"Vương phi thật sự không giống như lời đồn đại!?" – Triệu Hàm Nam nhanh miệng nói – "Muội nghe mọi người đồn Vương phi hoàn toàn không được sự sủng ái của Vương gia nhưng thấy không phải vậy!... Muội còn nghe nói người được sủng ái nhất Vương phủ chính là Trầm trắc phi, người lui đến viện Trầm trắc phi là thường trực chưa kể đến quyền lực đều nằm trong tay của Trầm trắc phi... Như vậy tỉ tỉ chẳng phải Vương phi không có quyền... Những lời đồn này thiệt là ác mồm ác miệng mà!" – Triệu Hàm Nam chậm rãi nói, nàng ta cố ý nhấn mạnh những ý cần nhấn mạnh, vừa nói mắt quan sát thái độ biểu cảm trên gương mặt Triệu Hàm Ninh.
Trong lòng Triệu Hàm Ninh có chút kinh hãi, cô gái trước mặt nàng cũng mới 14, 15 tuổi nhưng không nghĩ lại thâm độc như vậy, mượn cớ nói lời đồn để khích bác nàng, chưa kể đến còn cố ý nói cho nàng biết chuyện nàng không thực quyền nàng ta đã biết được là nàng chỉ cố ý tỏ ra phách lối.
"À các muội không biết lời đồn thì chỉ là lời đồn thôi sao?" – Triệu Hàm Ninh vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn hai nàng nói.
"Nhưng người ta cũng nói không có lửa làm sao có khói... Nhưng muội thấy Trầm trắc phi cũng thật lợi hại!" – Triệu Hàm Nam có chút ngoài ý, đáng lý sau câu nói của nàng chắc chắc có thể chọc tức được Triệu Hàm Ninh, nhưng hôm nay nàng ta vẫn điềm đạm như không có chuyện gì như thế thật kỳ lạ.
"Hùm?" – Triệu Hàm Ninh làm ra vẻ như sốt sắng nghe lời đồn.
"Nàng ta theo muội biết là thanh mai trúc mã với Vương gia, thân phận có thể gả làm phu nhân một phủ quý tộc khác nhưng vì tình cảm sâu đậm mới đồng ý với vị trí Trắc phi của Vương gia. Còn Vương gia vì tỉ tỉ đã được đính hôn bởi Hoàng Thượng cho nên... Không cách nào trái ý được! Quả thật tình cảm hai người họ quá sâu đậm!" – Triệu Hàm Nam lại thấp giọng nói.
"À vậy à! Đa tạ muội muội! Nhờ muội mà ta biết được nhiều chuyện đến như vậy!" – Triệu Hàm Ninh gật gù như kẻ sáng tỏa chuyện gì đó, rồi vui vẻ mở lời nói.
Triệu Hàm Nam nhìn Triệu Hàm Ngọc không giấu nổi sự ngạc nhiên, không phải hôm nay Triệu Hàm Ninh uống lộn thuốc hay không tại sao có thể điềm đạm được đến như vậy cơ chứ, nếu là trước kia nàng ta đã làm loạn, lao đến bịt miệng nàng lại rồi. Đáng lý nàng ta phải như vậy khi đó Triệu Hàm Ngọc mới có cớ mà té xuống ao, như vậy mới có thể có cơ hội gây sự cảm thông với Vương gia.
"Ta nghĩ công sức của muội chắc không được rồi! Có lẽ Vương gia cùng đại ca sẽ bàn công chuyện khá lâu không quay lại đây nữa! Đĩa bánh hoa quế này chắc muội phải mang về cho kế mẫu dùng đi, ta nhớ bà ta rất thích bánh hoa quế cơ mà! Ta cùng có chút buồn ngủ rồi!" – Triệu Hàm Ninh nhàn nhã đứng lên nói, nàng cũng không có nhiều sự kiên nhẫn ngồi đây nhìn 2 người diễn trò, nên nhanh chóng đánh ngay bài chuồng, việc Uông Hữu Đình có quay lại đây hay không nàng cũng không biết nhưng việc đó cũng không liên quan lắm đến nàng.
"Cung tiễn Vương phi!" – Cả hai người tam tiểu thư với tứ tiểu thư hành lễ tiễn biệt.
"Người đó có thật là Triệu Hàm Ninh!" – Triệu Hàm Ngọc nhanh chóng lên tiếng.
"Không ngờ sau 2 năm ả ta trở nên lợi hại đến như vậy có thể né được kế sách của ta một cách đơn giãn như vậy!" – Triệu Hàm Nam chậm rãi đứng lên, gương mặt đầy toan tính.
"Ta thấy ả ta hoàn toàn khác trước đây!"
"Chúng ta về! Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ chuyện linh tinh khác! Ngày mai Vương gia phải rời phủ rồi, tỉ nên nhanh lên!" – Triệu Hàm Nam xoay người rời đi. nếu nói về tướng mạo Triệu Hàm Ngọc có thể nhỉnh hơn nàng khá nhiều nhưng về đầu óc thì Triệu Hàm Nam thừa hưởng được khá nhiều từ phụ thân cho nên nàng đặc biệt rất thông minh. Trước đây khi Triệu Hàm Ninh còn trong phủ nàng đã xoay nàng ta ra ngô ra khoai, khiến nàng ta từ một đứa con gái được phụ thân thương yêu thành một đại tiểu thư không được sủng ái.
Cùng lúc đó:
"Triệu Hàm Nghiêm ta có 2 chuyện muốn bàn bạc với ngươi!" – Uông Hữu Đình trầm giọng nói.
"Vâng thưa Vương gia!"
"Chuyện thứ 1: ngươi thấy Lã tướng quân như thế nào sau thời gian bên cạnh theo dõi ông ta?"
"Bẩm vương gia Lã tướng quân gần đây có chút kỳ lạ! Gần đây ông ấy thường xuyên ra khỏi doanh trại vào ban đêm, trở lại khá nhanh chóng nhưng thường xuyên như vậy là không ổn!"
"Ngươi có biết ông ta đi đâu?"
"Thần có theo dõi nhưng bị cắt đứt đuôi! Ông ta còn có người trợ giúp!"
"Theo dõi sát vào và đừng dùng bồ câu đưa tin nữa, ta nghĩ chúng đã bị đọc!"
"Vậy chúng ta sẽ trao đổi bằng cách nào?"
"Diều hâu!"
"Vâng!"
"Còn chuyện thứ hai..." – Triệu Hàm Nghiêm có chút ngập ngừng.
"Chuyện này là chuyện tư!"
"Vâng"
"Tiểu muội của ngươi có học qua tiếng Cao Ly?" - Từ lúc nhìn những mảnh giấy tiếng Cao Ly trên bàn của Triệu Hàm Ninh trong lòng Uông Hữu Đình không khỏi nghi hoặc.
"Hả Vương gia nói gì, không chuyện đó như thần biết là không có. Ninh nhi từ nhỏ đã không thích đọc sách lắm, tiếng Cao Ly lại khó như vậy chắc chắn là không thể!" – Triệu Hàm Nghiêm lắc đầu cười khổ giải thích.
"Vâng ạ! Sách trong thư phòng của Hinh nhi đều khá mới!" – Triệu Hàm Nghiêm cười tươi, khi nói ra điều này trong lòng có chút xấu hổ, nhưng trước mặt quân thì thần không được nói dối.
"Nàng ta có giỏi tính toán hay không?" – Uông Hữu Đình lại thấp giọng.
"Ninh nhi giỏi nhất chính là thiêu thùa may vá còn lại thì đều không đặc sắc!" – Triệu Hàm Nghiêm cảm thấy cứ nói không mãi thì muội muội của mình càng mất điểm, nên cố gắng nói một thứ vô cùng tốt đẹp.
"Có chuyện gì sao Vương gia?" – Triệu Hàm Nghiêm có chút lo lắng nhìn.
"Không ta chỉ hỏi thăm! Chuyện cứ như vậy! Ngươi ráng giữ kỹ thân phận đến khi truy ra được danh sách phản động!"
"Vâng thưa Vương gia"
....
"Vương gia kim an!" – Triệu Hàm Ninh đang đọc sách thấy Hữu Đình bước vào liền đứng lên hành lễ.
"Vâng, quyển sách nay khá hay!" – Triệu Hàm Ninh phát hiện ở đây sách khá nhiều so với Kim An viên của nàng.
"Ngày mai ta sẽ vào triều sớm, nàng có thể ở lại phủ tể tướng ít hôm về cũng được!" – Uông Hữu Đình chậm rãi ngồi xuống ghế, mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc
"Đa tạ Vương gia!" – Trong lòng Triệu Hàm Ninh mừng như được mở cờ trong bụng như thế nàng sẽ dễ dàng ra bên ngoài thực hiện mọi chuyện hơn.
"À ban nãy... Tam muội có mang bánh quế hoa đến cho Vương gia nhưng người rời đi thật đáng tiếc!" – Triệu Hàm Ninh chợt nói.
Uông Hữu Đình không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, y biết rõ dụng ý của Triệu phủ cũng nhìn ra được Triệu Hàm Ngọc nhưng cái y không ngờ chính là Triệu Hàm Ninh lại đi nói giúp nàng ta.
"Thiếp không có ý gì chỉ là báo với người một tiếng mà thôi!" – Triệu Hàm Ninh nhận ra được ánh mắt dò xét của Hữu Đình cho nên vội giải thích, có lẽ hành động này của nàng quá lộ liễu rồi.
"Triệu Hàm Ninh!" – Uông hữu Đình gằn giọng gọi tên nàng.