Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 1: Chương 1:



Chương 1: Hồn vía tiêu tan
Kinh thành, trong Nam viện vắng vẻ của phủ Nhị hoàng tử. Số sen còn sót lại trong hồ đã khô héo nổi lên trên nước biếc, trôi lênh đênh nhưng không ai xử lý.
Đường Anh nằm yên tĩnh trên giường Bạt bộ*, rèm che tầng tầng lớp lớp ngăn ánh nắng mùa thu bên ngoài và cũng ngăn cách cả đôi mắt trũng sâu không còn chút sức sống của nàng. Mặc dù đang độ xuân thì nhưng Đường Anh chẳng khác gì mấy hoa sen còn sót lại trong viện này, xơ xác tiêu điều trong gió thu.
*Gường Bạt bộ là giường có hình dáng to lớn, thường thịnh hành thời nhà Minh và nhà Thanh.
Cửa phòng “két” một tiếng được đẩy ra, tỳ nữ A Liên bưng chén thuốc vào đặt ở đầu giường, khẽ nói:“Vương phi, phải uống thuốc rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Anh biết thân thể mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, nên không quan tâm đến việc uống thuốc, nàng biết bản thân mình chỉ là đang cố gắng qua ngày mà thôi.
“Để đó trước đi, lát nữa ta sẽ uống.”
Nhưng A Liên lại khuyên bảo hết lời, Đường Anh không nói lại nàng ta, nên chỉ có thể để nàng dùng thìa nhỏ đút cho mình.
Sau khi uống hết chén thuốc, Đường Anh lại cảm thấy vô cùng khó thở. Trong giây phút hấp hối, nàng đột nhiên thông suốt mọi chuyện, hiểu rõ nguyên nhân mình luôn mang bệnh trong người: “A Liên, tại sao lại là muội.”
Ba năm trước, phụ thân và huynh trưởng của Đường Anh đã tử trận hy sinh vì đất nước, Biên Thành rơi vào tay địch, nhờ các gia đinh trong nhà liều chết bảo vệ, Đường Anh vội vàng mang theo tỳ nữ A Liên bỏ trốn, hai người lánh nạn đến nhà của một thợ săn trên núi. Cho đến khi Nhị hoàng tử Nguyên Lãng dẫn quân tiếp viện đến đánh chiếm lại Bạch thành, đồng thời mang cả Đường Anh cùng trở lại Kinh thành với danh nghĩa là trẻ mồ côi trung liệt.
Suốt chặng đường Nguyên Lãng đều hết lòng chăm sóc nàng, sau khi vào kinh, hắn bẩm tấu mọi việc với Hoàng đế, còn muốn chăm sóc cô nhi của Đường gia nên đã tạo không ít thiện cảm trước mặt đám võ tướng trong triều.
Hành động này được Hoàng đế khen ngợi hết lời, đã nhanh chóng tứ hôn, hai người đã thành hôn khi còn trong kỳ để hiếu, có điều là Đường Anh sẽ vào phủ Nhị hoàng tử trước, chờ mãn tang kỳ mới viên phòng.
Nhưng hơn một năm trôi qua, cơ thể nàng dần trở nên yếu ớt, cuối cùng là nằm triền miên trên giường bệnh.

Bên cạnh nàng lúc trước có không ít nha hoàn của vương phủ nhưng trong lòng vốn có nghi ngờ nên sau đó đã mượn cớ chuyển họ đi, chỉ giữ lại A Liên chăm sóc bên người, được cho uống nhiều thuốc, vậy mà tình trạng cũng không thấy khá hơn.
Từ năm bảy tuổi, A Liên được Đường gia mua về, đi theo nàng từ nơi chiến loạn cho đến khi vào phủ Nhị hoàng tử, không nghĩ tới cuối cùng nàng ta lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
A Liên vuốt bụng của mình: “Tiểu thư, muội không còn cách nào khác, tất cả đều vì suy tính cho đứa nhỏ trong bụng.”
Đường Anh không nghĩ tới nhận được đáp án như vậy, vô cùng kinh ngạc với: “Đứa nhỏ...của Nguyên Lãng? Chẳng phải hắn đã có người trong lòng sao?”
A Liên cúi đầu khóc: “Tiểu thư, thật xin lỗi.”
Đường Anh như rơi vào mặt hồ lạnh lẽo, cảm giác lạnh đến tận xương tủy, cười thê lương: “Ngươi đã... đã nối giáo cho giặc, cần gì phải làm bộ làm tịch?” Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được nỗi đau đớn trào dâng trong cơ thể. Đường Anh nghiến chặt răng, gần như dùng hết sức bình sinh nặn ra một chữ “Cút!”.
A Liên hốt hoảng lùi về sau hai bước, chân tay luống cuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa phòng được mở ra một lần nữa, nhưng người bước vào là Nhị hoàng tử Nguyên Lãng, hắn ta mặc áo choàng màu tím thêu chỉ vàng, phong thái hơn người, đứng trước giường nhìn nàng: “Ta đến tiễn nàng một đoạn, nàng đi đi.” Thái độ không giống như đến từ biệt nương tử, ngược lại giống như đang đến tiễn đưa lần cuối với kẻ địch của mình, chẳng hề có chút đau lòng.
Đường Anh thả vạt áo của A Liên ra, ngước mắt lên nhìn nhưng chỉ thấy được cái cằm của hắn, lúc này cơn đau bỗng ập tới, ngay cả ngũ quan anh tuấn của hắn cũng trở nên mơ hồ, hình ảnh trước mặt nàng khác xa so với hình ảnh Nhị hoàng tử sủng thê như mạng được người người ca tụng.
Nói cho cùng thì nàng vốn không cam lòng nên đôi tay gầy guộc cố giữ vạt áo của hắn không buông, hỏi một cách khó khăn: “Tại sao...không chịu buông tha cho ta?”
Nửa năm sau đại hôn, nàng vô tình biết được Nguyên Lãng đã có người trong lòng nhưng vẫn muốn từ bỏ để cưới nàng, lúc ấy Đường Anh đã nhắc đến chuyện hòa ly.
Sau khi phụ thân và ca ca qua đời, trong lòng nàng đau đớn không lời nào miêu tả được, nhưng được hoàng tử dịu dàng chăm sóc, dần dần nàng đã thoát khỏi nỗi đau mất đi người thân. Vốn tưởng rằng quãng đời còn lại sẽ có phu quân bên cạnh, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại chính là hắn đâm nàng một đao.

Nữ nhi của Đường gia, không bao giờ hèn mọn cầu xin thương hại.
Nên sau khi Đường Anh biết được sự thật, nàng đã nhiều lần đề nghị hòa ly với hắn, nhưng chẳng những Nguyên Lãng không đồng ý, còn lấy lý do nàng “bị bệnh”, để chuyển nàng đến Nam viện vắng vẻ.
Nguyên Lãng cúi xuống nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, ngay cả khi nàng sắp chết, hắn cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thốt ra mấy chữ lạnh lùng: “Cho dù ngươi chết, cũng có chỗ hữu dụng đối với ta.”
“Hay cho câu...có chỗ hữu dụng.” Đường Anh nhịn không được cười nhạo, thật sự là nàng quá ngu ngốc khi hi vọng vào tên hoàng tử đầy dã tâm, luôn muốn giành ngôi báu có một ngày sẽ ăn năn, cho nàng một cuộc sống tự do.
Ngón tay gầy guộc yếu ớt của Đường Anh buông vạt áo của Nhị hoàng tử ra, nàng cảm thấy cơn đau trong bụng ngày càng lúc càng nhiều, bóng tối dâng lên như thủy triều bao phủ lấy nàng, nhanh chóng hôn mê, hô hấp khó khăn, nhịp tim chậm dần. Đôi mắt Đường Anh cố gắng mở to, vẻ không cam lòng hiện lên rõ ràng, nhưng nàng vẫn không chịu được cảm giác không khí trong phổi dần dần biến mất, giống như con cá khi ra khỏi nước đã từ bỏ việc giãy dụa.
Đường Anh nuốt nước bọt, sau đó thấy cả người nhẹ hẳn, giống như được giải thoát khỏi sự tù túng nên không kềm chế ngồi dậy.
Nàng vốn là người bệnh lâu năm, đã nằm trên giường trong một thời gian dài. Sau khi ngồi dậy vẫn không quên ngước nhìn Nguyên Lãng đứng bên cạnh giường. Lúc này mới phát hiện vẻ mặt hắn khác thường, nàng cảm thấy kỳ lạ, nên vươn tay muốn đâm thủng bộ mặt giả tạo kia của hắn, nhưng ngón tay trong suốt lại xuyên qua gò má.
“Có ma.” Đường Anh hét to, bỗng nhảy dựng lên, nhưng cơ thể bị bật ra khỏi giường, còn lơ lửng giữa không trung. Nàng luống cuống chụp lấy cạnh giường, không ngờ chẳng những không nắm được, còn suýt chút nữa xuyên qua luôn, đúng là bị bản thân dọa gần chết.
_Không đúng, nàng đã chết rồi sao?
Đường Anh bay lơ lửng trên không trung, nhìn lại thì phát hiện cơ thể mình vẫn còn nằm trên giường, tất cả đau đớn khi còn sống đều được giấu dưới khuôn mặt bình thản kia, nhưng chỉ có đôi mắt là vẫn không cam lòng mở to, lúc này nàng nhìn “túi da” của bản thân cũng giống như đang nhìn câu chuyện của người khác, những căm phẫn không cam lòng đều được giữ lại trong thân xác kia.
Trở thành một âm hồn trôi nổi, không chỉ mất đi cơ thể nặng nề, mà còn khiến nàng buông xuống hận thù với Nguyên Lãng, có thể dùng một góc độ khác quan sát người nam nhân đã từng là phu quân nàng, người đã nắm giữ sống chết và số phận của nàng trong tay.
Nguyên Lãng đưa tay thăm dò chóp mũi của Đường Anh, phát hiện đã không còn hơi thở nữa, bàn tay hắn vuốt nhẹ đôi mắt, giúp nàng nhắm lại.
Mặc dù trên danh nghĩa hai người là phu thê, nhưng ngay cả một hành động thân mật cũng không có, trước đây Đường Anh luôn cảm thấy Nguyên Lãng tôn trọng nàng, nhưng sau khi chứng kiến hắn ôm lấy một nữ nhân rồi mạnh mẽ hôn, dáng vẻ hận không thể nuốt nàng ta vào bụng, thì nàng đã biết nguyên nhân.

Nguyên Lãng đứng trước giường một lúc lâu, sau đó quay người đi ra ngoài, phân phó cho A Liên: “Giúp nàng thu dọn sạch sẽ, dù gì cũng cần có một lễ tang tử tế.”
Không biết có phải nàng không có chấp niệm đối với Nguyên Lãng hay không, thời khắc cuối cùng lại hy vọng có thể đi khỏi phủ Nhị hoàng tử, nghe hắn nói mấy lời đó chỉ cảm thấy buồn cười, nàng ngồi xổm ở đầu giường nhìn A Liên lau người và trang điểm cho mình.
A Liên vốn ít nói, ngay cả một người giúp đỡ cũng không có, chỉ lo tập trung lau cho Đường Anh, dường như trước mặt không phải là di thể của chủ tử cũ, mà là món đồ cổ quý giá trên kệ trong thư phòng Nhị hoàng tử, Đường Anh thấy nhàm chán nên bay ra ngoài nhìn xem thế nào.
Áo liệm và quan tài đã được chuẩn bị từ sớm, thậm chí đồ vật chôn theo đều là những món có giá trị. Quản gia của phủ đã đi tới các phủ khác báo tang, bên trong và bên ngoài phủ đều treo vải trắng để chuẩn bị đón khách đến viếng.
Nhị hoàng tử nhốt mình trong thư phòng, nói với bên ngoài là bản thân “thương tâm quá độ nên nằm trên giường không dậy nổi”. Đường Anh vốn không tin nên xuyên qua tầng tầng lớp lớp, bay đến thư phòng ở tiền viện tìm kiếm, lại phát hiện Nhị hoàng tử đang cùng thuộc hạ âm mưu lật đổ Thái tử.
Đường Anh ngồi trên bàn sách, sáp lại gần tỉ mỉ nhìn con mắt cái mũi chân mày của Nguyên Lãng, nàng còn nghịch ngợm thổi vào lông mi hắn một cái, lẩm bẩm: “Quả nhiên nam sắc sẽ hại người, nhìn gần cũng không thấy chút tỳ vết nào, mình đúng là chết không oan mà.”
Đôi mắt của Nhị hoàng tử hơi ngứa, nên xoa nhẹ hai cái, hắn luôn cảm thấy như có người nhìn chằm chằm vào mình, hoặc ai đó đang thì thầm bên tai, nhưng dù có lắng tai thế nào cũng không nghe được gì, đành cố nén khó chịu trong lòng, tiếp tục cùng đám thuộc hạ bàn bạc.
Đường Anh thấy hắn có phản ứng, nên cứ thỉnh thoảng lại nhéo tai, chọt vào mặt hoặc là giật giật tóc của hắn. Nàng nhìn bộ dạng nhíu chặt mày của Nguyên Lãng lại thấy vô cùng vui vẻ, không khỏi nhớ tới câu: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Từ nhỏ Đường Anh lớn lên ở biên quan, bên cạnh phụ thân huynh trưởng ai ai cũng thô kệch, những đường nét trên khuôn mặt đều bị bão cát ở biên quan thổi đến thô ráp, khác một trời một vực so với Hoàng tử sống trong nhung lụa. Lúc đầu được Nhị hoàng tử bảo vệ trên đường vào kinh, sự dịu dàng ân cần ấm áp tỉ mỉ, khiến nàng giống như đang trôi dạt trên biển khơi ôm được một khúc gỗ, chẳng cần biết như thế nào đã vội trèo lên.
Nói cho cùng chỉ tại mình ngu ngốc, chẳng trách ai được.
Đường Anh cũng đã thử thoát khỏi nơi này nhưng vô cùng kỳ lạ, xung quanh vương phủ dường như bị thứ gì đó khống chế, nàng đã thử rất nhiều lần nhưng không có cách nào ra được, đành tạm thời ở lại trong phủ bay tới bay lui, tự mình nhìn thấy bản thân được đưa vào trong quan tài, còn tận mắt thấy đám người trong phủ quỳ gối trước linh đường giả vờ khóc lóc, ngay cả Nguyên Lãng cũng ra vẻ “thương tâm gần chết”.
Đường Anh cảm thấy bản thân quá thất bại, sau khi chết, ngay cả một người thật lòng nhớ thương mình cũng không có, càng khiến nàng không chút lưu luyến với nơi đây, chỉ mong sớm được rời đi.
Từ sau khi nàng chết, Nguyên Lãng đều cùng đám thuộc hạ bàn bạc suốt đêm, nên bộ dạng vô cùng hốc hác, ngược lại rất phù hợp với hình tượng đang có tang vợ trong thời điểm này. Mỗi lần có khách viếng đến cửa, hắn sẽ mặc bộ đồ tang màu trắng, lảo đảo đi đến linh đường, vịn lấy quan tài khóc nức nở, tất cả mọi người đến phúng viếng đều hết sức cảm động, luôn cảm thán Nhị hoàng tử phi hồng nhan bạc mệnh.
Nhị hoàng tử phi hồng nhan bạc mệnh: “...”
Thì ra không chỉ một mình nàng bị mù!

Khi đó Đường Anh ngồi khoanh chân trên quan tài, chống cằm nhìn hắn, tên nam nhân này thường ngày kiêu ngạo bây giờ nước mắt cứ tuôn ra ào ào, còn không ngừng đấm vào quan tài, luôn miệng nói: “Anh Anh nàng dậy đi...Anh Anh nàng đừng bỏ lại ta....”
“Không phải chứ, diễn cũng xuất sắc quá rồi đấy!” Đường Anh còn nghĩ, nếu bây giờ nàng theo ý của Nguyên Lãng, từ trong quan tài ngồi bật dậy, không biết hắn còn khóc được nữa không?!
Nàng bị nhốt trong phủ này, cảm thấy vô cùng nhàm chán, mấy ngày qua cơ thể nàng như một luồng khói mỏng, nhưng Đường Anh cũng dần dần cũng thích nghi với “cơ thể” này. Vừa không cần lo lắng chuyện ăn uống ngày ba bữa, vừa không phải phiền hà bị kẹt lại trong xác, nàng phát hiện làm ma còn sung sướng hơn làm người rất nhiều. Mặc dù không biết nguyên nhân chưa thể thoát khỏi đây nhưng mỗi ngày có thể xuyên qua bức tường, tai thính mắt tinh hơn so với lúc bị “giam” ở Nam Viện, còn được xem kịch vui, còn tuyệt vời hơn lúc ra ngoài chứng kiến những cảnh khác.
Nàng nhìn Nguyên Lãng diễn vai trượng phu thâm tình, khóc đến hôn mê bất tỉnh được người trong phủ dìu trở về thư phòng, lại cảm thấy mắc cười, nên bay qua bên đó, đại phu trong phủ tuyên bố với bên ngoài: “Vương gia thương tâm quá độ, máu trong kinh mạch không đều, nên mới bị ngất đi, tạm thời cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, nếu không để lại di chứng thì càng nguy to.”
Đường Anh có chút tiếc nuối: “Rốt cuộc cũng không thể diễn tiếp được.”
Vì vậy, Nguyên Lãng hợp tình hợp lý ở lại thư phòng “tĩnh dưỡng”, tiếp tục bàn bạc đối sách với đám thuộc hạ.
Mãi cho đến một ngày hắn nhắc đến tên của một người.
Lúc đó thần trí của Đường Anh bắt đầu có chút mơ hồ, thỉnh thoảng nàng bay đến quên cả thời gian, khi mở mắt ra, tang sự đã được làm xong rất nhiều ngày rồi. Nguyên Lãng đang mặc thường phục, dựa trên ghế La Hán nói: “Nếu không phải Đường Nghiêu quá mức cố chấp, không chịu đứng về phía bản vương, có lẽ không đến nỗi chôn vùi mạng của bọn họ.”
Đường Nghiêu chính là phụ thân của Đường Anh.
Trong nháy mắt Đường Anh chợt bừng tỉnh, nghe tên thuộc hạ vừa vuốt râu vừa cảm thán: “Đường gia hết sức trung thành với Thái tử, còn bệ hạ thì chỉ đâu đánh đó, hai cha con họ đều là mãnh tướng, nhưng đáng tiếc lại không biết linh hoạt....”
Dường như Nguyên Lãng nhớ ra chuyện gì, một lúc sau mới nói tiếp: “Cả nhà đều cố chấp như nhau, ngay cả nữ nhi cũng . . .”, nửa câu sau bị hắn nuốt vào.
Đường Anh một thân một mình, trên thế gian này vốn không có vướng bận gì, nhưng cái chết của phụ thân và ca ca là nỗi đau không thể chạm tới trong lòng nàng, nhưng không nghĩ tới chuyện này lại có ẩn tình, còn liên quan đến Nguyên Lãng, trong lúc nhất thời cơ thể nàng đột nhiên bay vọt tới, lao thẳng về phía hắn, phẫn nộ hét lên: “Ta muốn bóp chết ngươi.”
Trong khoảnh khắc kia, rõ ràng Nguyên Lãng nghe được giọng nói thê lương của nữ nhân. Sau khi Đường thị mất, nhiều lần hắn luôn cảm thấy bên cạnh như có người đang rình rập, tâm trạng luôn bất an, mấy ngày trước hắn còn đi Hồng Phúc Tự, xin Viên Giác đại sư một lá bùa hộ mệnh.
Lúc này theo bản năng từ trong cổ lấy ra, chỉ nghe một tiếng thét chói tai, trước mặt Đường Anh là ánh kim quang vạn trượng, nàng vừa đụng vào, cả người nàng bay lên, sau đó hồn phi phách tán.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.