Sau khi bị vạch trần thẳng thừng, Lộc Ẩm Khê mặt không đổi sắc, nàng thấp giọng giải thích vài câu:"Khi còn bé, tôi dùng tay trái. Nhiều người nói rằng tôi không bình thường, họ dùng ánh mắt kì quái nhìn tôi. Lão sư thấy thôi dùng tay trái thì sẽ đánh vào tay. Các bạn cùng lớp vây quanh, xem tôi viết bằng tay trái rồi cười nhạo tôi như thể tôi là một con quái vật... Thế nên tôi học cách dùng tay phải, nhưng trong tiềm thức tôi vẫn quen với việc sử dụng tay trái...Sử dụng cả hai tay trong một khoảng thời gian dài, tôi đều có khả năng linh hoạt cả hai."
Lời nói này hoàn toàn không giả dối.
Lộc Ẩm Khê bẩm sinh đã thuận tay trái, sau đó đã sửa lại thành thuận tay phải.
Khi còn nhỏ, nàng đã bị mẹ ném cho bà ngoại ở quê nuôi nấng.
Thời đó người dân ở quê còn mê tín, thấy việc nàng thuận tay trái đồng nghĩa với xui xẻo, cứ hễ nàng viết hoặc ăn bằng tay trái thì bọn họ liền đánh vào tay nàng, nói rằng nàng không được giáo dưỡng và yêu cầu nàng phải thay đổi,
Sau đó, khi nàng đến trường học, lão sư thấy nàng viết bằng tay trái thì sẽ lấy que trúc đánh vào lòng bàn tay nàng.
Roi trúc rất nhỏ nên đánh vào rất đau khiến lòng bàn tay nàng sưng lên đỏ bừng, nhưng nàng lại cảm thấy chính bản thân mình không có gì sai nên không hề khóc, vẫn không thay đổi, bướng bỉnh tiếp tục viết bằng tay trái.
Lão sư liền hận sắt không thành thép, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, nhưng có một số bạn học cùng lớp cười nhạo, bắt nạt nàng và đặt cho nàng đủ loại biệt danh xấu xí.
Trẻ em trong thôn đã quen với việc không ai quản thúc, không có bố mẹ đưa đón, chỉ có lác đác vài đứa trẻ đi theo từng nhóm.
Từ mẫu giáo đến tiểu học, trong khi các bạn học khác tay trong tay cùng nhau tung tăng về nhà, hoạt bát sôi nổi, chỉ có nàng vẫn luôn một mình bước chậm rãi về nhà, có khi còn bị bạn học đi ngang qua mà cười nhạo vài câu.
Khi nàng về đến nhà lại bị hàng xóm chỉ trỏ, họ lại nói rằng việc thuận tay trái của nàng là không bình thường, trái với quy luật của tạo hóa, do tuổi nàng còn nhỏ, phải mau sửa lại, còn nói không chừng bởi vì nàng thuận tay trái đã khắc chết ba nàng, nên mẹ nàng mới không cần tới nàng, trực tiếp đem nàng vứt ở vùng quê này, từ đó về sau không quan tâm đến nàng nữa.
Những lời nói này khiến nàng đau lòng, nàng liền tin là thật, lại đứng trong sân ôm chiếc cặp nhỏ rất lâu, cuối cùng nàng lấy sách bài tập ra, ngồi vào chiếc bàn đá trong sân, nuốt nước mắt mà tập viết bằng tay phải.
Giản Thanh không nói gì, trầm mặc nhìn nàng, như thể đang phân biệt thật giả.
Lộc Ẩm Khê không hề né tránh ánh mắt của cô, đón nhận ánh mắt dò xét của Giản Thanh, hàng mi dài khẽ run rẩy.
Giản Thanh đảo mắt đi, cảm nhận có điểm nào đó không đúng:"Tôi là thuận tay trái, điều này không có gì bất thường, chỉ là đối với đại đa số người thì chỉ khác biệt một chút."
Lộc Ẩm Khê nhếch môi mỉm cười :"Đôi khi, cùng với đại đa số người không giống nhau, chính là lạc loài, sẽ bị họ coi là điều bất thường."
Nụ cười của nàng có phần chua xót.
Giản Thanh nói: "Tôi sẽ không"
Ngụ ý là nàng không cần phải giả vờ khi ở bên cạnh cô.
Lộc Ẩm Khê nhìn vào mắt Giản Thanh, nhất thời không nói nên lời.
Giản Thanh rũ mắt nhìn nàng, cũng chẳng nói gì.
Cổ tay va vào sự mềm mại lạnh lẽo, mạch đập thình thịch đập vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Giản Thanh.
Người bắt lấy cổ tay nàng nhất định có thể cảm nhận được.
Sau khi im lặng nhìn nhau một lúc lâu, Lộc Ẩm Khê mới phản ứng lại, người phụ nữ này giống như đang an ủi, vì thế nàng mở miệng nói một tiếng: "Cảm ơn..."
Giản Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn còn đỏ của Lộc Ẩm Khê, sau đó nhìn xuống chân nàng.
Hai chân trắng nõn tinh xảo, trần trụi đứng trên sàn nhà.
Sàn nhà rất sạch sẽ, nhưng Giản Thanh lại có thói quen ở sạch.
"Rửa chân rồi ngủ" – Nói xong bốn chữ này, nàng buông cổ tay Lộc Ẩm Khê ra, không truy cứu cái tát hay việc vô tình làm tay cô bị thương, bóng lưng tiêu điều lạnh lẽo đi về phòng.
Lộc Ẩm Khê nhìn cô rời đi, nàng nâng tay trái của mình lên và nhìn.
Trên cổ tay hằn vài dấu ngón tay, rất nông, thoáng chốc liền biến mất.
Cái chạm vào da thịt lành lạnh tinh tế đã in sâu vào đáy lòng nàng, kéo dài thật lâu.
Lộc Ẩm Khê hạ cánh tay xuống, không cần diễn kịch nữa, vẻ yếu ớt mong manh trong mắt dần tan biến, chỉ còn lại sự an tĩnh.
Ánh trăng ngoài cửa sổ thật nhẹ nhàng, màu mận chín như đang phản chiếu trên nền tuyết trắng.
Lộc Ẩm Khê như cũ vô tâm mà thưởng thức.
Nàng nghĩ đến đoạn kết trong sách, nàng bị giam trong biệt thự rồi ép buộc tự sát, xác nàng bị chôn dưới gốc cây mận để làm phân bón cho hoa, khiến nàng không khỏi cảm kích.
Nhìn những bông hoa mận đỏ, phảng phất có thể ngửi thấy được mùi tanh của máu.
Lộc Ẩm Khê xoa sống mũi, nhấp vào màn hình điện tử trên tường khiến tấm rèn tự động đóng lại, làm mận đỏ trong nền tuyết trắng dần khuất.
Nàng không có thói quen ở sạch, nhưng nàng lại có một điều kỳ quặc – thích tắm nước nóng trong khi tinh thần hoảng loạn.
Lộc Ẩm Khê lần mò đến phòng thay đồ, chọn một chiếc váy ngủ màu trắng, tìm đến phòng tắm, cởi đi chiếc váy ngủ màu đỏ của chủ nhân ban đầu.
Mở vòi hoa sen, nước ấm xối xả từ phía đầu chảy xuống khắp toàn thân, Lộc Ẩm Khê vuốt mặt, đứng trầm tư trong hơi nước.
Nàng thật sự hy vọng rằng tất cả những điều này chỉ là một giấc mộng để khi nàng tỉnh lại, nàng vẫn có thể nằm trên giường của chính mình.
Nhưng nếu đây không phải là mộng, nàng thật sự đã đến một thế giới hoàn toàn khác, có than thở cũng vô ích, có sợ hãi cũng chẳng được gì, nàng chỉ có thể bình tĩnh lại, tránh xa những nguy hiểm, tự cứu lấy mình, chờ thời cơ để trở lại hiện thực.
Việc rời đi như thế nào và khi nào nên rời đi cần phải có kế hoạch tỉ mỉ từng bước.
Dòng nước ấm nhiều lần chảy qua cơ thể, tẩy sạch đi mùi nước hoa nồng nặc của nguyên chủ, dần dần rửa sạch tâm trạng bất an của Lộc Ẩm Khê.
Tắm rửa xong, lau khô thân mình, Lộc Ẩm Khê mặc áo ngủ bước đến bồn rửa mặt trước gương, dùng nước súc miệng liên tục để rửa sạch mùi máu tanh nồng trong khoang miệng.
Trong tâm trí vẫn là hình ảnh của nữ nhân lạnh lùng nâng cằm nàng lên, vấy máu lên môi nàng, vừa đẹp lại vừa biếи ŧɦái.
Lộc Ẩm Khê cực kỳ chán ghét, hảo cảm đối với Giản Thanh lúc ở trên giường vô cùng cao, đến bây giờ chẳng đọng lại được gì.
Sau khi súc miệng, Lộc Ẩm Khê lau sạch hơi nước trên gương, lại nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương mà sững sờ.
Khuôn mặt này giống nàng như đúc, chỉ là trẻ hơn nàng vài tuổi.
Vẻ ngoài chỉ trạc tuổi đôi mươi, xinh đẹp, sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần.
Khuôn mặt thanh khiết cùng đẹp đẽ như vậy, lại giữ mình trong sạch như thế, làm sao có thể bị bao dưỡng?
Lộc Ẩm Khê rủa thầm trong lòng nhưng không quên đem tóc sấy khô đến bảy phần.
*
Sau khi sấy tóc xong, nàng trở lại phòng khách.
Căn biệt thự được trang bị hệ thống sưởi nên nhiệt độ phòng ở mức tạm chấp nhận được, nàng không muốn ngủ cạnh khối băng kia nữa nên định ngủ qua đêm trên sô pha.
Khi nằm xuống, nàng thấy trên bàn còn có miếng gạc vô trùng và gel rửa tay.
Trở mình, quay mặt vào trong lưng ghế sô pha, không nhìn chúng nữa.
Khi nhìn những thứ đó liền sẽ nghĩ đến nữ nhân lạnh lùng và ngành nghề của Giản Thanh.
Lộc Ẩm Khê không xa lạ gì với nghề y.
Ba mẹ nàng đều là giáo sư tại trường y và là bác sĩ tại bệnh viện đại học.
Ngày nay, câu châm ngôn chế giễu "Khuyên người học y, thiên lôi đánh xuống" rất phổ biến, nhưng một số con em gia đình có người làm bác sĩ vẫn sẽ chọn học ngành y.
Lộc Ẩm Khê cũng không ngoại lệ, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nàng tình nguyện thi vào chuyên ngành y học lâm sàng và cuối cùng được nhận vào trường y nơi bố mẹ nàng làm việc.
Học y học lâm sàng tám năm, học liên tục đến học vị tiến sĩ, năm năm đầu ở khoa nội, khoa ngoại, khoa sản phụ, khoa nhi... Năm thứ sáu sẽ chọn giáo sư thuộc chuyên khoa để học hỏi.
Vào năm thứ nhất, nàng đã lên kế hoạch nghề nghiệp và chọn lĩnh vực ung thư làm hướng nghiên cứu trong tương lai.
Thật tiếc là tính trước bước không qua, vào cuối kỳ nghỉ hè năm thứ hai, nàng đang là thực tập sinh khoa nội ung thư, gặp một số biến cố, từ đây quỹ đạo cuộc đời nàng đã thay đổi.
Lộc Ẩm Khê vốn tưởng rằng kiếp này ngoài việc gặp bác sĩ và uống thuốc, nàng sẽ không bao giờ tiếp xúc với người hoặc những thứ khác trong lĩnh vực y tế, nhưng không thể ngờ rằng nàng lại gặp Giản Thanh.
Dù chưa từng dấn thân vào con đường một đi không trở lại của ngành y, nhưng đối với các bác sĩ của chuyên khoa ung bướu, nàng trước sau vẫn mang một loại tình cảm khác thường.
Đó từng là ước mơ của nàng, cũng là việc tiếc nuối nhất cuộc đời nàng.
Lộc Ẩm Khê xoay người nhìn chằm chằm băng gạc và khăn lau tay trên bàn một hồi lâu, cuối cùng trở người ngồi dậy, lấy hộp thuốc ra, bước về phòng ngủ chính.
*
Phòng ngủ sáng đèn, Giản Thanh nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, không còn đôi mắt u ám, lông mi vừa dài vừa dày, khuôn mặt lúc ngủ thật ôn hòa, giống như người đẹp ngủ say bước ra từ trong truyện cổ tích.
Vừa rồi dưới ánh trăng, nhìn cô với dáng vẻ quyến rũ, tựa như viên ngọc hoàn mỹ nằm trong tuyết.
Bây giờ đã biết được cốt truyện, nàng xem xét lại, cô giống như một con rắn độc xinh đẹp nằm trong rừng.
Lộc Ẩm Khê hận không thể tiến lên, dùng hai chân giẫm lên người con rắn độc ấy.
Nhưng lý trí đã ngăn cản nàng.
Nàng nhìn con dao găm đã được lau chùi sáng bóng trở lại, sáng lấp lánh trên đầu giường.
Lộc Ẩm Khê mang theo hòm thuốc, nhẹ nhàng bước vào.
Nàng muốn Giản Thanh xử lý lại vết thương bị cắt ở lòng bàn tay trái để tránh nhiễm trùng.
Không ngờ, khối băng này lại ngủ thiếp đi.
Là cô quá buồn ngủ phải không?
Lộc Ẩm Khê đứng ở bên giường, do dự nhìn xuống người trên giường, muốn đánh thức cô.
Sau khi do dự, nàng liếc qua bàn tay đưa ra ngoài chăn bông.
Tay trái của cô bị thương phải quấn băng gạc, vết thương đã ngừng chảy máu lại bị bóp mạnh khiến miệng vết thương nứt toạc ra, máu me đầm đìa, băng gạc theo đó cũng nhuốm đỏ, mặt ngoài vết thương cùng bông băng dính liền vào nhau.
Bàn tay phải của cô có các khớp rõ ràng, ngón tay thon dài, đầu ngón tay mượt mà, không có móng tay, da thịt ở mu bàn tay tái nhợt, còn có một vài vết nứt nhỏ trên đó.
Một bàn tay như vậy thực sự đã để lại cho Lộc Ẩm Khê một cảm giác thân mật.
Nàng đã từng thấy nhiều đôi bàn tay như thế này trong bệnh viện.
Mỗi khi mùa đông đến, bàn tay của nhân viên y tế đều không được đẹp.
Khoa nội trú của bệnh viện đề cao việc vệ sinh tay cả hai đầu trong ngày, rửa tay theo vòng, rửa tay khi thay thuốc, rửa tay khi chạm vào người bệnh...có lẽ phải rửa tay hàng trăm lần trong một ngày.
Bàn tay của nhân viên y tế bị bong tróc, nứt nẻ cùng tê cóng vào mùa đông, theo thời gian, bàn tay sẽ dần trở nên thô ráp đến mức khi chạm vào sẽ có cảm giác tê cóng.
Nhiều người sẽ thoa một lớp kem dày trên tay trước khi ngủ như một biện pháp bảo vệ da tay.
Tại sao người này không thoa một chút trước khi ngủ?
Nàng mơ hồ cảm thấy rằng khối băng này không trân trọng bản thân lắm, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt cùng thờ ơ, đau cũng không rên một tiếng, chỉ âm thầm mà chịu đựng.
Cũng không biết cô đã trải qua chuyện gì mới có thể đặt một con dao găm trên đầu giường trước khi ngủ.
Lộc Ẩm Khê đưa mắt nhìn con dao trên chiếc bàn cạnh giường, cố gắng nhớ lại những tình tiết trong cốt truyện về Giản Thanh, nhưng không thể nhớ được chuyện gì.
Nếu nàng biết rằng sẽ xuyên vào cuốn sách, nàng đã không nên bấm vào và đọc nó vào đêm qua. Ước rằng nàng có đọc toàn bộ quyển sách thì cũng sẽ không như bây giờ, Nhìn mọi thứ giống như nhìn hoa vậy trong sương mù, mờ mịt.
Lộc Ẩm Khê thở dài, lấy trong hộp thuốc ra một lọ thuốc muối để loại bỏ máu đông và giảm đau. Sau khi đọc kỹ hướng dẫn, nàng mở nắp, nhỏ một ít thuốc mỡ lên tăm bông rồi cúi xuống bôi nhẹ lên mặt Giản Thanh
Dấu tay trên mặt chủ yếu là do vỡ mao mạch dưới da gây ứ máu. Chườm đá trong thời gian ngắn để thúc đẩy co bóp mao mạch là đủ, nhìn chung không cần dùng thêm thuốc.
Nhưng Lộc Ẩm Khê lại có một tia mềm lòng cùng áy náy —— nàng ra tay quá tàn nhẫn
Nàng vẫn có thể cảm thấy đau nhói ở lòng bàn tay trái, càng không thể nói tới nỗi đau ở phần má phải nữ nhân trước mắt.
Cũng may mắn thay đối phương là nữ, không phải là loại động vật chỉ biết suy nghĩ bằng hạ bộ, tính hung hăng cùng áp chế kém hơn nam nhân rất nhiều, sau khi ăn một cái tát đau điếng và bị một con dao găm sắc nhọn làm cho chảy máu, cũng chỉ sửng sốt một chốc lát, rồi tìm một cái chăn bông đắp cho nàng, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài chườm mặt.
Nhìn qua, trông cô có vẻ không xấu xa.
Ít nhất là vào giây phút này cô không hề tệ.
Sau khi bôi đều thuốc mỡ, Lộc Ẩm Khê duỗi ngón tay ra , nhẹ nhàng chọc vào má Giản Thanh như một sự trả thù nhỏ, sau đó rút tay lại, khi nàng định đứng dậy, má nàng đột nhiên phủ một nét lạnh.
Lộc Ẩm Khê sững người, ánh mắt rơi vào trên mặt Giản Thanh.
Giản Thanh ở trên giường, chạm vào má Lộc Ẩm Khê, môi mấp máy, lạnh lùng nói ra hai chữ:
"Cùng ngủ."