Đối mặt với vấn đề hết sức bình thường này của Phó Dư, Vân Kiều không biết phải trả lời thế nào, nụ cười trên mặt cũng vì vậy nhạt đi, nàng lấy cớ uống trà để che giấu.
Chỉ cần người tinh mắt đều có thể nhận ra sự thay đổi nhỏ này, huống hồ gì Phó Dư đã làm mật thám bao nhiêu năm, hắn rất giỏi nhìn mặt đoán người.
“Hắn đối xử không tốt với ngươi sao?” Phó Dư nhíu mày hỏi.
Lúc hắn không cười, vẻ mặt hắn trở nên sắc lạnh.
Vân Kiều sờ chóp mũi phủ nhận: “Cũng không phải là không tốt…chỉ là chuyện này nói ra rất dài dòng, trong chốc lát không thể nói rõ được!”
Phó Dư nghe ra ý che chở trong lời nàng, hắn im lặng một lúc, sau đó chủ động kể chuyện về bản thân: “Hai năm trước ta nhận mật lệnh của Tướng quân lẻn vào Tây Vực, cần phải che giấu thân phận, cho nên không thể báo tin về. Vốn ta định sau khi hồi kinh báo cáo tình hình, sẽ tìm cơ hội xin phép về Bình Thành, nhưng không bao lâu Tiên Đế lại băng hà!”
“Thánh Thượng giao cấm quân cho ta, nên tạm thời không rời đi được, ta có sai người mang lễ vật về trước…”
Phó Dư sai người đưa đồ về Bình Thành, ngoài một phong thư tự viết còn có hơn phân nửa lễ vật được luận công ban thưởng. Nhưng hạ nhân chưa kịp hồi kinh, thì sáng nay sau khi bãi triều, lần đầu tiên, hắn nghe được tin tức về Vân Kiều là từ Thánh Thượng.
Mấy năm nay, Phó Dư chinh chiến sa trường, đao nhuộm máu mỗi ngày, cũng xem như gặp vô số trường hợp, nhưng khi nghe Thánh Thượng bâng quơ nhắc đến việc này, toàn thân hắn chấn động, mất một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh được.
Hắn biết Vân Kiều gả cho một tên thư sinh, cũng biết chuyện Tân Đế từng lưu lạc ở dân gian, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ hai người này lại liên quan đến nhau.
Thánh Thượng không nhiều lời, chỉ nói đợi thời cơ thích hợp sẽ cho gặp mặt. Lúc ấy, Phó Dư mơ hồ đồng ý, nhưng sau khi ra cung, hắn không kìm được, lại càng không biết “thời cơ thích hợp” là khi nào, cho nên hắn tự đến.
“Mấy năm nay không có tin tức gì của ngươi, ta thật sự cho rằng…Hiện giờ tận mắt nhìn thấy ngươi thành công, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm!” Vân Kiều nhận sổ sách trong tay Thiên Thiên, lật qua lật lại, sau đó nhìn về Phó Dư, thở dài: “Giờ nhìn lại, chút bạc ít ỏi này chẳng là gì cả!”
Khi Vân Kiều còn nhỏ, tuy trong nhà không thể gọi là phú quý nhưng cũng không tất bật tìm kế sinh nhai, nàng từng có một khoảng thời gian vô ưu vô lo. Chỉ là, sau khi phụ thân nàng bị bệnh, tiền dành dụm đều tiêu tốn cho thuốc thang và lang y, cho nên nàng phải lao ra ngoài kiếm tiền bằng mọi cách.
Tuổi nàng con nhỏ, chưa thể làm việc được thành thạo, số tiền ba cọc ba đồng của nàng không thấm thía vào đâu.
Ở trước giường bệnh của phụ thân, nàng cố gắng mỉm cười, nhưng khi nàng đếm số dược liệu và thức ăn còn lại trong nhà, nàng liền bật khóc, cảm thấy không có lối thoát.
Đó là độ tuổi khốn khó nhất của Vân Kiều.
Cũng từ khi đó, Vân Kiều thu cái tính ham chơi của mình lại, một lòng chỉ muốn kiếm tiền. Vì vậy, nàng bị nhiều người coi thường, ban đầu da mặt mỏng nàng còn cảm thấy xấu hổ, nhưng vì kế sinh nhai nàng phải cứng rắn, dần dà cũng thành quen.
Lời người khác nói đều là giả, chỉ có nắm bạc trong tay thì nàng mới có thể yên tâm.
Năm đó, khi Phó Dư rời Bình Thành đến Tây Cảnh từng mang một nửa tiền ghi danh tòng quân đến cho nàng làm ăn, hắn nói sau này trở về sẽ tìm nàng đòi.
Nhưng tới bây giờ, hai người không thiếu chút bạc này.
Nhưng Vân Kiều đã phân chia phần của Phó Dư để riêng từ lâu, nàng nghĩ khi gặp lại sẽ trả cho hắn, xem như hoàn thành lời hứa của nhiều năm trước.
Nhưng Phó Dư lại không nhận.
“Con người ta không giữ được tiền, ngươi đưa cho ta sợ là không bao lâu nữa sẽ ra như nước chảy!” Phó Dư tự giễu, rồi thuận miệng nói: “Gửi lại ở chỗ ngươi đi, nếu ngày nào đó ra nghèo đến mức không có gì ăn thì sẽ đến đòi ngươi!”
Vân Kiều thấy hắn vẫn cẩu thả như trước, nàng cười cười rồi đồng ý.
Phó Dư cũng không ở lại lâu.
Vốn dĩ hắn chỉ nhất thời hứng chí nên đến đây, còn có rất nhiều chính sự cần phải giải quyết, không thể chậm trễ. Hơn nữa, dựa theo thân phận hiện tại của Vân Kiều, hắn ở lại lâu cũng không thích hợp.
Kinh Thành không phải Bình Thành, hai người cũng không còn là trẻ con nữa.
Hắn đứng dậy cáo từ, Vân Kiều cũng đứng lên muốn đưa tiễn. Kết quả, nàng quên vết thương ở mắt cá, vừa bước một bước đã động đến vết thương, đau đến mức thở hổn hển.
“Bị sao vậy?” Phó Dư lập tức quay người lại, vội vàng bước đến, liếc mắt đã nhìn thấy: “Chân ngươi bị thương sao?”
“Hôm qua không cẩn thận bị trật mắt cá chân, không có gì to tác cả!” Vân Kiều vẫy tay, nàng ngẩng đầu liền bắt gặp Phó Dư đang ở rất gần, nàng trầm trồ: “Sao ngươi lại cao nhanh đến vậy…”
Ban nãy khi Phó Dư vào cửa, nàng đã thấy nhưng khi đến gần, nàng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Vân Kiều lớn hơn Phó Dư một tuổi, cách đây không lâu nàng còn cao hơn hắn, cho đến khi chia tay chiều cao của hai người cũng không chênh lệch nhiều, hiện tại nàng phải ngẩng đầu để nhìn hắn.
Phó Dư đưa ray xoa xoa trên đỉnh đầu nàng, sau đó trêu chọc: “Tại vì ngươi không chịu cao nữa!”
Vân Kiều trừng mắt với hắn, rồi lại mỉm cười: “Ngươi có việc bận thì đừng chậm trễ nữa, chân cẳng ta không tiện, hôm nay không tiễn ngươi!”
Phó Dư nhìn nàng một hồi rồi quay người rời đi.
Sau khi gặp mặt, Vân Kiều không còn bận lòng chuyện gì nữa, nàng ở nhà dưỡng thương và theo các nữ tiên sinh học tiếp.
Hôn kỳ của Tân Đế vào tháng 10 sắp đến gần, Thượng Cung cục muốn sai cung nữ xuất cung đến biệt viện dạy nàng quy củ, để chuẩn bị xuất giá. Đến lúc đó đương nhiên nàng không có cơ hội ra ngoài, Vân Kiều nhanh chóng quyết định, trước khi cung nhân đến nàng phải ra ngoài dạo một chuyến.
Sau một hồi thương nghị, cuối cùng chọn nơi đến là Tướng Quốc Tự ở ngoại thành.
Vân Kiều đã bình phục, nàng nghĩ cuối thu mát mẻ thì nên lên núi để giải sầu. Còn Thiên Thiên thì cảm thấy nơi nào cũng giống nhau, mọi chuyện cứ theo ý Vân Kiều. Về phần Lật Cô, nàng ấy muốn đến thắp hương và dâng cho chùa những bức kinh phật mấy ngày nay nàng thêu, xem như để cầu phúc cho nữ nhi.
Vốn dĩ Vân Kiều muốn cải thành nam trang để tiện di chuyển, chỉ mang theo Thanh Tuệ dẫn đường, nhưng lại bị Lương ma ma khuyên.
“Tướng Quốc Tự hương khói nghi ngút, người đến người đi tấp nập, nếu không cẩn thận sẽ có người nhận ra ngài!” Lương ma ma phân tích cặn kẽ: “Sau khi ban chiếu thư lập hậu, mỗi khi hành sự ngài nên cẩn trọng hơn mới phải, nếu ngài tuỳ tiện quá mức thì nhất định sẽ bị người khác lên án!”
Nếu bàn về quy củ, trước giờ Vân Kiều không nói lại Lương ma ma, chỉ có thể làm theo ý bà, để thị nữ mặc lại quần áo.
Váy áo phức tạp thêm dải lụa choàng vướn víu, tóc búi cao tinh xảo, bước đi phải hết sức chú ý. Những ngày qua nàng học lễ nghi quy củ cũng không phải vô ích, chân bước nhẹ nhàng, đoan trang xinh đẹp.
Lương ma ma nhìn hài lòng, bà thầm nhủ cuối cùng cũng có kết quả để báo lại với Thánh Thượng.
Trên mặt Vân Kiều nở nụ cười tươi nhưng trong lòng lại thấy không thoải mái, chỉ muốn đổi nam trang tự do đi dạo, chứ không muốn hạ nhân vây quanh giống như thế này, nhất cử nhất động đều phải dè chừng.
Sau khi bái lạy ở chính điện, Lật Cô tự đi dâng kinh thư, Vân Kiều được đưa ra phía sau nhàn nhã uống trà.
Trăm năm trước từng có Văn Đế hướng Phật, khi hắn còn tại vị, chuyện lên phật cực kỳ phổ biến ở Đại Chu, thậm chí hắn còn cho người xây một biệt viện sau núi Tướng Quốc Tự để cho hoàng thất và thế gia đến đây lễ phật.
Cho đến bây giờ, có rất ít người đến ở lại, biệt viện đó biến thành nơi nghỉ chân.
Lần đầu tiên Vân Kiều đến đây, mỗi thứ đều mới lạ với nàng. Nàng còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã thấy Lương ma ma ở phía sau, nàng lập tức thu tầm mắt lại làm bộ đoan trang trầm ổn.
Sau khi uống xong một chén trà nhỏ, nàng cảm thấy chẳng có gì thú vị, bèn thương lượng với Lương ma ma: “Ta muốn đến rừng phong bên kia ngắm thử!”
Trên đường đến đây, Vân Kiều đã chú ý đến mảnh rừng phong sáng lạn rực lửa, nhìn từ xa giống như áng mây trôi, cực kỳ bắt mắt.
Lương ma ma nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của nàng, trong lòng hơi do dự, một lúc sau gật đầu đồng ý.
Được bà cho phép, nét tươi cười trên mặt Vân Kiều càng rõ hơn, ánh mắt cũng linh hoạt hơn rất nhiều. Lương ma ma vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ thở dài: “Sao tính tình cô nương lại trẻ con như vậy?”
Nếu cẩn thận nhẩm tính, tuổi của Vân Kiều cũng không còn nhỏ nữa, đã được mười chín. Các cô nương bên ngoài ở độ tuổi này phần lớn đều có hài tử, yên phận giúp phu dạy tử, đoan trang hiền thục.
Nhưng Vân Kiều lại luôn muốn chạy nhảy ở bên ngoài.
Lương ma ma ngẫm nghĩ, lý do chính là vì nàng chưa có hài tử, đợi đến khi nàng sinh, trở thành mẫu thân thì lúc đó sẽ có trách nhiệm, đương nhiên sẽ yên phận hơn.
Nhưng…
Lương ma ma lại bấm tay nhẩm tính, bất giác bà ý thức được, Vân Kiều đã gả đi được hơn hai năm, đến giờ vẫn chưa có thai.
Đây cũng là vì trong nhà không có phụ mẫu. Nếu sinh ra trong đại tộc thế gia, sợ là đã sớm cho đại phu khám bệnh, hối thúc mang thai, hoặc nạp thiếp, nhận thông phòng rồi cũng nên.
Trước giờ trong lòng bà đều một mực muốn dạy Vân Kiều quy củ, chưa từng suy nghĩ đến việc này. Đột nhiên ý niệm này dâng lên, bà không thể nào ném ra khỏi đầu mình được…
Nếu thân thể tốt thì sao lâu như vậy rồi vẫn chưa có động tĩnh gì?
Vân Kiều không hề phát giác, nàng kéo tay Thiên Thiên đi lên phía trước.
Tướng Quốc Tự này không hổ là địa danh nổi tiếng, non xanh nước biếc, ngay cả không khí cũng trong lành hơn những nơi khác, thấm đẫm vào tim gan.
Vừa mới bước vào rừng phong, Vân Kiều liền nhìn thấy một bóng hình mặc bạch y ở trong đình cách đó không xa, cho đến khi tiến lại gần nhìn rõ dung nhan kia, nàng mới ngẩn người.
Lúc trước ở tiệc mừng thọ của Quốc Công phu nhân, Vân Kiều đã gặp hơn phân nửa khuê tú trong Kinh Thành, tuy nàng không thích Triệu Nhạn Lăng nhưng nàng phải thừa nhận dung mạo của nàng ta có thể gọi là tuyệt sắc giai nhân.
Vậy mà bộ dạng của mỹ nhân bạch y trước mắt này không hề thua kém Triệu Nhạn Lăng.
Mà nàng ta không mang khí thế hống hách giống Triệu Nhạn Lăng, thân hình yểu điệu đoan trang, đến cả Vân Kiều cũng cảm thấy rung động.
Thiên Thiên ở bên cạnh thấp giọng cảm thán: “Thật là xinh đẹp…”
Vân Kiều không tiến lên quấy rầy, nàng quay đầu nhìn Lương ma ma, tò mò hỏi: “Đó là cô nương nhà ai? Sao ta chưa thấy bao giờ?”
Không biết Lương ma ma đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên nà lại hoảng hốt, thất thố khi nghe nàng hỏi.
Vân Kiều chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của bà, nàng không khỏi buồn cười, nhưng vẫn kiềm chế.
Nàng biết Lương ma ma không phải là người thích đùa giỡn, nếu nàng bật cười thì sẽ khiến bà cảm thấy lúng túng.
“Thứ cho lão nô thất thố,” Lương ma ma nhận lỗi trước, sau đó lại hỏi: “Cô nương mới vừa hỏi cái gì?”
“Ta hỏi, vị mỹ nhân kia là tiểu thư nhà ai? Nhìn y phục và lối trang điểm hẳn không phải xuất thân tầm thường, nhưng lúc trước ở phủ Quốc Công ta chưa từng nhìn thấy nàng!” Ngày ấy tuy có nhiều người đến nhưng Vân Kiều tin chắc mình chưa từng gặp nàng, nếu không nàng đã có ấn tượng mới đúng.
Lương ma ma híp mắt, đánh giá cô nương bạch y đang chống cằm thất thần trong đình kia, cho đến khi thấy rõ dung mạo, bà hơi kinh ngạc.
Vân Kiều nói: “Xem ra ta đã hỏi đúng người rồi, ma ma nhận ra nàng!”
“Có lẽ là nhận nhầm!” Lương ma ma lắc đầu: “Ngu gia đã di cư xuống phía nam đã nhiều năm, sao đột nhiên lại hồi kinh?”