Tử Thiêm nhìn thấy tầng mồ hôi trên trán của Lương Đông, vừa rồi cậu luôn hỏi hắn rằng cậu có nặng hay không, hắn liền trả lời là có. Lương Đông cõng cậu đi suốt một đoạn đường dài như vậy chắc hẳn là cũng mệt, cho nên Triệu Tử Thiêm mới vội vàng nói vậy.
Nhưng mà Triệu Tử Thiêm không biết, lời nói này của mình lại làm cho Lương Đông hiểu lầm. Lương Đông cứ nghĩ rằng, Triệu Tử Thiêm muốn được ở một mình cùng Phó Tiểu Hinh cho nên mới vội vã đuổi hắn đi như vậy.
Lương Đông cẩn thận đặt Triệu Tử Thiêm xuống đất, sau đó thì nhanh chóng bước vào phòng 302 đến một tiếng chào hỏi cũng không có. Triệu Tử Thiêm thấy cảnh này trong nhất thời cũng không biết phải làm sao, nhưng cậu biết Lương Đông lại giận rồi.
“Anh Tử Thiêm, ngày mai có học hay không?” Phó Tiểu Hinh vốn chẳng cảm thấy có điều gì bất thường. Hơn nữa trong lòng luôn nghĩ Lương Đông đang tạo điều kiện cho mình, không những không cảm thấy khó chịu mà còn âm thầm cảm ơn hắn.
Triệu Tử Thiêm lắc đầu nói:
“Ngày mai anh nghỉ!”
Lúc Phó Tiểu Hinh còn đang định mở miệng nói tiếp, Lý Vĩ đột nhiên từ phòng 301 bước ra thấy Triệu Tử Thiêm như vậy liền nhanh chóng chạy đến giúp Phó Tiểu Hinh một tay:
“Này, cậu làm sao thế?”
Triệu Tử Thiêm thấy Lý Vĩ đỡ mình, liền tự động bỏ tay Phó Tiểu Hinh ra:
“Không sao, giẫm phải đinh thôi!”
Từ lúc Triệu Tử Thiêm rút tay lại, Phó Tiểu Hinh liền giống như cảm thấy được điều gì đó. Nhưng rất nhanh, Phó Tiểu Hinh liền nghĩ chẳng qua là Triệu Tử Thiêm không muốn để cho cô phải mệt thôi.
___
Ở bên này, sau khi bước vào phòng ký túc xá, Lương Đông liền đi nhanh đến phòng tắm.
Trong đầu hắn luôn suy nghĩ đến mấy lời Triệu Tử Thiêm nói vừa rồi, rồi cả hành động của cậu ta đối với Phó Tiểu Hinh nữa.
Lương Đông mang vẻ mặt âm trầm bước ra ngoài. Ba người trong phòng hắn thấy thế liền xúm vào trêu chọc.
Khương Chí Phong là người không sợ chết đầu tiên lên tiếng:
“Làm sao đây, Đông ca bị người yêu ngược rồi sao?”
Ngô Lỗi cười ha ha:
“Chí Phong, sao lại nói vậy. Anh nghĩ là…”
Ngô Lỗi còn chưa kịp nói hết câu, Lương Đông ở trên giường đã liếc cậu ta một cái. Thế là, ba người ở trong phòng cũng liền hiểu ý không nói gì.
Lương Đông vốn dĩ là người rất thoải mái, bình thường chọc hắn thế nào hắn cũng sẽ không cảm thấy tức giận. Nhưng mà, nếu như hắn đang có chuyện mà những người khác lại không nhận ra cứ cố tình trêu tức, chắc chắn chính là tự đi tìm đường chết.
Đúng lúc này, di động của Lương Đông đột nhiên vang lên. Lương Đông đi đến, nhìn vào màn hình điện thoại phát hiện ra là một tin nhắn weibo. Tên tài khoản là Triệu Tử Thiêm.
Lương Đông mở tin nhắn đó lên, liền hiện ra một dòng chữ
[Triệu Tử Thiêm]: Đông ca, chân đau quá, phía sau là một hình mặt khóc.
Lương Đông không nhắn tin lại, Triệu Tử Thiêm liền gửi tiếp một tin nữa
[Triệu Tử Thiêm]: Thuốc này dùng như thế nào vậy Đông ca, phía sau lại là hàng ngàn dấu chấm hỏi.
Lương Đông vẫn không nhắn tin lại. Triệu Tử Thiêm ở bên này đợi rất lâu, cuối cùng liền đổi tên weibo thành ‘Muốn Được Quan Tâm’. Hơn nữa còn đổi cả hình đại diện thành chính bàn chân đang được băng bó cần thận của mình. Lương Đông nhìn thấy thế cũng buồn cười. Một tin nhắn lại chuyển đến máy điện thoại của hắn
[Muốn Được Quan Tâm]: Đông ca, chân vừa vô tình chạm vào nước rồi!
Lương Đông vừa nhìn thấy tin nhắn của Triệu Tử Thiêm liền giật mình, hai hàng lông mày nhíu lại thành một đường thẳng. Cuối cùng cũng nhắn lại một tin cho Triệu Tử Thiêm
[Lương Đông]: Em không biết tự lo cho mình sao?
Triệu Tử Thiêm ở bên nay, nghe thấy điện thoại có tiếng động liền vội vã cầm lên. Thật ra thì Triệu Tử Thiêm chỉ nói như vậy để Lương Đông nhắn tin lại cho cậu mà thôi, chân cậu vốn dĩ không hề dính một giọt nước nào.
[Muốn Được Quan Tâm]: Đông ca, bây giờ phải làm sao, đằng sau lại là một hình mặt khóc.
[Lương Đông]: Đáng đời em!
Triệu Tử Thiêm mỉm cười, bắt đầu đăng hình ảnh số thuốc vừa rồi Lương Đông đưa cho mình, kèm theo một dòng tin: Thuốc dùng thế nào đây?
Lương Đông ở bên này nhìn thấy thế tâm trạng liền vô cùng tốt. Khi hắn đang định bình luận ở bên dưới, thì đúng lúc này có một lời bình luận khác hiện lên. Chủ tài khoản tên Tiểu Hinh Hinh, Lương Đông vừa nhìn liền biết người này là ai.
[Tiểu Hinh Hinh]: Anh Tử Thiêm còn đau không?
Phó Tiểu Hinh vừa mở weibo liền nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đổi hình đại diện, hơn nữa còn đổi tên tài khoản thành ‘Muốn Được Quan Tâm’. Vì thế, Phó Tiểu Hinh liền nghĩ Triệu Tử Thiêm nhất định là muốn để cho cô thấy. Lần trước, Phó Tiểu Hinh đã hỏi Phó Hiền một số chuyện của Triệu Tử Thiêm, cô biết Triệu Tử Thiêm chưa có bạn gái, gần đây cũng không để ý đến cô gái nào. Hiện tại weibo của Triệu Tử Thiêm như vậy, còn không phải là muốn được cô quan tâm sao.
[Muốn Được Quan Tâm]: Anh không sao rồi.
Thật ra thì Triệu Tử Thiêm đăng dòng tin này chẳng qua là muốn được Lương Đông để ý tới mình, nhưng ai ngờ lại trái ngược hoàn toàn. Lương Đông không thấy đâu, lại có một Phó Tiểu Hinh nhảy vào quan tâm cậu. Triệu Tử Thiêm khó xử, bật qua weibo của Lương Đông thì thấy hắn đã không còn ở đó.
Lại nói đến Lương Đông, sau khi thấy Phó Tiểu Hinh bình luận dòng tin của Triệu Tử Thiêm hắn liền tức giận ném điện thoại xuống đất. Ba người trong phòng nghe được tiếng động quay lại thì đã thấy I phone 6s nằm úp sấp ở dưới sàn, bắt đầu xúm lại ở một chỗ thì thầm to nhỏ.
Ngô Lâm liếc nhìn Lương Đông thấy hắn không để ý tới chỗ này mới dám mở miệng:
“Này, cậu ta lại làm sao vậy. Vừa rồi còn vui vẻ một chút, hiện tại lại thế này”
Khương Chí Phong đến xoay người một cái cũng không dám, nhỏ giọng nói:
“Chắc chắn là liên quan đến một cô gái”
Ngô Lỗi lắc đầu:
“Sáng nắng chiều mưa, đúng là không thể bắt kịp được cậu ta”
___
Một tuần sau.
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không gặp mặt. Những hôm hai người có tiết học chung, Khương Chí Phong sẽ đi học thay cho Lương Đông.
Triệu Tử Thiêm tuy rằng có chút buồn, những vẫn không biểu hiện ra ngoài. Ngày ngày đi học rất bình thường, tiết học quan trọng cần chép bài thì chép bài, không quan trọng sẽ ngủ một giấc. Ngủ xong tỉnh lại mà vẫn chưa kết thúc tiết học liền ngồi nghĩ đến Lương Đông. Có điều, khoảng thời gian nghĩ đến Lương Đông của Triệu Tử Thiêm mỗi ngày càng tăng. Thế cho nên Triệu Tử Thiêm luôn lâm vào tình trạng mất ngủ.
Một tuần này, Triệu Tử Thiêm đã suy nghĩ rất nhiều. Cũng đã ảo tưởng rất nhiều, cuối cùng đưa ra một kết luận.
Có lẽ bản thân có vấn đề với Lương Đông.
Quan hệ bạn bè của cậu với Lương Đông đã không còn vô tư như trước nữa. Cứ thử nghĩ, trước đây muốn gặp Lương Đông cậu sẽ không cần suy nghĩ nhiều mở điện thoại nhắn tin cho hắn. Hiện tại thì một tuần không gặp, tuy vô cùng nhớ nhung nhưng lại ngại không dám gọi điện, thậm chí là lúc lướt qua phòng 302 cũng không dám nhìn thẳng. Có điều, mỗi lần Triệu Tử Thiêm đi ngang qua sẽ lén lén nhìn vào đó một chút, nhưng kết quả vẫn là không thấy bóng dáng Lương Đông đâu. Đến khi hỏi Lý Vĩ mới biết được, thì ra gần đây Lương Đông không hay về ký túc xá, đa phần đều là ở lại khu chung cư nào đó.
Triệu Tử Thiêm biết tin này liền thở dài, mở weibo lên xem có Lương Đông ở đó hay không, nhưng mà khi vào weibo của Lương Đông đều hiển thị trạng thái người dùng truy cập cách đây bảy ngày.
Sang đến tuần thứ hai.
Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng nhìn thấy Lương Đông đứng ở dưới sân trường, vừa thấy bóng dáng của hắn, cậu liền vui vẻ chạy từ tầng ba xuống, kết quả khi xuống Lương Đông đã sớm không còn ở đó. Thật ra thì nếu như Triệu Tử Thiêm muốn gặp Lương Đông sẽ có rất nhiều cách, ví như có thể trực tiếp gọi điện thoại cho hắn, hoặc là đi thẳng đến quán lẩu cũng được.
Tối ngày hôm đó, Triệu Tử Thiêm một mình ngồi ở dưới sân bóng rổ, màn hình điện thoại đã hiển thị rõ số của Lương Đông, hiện tại chỉ cần nhấn nút là có thể kết nối. Trong khi còn đang suy nghĩ, Triệu Tử Thiêm mơ màng chạm tay vào màn hình điện thoại, lúc nhìn xuống đã thấy đang gọi rồi, cậu liền vội vã ném điện thoại xuống đất.
Lúc nhặt điện thoại lên, may mắn là cuộc gọi đã ngắt rồi. Triệu Tử Thiêm cười khổ trong lòng thầm nghĩ, hiện tại cứ gọi rủ Lương Đông đi chơi bóng có gì phải khó xử như vậy. Sau vài phút đấu tranh tư tưởng, Triệu Tử Thiêm cũng dứt khoát nhấn xuống nút gọi đi. Đầu dây bên kia rất nhanh liền có giọng nói trả lời của nhân viên trực tổng đài, nói điện thoại của cậu không còn đủ tiền để thực hiện cuộc gọi này.
Triệu Tử Thiêm thở dài, quyết định đi thẳng đến quán lẩu.
Lương Mỹ thấy Triệu Tử Thiêm đã lâu không xuất hiện, vừa thấy cậu liền vui vẻ chào hỏi:
“Anh Tử Thiêm, lâu không thấy tới!”
Triệu Tử Thiêm mỉm cười đáp:
“Mấy ngày nay anh bận”
Triệu Tử Thiêm đưa mắt đảo xung quanh quán, nhìn đến chỗ quầy thu ngân quen thuộc, nhưng lại không thấy người quen thuộc đứng ở đó. Tào Khê thấy vẻ thất vọng của Triệu Tử Thiêm, liền đoán ngay là người này đến tìm Lương Đông:
Triệu Tử Thiêm đang định hỏi tại sao mấy ngày nay Lương Đông không đến, nhưng nghĩ lại hẳn là hai người kia cũng chẳng biết. Cho nên cậu đứng nói chuyện một lúc liền ra về.
Triệu Tử Thiêm về nhà đi tắm, tắm xong liền nằm trên giường với một tư thế thoải mái nhất. Tuy rằng chăn ấm giường êm, nhưng cậu lại không thể ngủ được.
Bắt đầu từ khi nào thì giữa cậu và Lương Đông có thêm khoảng cách. Mà dường như nếu cứ để tình trạng như thế này, hẳn là hai người sẽ cứ vậy mà trở thành người xa lạ mất.
Hiện tại Triệu Tử Thiêm mới nhận ra rằng, thì ra không nói chuyện với Lương Đông, cậu cũng chẳng biết nói chuyện với ai khác.
Lương Đông đối với cậu mà nói, dường như đã trở thành người không thể thiếu mất rồi.
Vấn đề cậu sợ Lương Đông giận mình, sợ Lương Đông nói mình xấu, sợ hắn nói cậu mập, sợ hắn hiểu lầm, quan tâm đến việc ấn tượng đầu của Lương Đông đối với cậu,… mấy điều này, biểu hiện cho cái gì.
Biểu hiện cho cái gì, trong lòng Triệu Tử Thiêm biết rất rõ. Dường như là, cậu đã sớm biết từ cái hôm hai người uống say. Chẳng qua là Triệu Tử Thiêm luôn cho rằng mình nghĩ quá nhiều.
Cho đến ngày hôm nay, khi nhận ra rằng cậu lo sợ Lương Đông sẽ cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc đời mình. Triệu Tử Thiêm mới thấy, thì ra là từ trước đến nay cậu đã nghĩ quá ít. Cậu không nghĩ tới tình huống, nếu như Lương Đông đột nhiên biến mất thì sao, hay nếu như cậu thật sự thích Lương Đông thì thế nào.
Đến bây giờ, có rất nhiều điều mà Triệu Tử Thiêm không ngờ tới lại thay nhau xảy ra, nó nhiều đến mức khiến cho cậu không còn thời gian mà suy nghĩ cách giải quyết nữa rồi.
Giá như lúc trước cậu nghĩ nhiều một chút, thì lúc này đây đã không phải lo lắng hoang mang thế này.
Lúc ở bên cạnh Lương Đông thì không suy nghĩ cái gì, bây giờ thì Lương Đông không ở cạnh cậu, mọi thứ liền lâm vào rối rắm.
Ba ngày tiếp theo.
Lý Vĩ sinh nhật, mọi người trong phòng kéo nhau đi nhậu một bữa linh đình. Lúc trở về thì chỉ có duy mình Triệu Tử Thiêm còn tỉnh táo, ba người còn lại ai cũng lờ mờ say.
Triệu Tử Thiêm vừa bước đến đầu cầu thang, liền nhận ra một bóng dáng quen thuộc đứng ở trước cửa phòng 302 đang hút thuốc.
Khoảnh khắc đó, Triệu Tử Thiêm suýt chút nữa đẩy Lý Vĩ ra chạy đến chỗ Lương Đông. Lương Đông bây giờ nhìn rất mệt mỏi, ánh mắt xa xăm không rõ đang quan sát cái gì. Khói thuốc lá mờ ảo lượn lờ, bao lấy gương mặt hắn, khiến cho hắn hiện tại càng thêm vẻ phong trần mệt mỏi.
Triệu Tử Thiêm nhìn thấy một màn như vậy cũng đau lòng, thì ra khoảng thời gian này không chỉ riêng cậu mệt mỏi.
Lương Đông xoay người nhìn Triệu Tử Thiêm cười nhẹ: “Muốn nói chuyện với em một lúc”, nói rồi liền quay sang đám người đứng không vững kia mở miệng: “Các cậu vào phòng tôi đợi được không, hôm nay Ngô Lâm và Ngô Lỗi về quê rồi, có mình Khương Chí Phong thôi!”
Ba người đồng loạt gật đầu. Triệu Tử Thiêm mở cửa phòng 301, hiện tại cậu thật sự muốn hỏi Lương Đông mấy ngày nay đi đâu, sao lại đột nhiên biến mất. Nhưng mà, mấy câu hỏi đó khi ra đến miệng lại tự động nuốt vào.
Triệu Tử Thiêm nhíu mày phát hiện ra một điều, Lương Đông uống rượu:
“Anh uống rượu à?”
Lương Đông vẫn cười nhẹ như gió xuân, mở miệng trêu chọc cậu: