Nàng Là Vai Chính

Chương 18: Chương 18





Chớp mắt đã đến 12 giờ, mọi người vui vẻ nghênh đón thời gian nghỉ ngơi tốt đẹp, nhưng lại không dám đi ra phòng tập luyện trước, rốt cuộc còn có một đại Phật tôn ở đây.
Giáo viên vũ đạo cẩn thận dò hỏi Đường Hàn Thu: "Đường tổng......!Muốn cùng mọi người nói gì sao?"
Đường Hàn Thu chậm rãi đứng dậy, dùng giọng điệu xử lý công việc theo phép nói một câu: "Tất cả cố lên, làm hết sức đi."
Những người khác so ra kém Du Như Băng và Đàm Tịch cô cũng không có biện pháp, có lẽ có người trời sinh không thích hợp ăn chén cơm này, chỉ là đánh bậy đánh bạ vào cái vòng này thôi.
Cô sẽ không cưỡng cầu người khác đi bùng nổ tiềm năng, bởi vì cái này căn bản không có biện pháp cưỡng cầu.
Dù sao còn có Du Như Băng và Đàm Tịch, đợt sóng này Hoa Diệu vẫn là không thiệt.
Đường Hàn Thu nghĩ vậy, không tự giác nhìn thoáng qua Du Như Băng mình một tay ký hợp đồng, phát hiện đối phương liên tiếp cúi đầu xem di động, thỉnh thoảng phát ra một tiếng thở dài nhẹ không thể nghe thấy, sau đó lại quay người trộm ăn viên kẹo.
Nói ngắn lại, dáng vẻ biểu hiện tâm tình đang không tốt.
Đường Hàn Thu: "Đều đi nghỉ ngơi đi."
Sau đó đi ra phòng luyện tập trước, cô mới vừa ra khỏi phòng luyện tập, phía sau liền đảo qua một trận gió, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Du Như Băng vừa lúc cầm di động đi ra, ghi chú trên màn hình hiện lên rành mạch "Quỷ hút máu buồn nôn!!!".
Đường Hàn Thu: "???"
Đây là cái ghi chú động trời quỷ thần khiếp sợ gì?!
Tiếp theo lại thấy Du Như Băng áp suất thấp toàn thân đưa điện thoại di động lên bên tai, lạnh lùng mở miệng: "Ngày hôm qua mắng ông ta còn chưa đủ, bà hôm nay còn vội vàng muốn đưa đầu lên?"
"Được a, Du-Không-Như Băng tôi hôm nay phải dạy dỗ đàn quỷ hút máu các người thật tốt, thành quỷ cũng phải tuân thủ phép tắc cơ bản!"
Đường Hàn Thu nhìn bước chân cô ấy vội vàng đi ngược hướng nhà ăn, tiếp đó mở cửa cầu thang ra, nhấc chân đi vào, bóng người hoàn toàn biến mất trước tầm mắt của Đường Hàn Thu.
Đường Hàn Thu trầm mặc một lát quay đầu lại nói với Hàn Vi: "Xem dáng vẻ này, hẳn là nói chuyện với người trong nhà?"
Hàn Vi gật đầu.
Đường Hàn Thu nghĩ nghĩ: "Cô đem sự việc xảy ra ngày hôm qua toàn bộ nói cho tôi một lần."
Cô lo lắng cho Du Như Băng sẽ bị một nhà ba người kỳ quái kia quấy nhiễu, hơn nữa người càng thích cười, càng dấu nhiều tâm sự.
Tiếp theo cửa phòng luyện tập mở ra, thực tập sinh và giáo viên hướng dẫn lần lượt ra ngoài, lúc phát hiện Đường Hàn Thu còn ở ngoài cửa giật nảy mình, sau đó dưới cái nhìn thân thiện chăm chú của cô, sợ hãi đi về nhà ăn.
Cô gái Trì Noãn ở đội ngũ nối liền phía sau đột nhiên ngừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay không ngừng vò vạt áo, mặt lộ vẻ do dự.
Cô ấy từng ngụm từng ngụm hít thở không khí mới mẻ, khẩn trương đến nỗi trái tim đập bang bang, giống như sắp nhảy ra ngoài.


Cô ấy nâng tay lên ấn vào ngực, nỗ lực khắc chế khẩn trương của mình, không ngừng nói cho bản thân "Không được hoảng, phải bình tĩnh".
Đường Hàn Thu thấy cô gái nhỏ nhút nhát sợ sệt kia chậm rãi xoay người lại, đầu chôn chặt cúi xuống, giống như hận không thể chui xuống đất.
Cô đối với cô gái nhỏ này có chút ấn tượng, chỉ nhớ rõ biểu hiện trên sân khấu của cô ấy bình thường, không quá buông lỏng bản thân, bây giờ thấy cô ấy do dự đứng chết ở đó, coi như mở miệng trước vậy: "Em có chuyện gì hửm?"
Trì Noãn thình lình hoảng sợ, như một con mèo con không kịp phòng bị, thiếu chút nữa là nhảy lên.
Cô ấy theo bản năng ngẩng đầu, đột nhiên cùng Đường Hàn Thu bốn mắt nhìn nhau, trong đầu ầm ầm nổ tung loạn thành một đoàn, sau đó kinh sợ cẩn thận rụt về, lắp bắp trả lời: "Không, không có chuyện gì......"
Chân mày Đường Hàn Thu hơi nhăn lại: "Vậy em đứng chết ở đó làm gì? Không đi ăn cơm sao?"
Cô thử nói: "Hay là nhà ăn ở Hoa Diệu quá khó ăn?" Cho nên cô ấy đối với việc ăn cơm trưa không hề hứng thú?
Trì Noãn cuống quít lắc đầu: "Không phải không phải!"
Thức ăn ở nhà ăn của Hoa Diệu rất tốt!
Cô chung quy vẫn là không có dũng khí nhìn Đường Hàn Thu, vạn phần khẩn trương liên tiếp lui hai bước, bỗng nhiên khom lưng xuống, hoảng loạn nói: "Thực xin lỗi Đường tổng! Chúc, chúc ngài tân niên vui vẻ!" Sau đó liền xoay người chạy đi.
Đường Hàn Thu: "???"
"Lỗ tai tôi có vấn đề?" Cô nhìn về phía Hàn Vi, cau mày, "Cô ấy chúc tôi tân niên vui vẻ?"
Hàn Vi biểu tình bình tĩnh sét đánh bất động: "Lỗ tai ngài không có vấn đề, cô ấy thật là vừa mới chúc ngài tân niên vui vẻ."
Đường Hàn Thu: "......"
Hiện tại không phải mới tháng chin hả?
Sao tư duy nhảy số thế này?
Đường Hàn Thu thoáng suy tư một chút, hỏi: "Cô ấy là bị Du Như Băng dạy hư sao?"
Trong những người cô nhận thức, tư duy nhảy số kiểu này, chỉ có Du Không Như Băng mới có được, hơn nữa có thể nói là cấp bậc vương giả.
Hàn Vi: "Vấn đề này, tôi cũng không thể cho ngài một đáp án chính xác.
Đường Hàn Thu xoay người nhìn thoáng qua cửa cầu thang, không sao cả, nói: "Thôi, tùy các cô ấy, cô tiếp tục nói cho tôi nghe sự việc ngày hôm qua một chút đi."
...
Cầu thang yên tĩnh, không khí lạnh đến làm người khác phát run.
Mẹ kế chanh chua của nguyên chủ kia cũng không chống đỡ được cách thức mắng người chọc tức cấp vũ trụ của Du Như Băng, nhanh chóng giơ cờ đầu hàng, khí thế mỏng manh mắng một câu "Con bất hiếu", vội vã cúp điện thoại, giống như phía sau bị quỷ bám theo.
Du Như Băng một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại lại một lần nhớ tới người cha đã rời đi.

Cô lẳng lặng ngồi ở bậc thang, hai tay gắt gao ôm lấy chính mình, đem mặt chôn giữa hai chân, để bản thân đắm chìm trong tĩnh mịch.
Di động trong lòng bàn tay lung lay sắp rớt xuống, chỉ cần một chút sức lực lay động cuối cùng là có thể làm nó rơi xuống tan xương nát thịt, giống như cảm xúc yếu ớt lúc này của cô.
Cô đơn lẻ bóng, tứ cố vô thân.
Đột nhiên, mu bàn tay cô nổi lên gân xanh, dùng sức nắm chặt di động.
Cô cảm thấy không công bằng.
Vì sao cha mẹ ghê tởm như bọn họ có thể sống lâu như vậy?
Mà lão Du nhà cô người tốt như vậy lại không thể sống lâu trăm tuổi?
—— vì sao?
Cô giận dữ lại vô lực nghĩ, càng dùng thêm sức ôm chặt lấy mình, mũi lên men một trận, cố gắng khắc chế nước mắt không cam lòng muốn trào ra.
—— đừng khóc, không thể khóc!
Cô vội vội vàng vàng móc ra một viên kẹo nhét vào miệng mình, muốn mượn vị ngọt giảm xuống cảm xúc áp lực, nhưng phát hiện hoàn toàn ngược lại, chỉ làm cô càng ngày càng nhớ người ba đã đi xa.
Mỗi khi cô trong lòng khó chịu muốn khóc, lão Du sẽ an tĩnh ở bên cạnh cô, chờ cô khóc xong phát tiết xong sẽ mua cho cô một cây kẹo que để an ủi.
Từ ngày lão Du không còn nữa, cô đã rất hiếm khi khóc, bởi vì cô không có dũng khí —— cô sợ hãi sau khi khóc xong sẽ không còn kẹo que trong trí nhớ đưa đến trước mặt cô, cái này sẽ làm cô hỏng mất.
Đúng vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, là âm thanh giày cao gót đạp lên mặt đất vọng lại, một bóng người cao gầy dần dần tới gần, âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến, mang theo sự quan tâm dịu dàng.
"Du Như Băng," Đường Hàn Thu đứng ở phía sau cô, "Em có ổn không?"
Du Như Băng sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên chính là lau đi nước mắt của mình.
Đường Hàn Thu thấy hành động hoảng hốt vội vàng này của cô ấy, ngược lại hỏi: "Tại sao lại nhẫn nhịn?"
Cô đi đến bên người cô ấy ngồi xuống: "Khi muốn khóc nếu không thể tùy tâm sở dục mà khóc, vậy thì quá vất vả."
Du Như Băng dừng động tác lại, khó có được không nghịch ngợm với cô, ngược lại chỉ nhẹ nhàng, không quản ngại nói: "Nhưng thế giới người trưởng thành vẫn luôn là vất vả như vậy......"
Người một khi đã lớn lên, sẽ bị thế giới ép buộc vứt bỏ quyền lợi đặc biệt của trẻ con, bao gồm tư cách tùy ý khóc lớn, cuối cùng chỉ còn lại kiên cường bị bắt dựng lên.
Đường Hàn Thu không tỏ ý kiến, chỉ là cười cười: "Dù vậy, nhưng cuộc đời này chung quy là của em, vui vẻ thì cười, khổ sở thì khóc, đây cũng chỉ là cho bản thân em nhẹ nhàng hơn một chút."
—— vui vẻ thì cười, khổ sở thì khóc.
Lời này lão Du nhà cô cũng đã nói qua.


Lão Du nói: "Có ba ba ở đây, con có thể mãi mãi là trẻ con, vui vẻ thì cười, khổ sở thì khóc, không cần đem tâm sự cất giấu ủy khuất chính mình, chỉ cần nhẹ nhàng trải qua đời này."
Cô đã từng cho rằng mình thật sự có thể làm đứa trẻ cả đời này của người đó.

Vui vẻ thì cười, khổ sở thì khóc, không cần học làm người trưởng thành trở nên kiên nhẫn, có ủy khuất cũng không dám lên tiếng khóc lớn.
Nhưng cô không nghĩ tới bản thân mình ngược lại bị bắt trưởng thành, bị bắt đối mặt với việc người đó rời đi, bị bắt đối mặt với thế giới khổng lồ này rồi lại làm cô không có chỗ dựa vào.
Người đó nói cả đời muốn để cô làm đứa trẻ, lại dùng cách rời đi để làm đứa trẻ của mình trưởng thành.
Nháy mắt nước mắt ủy khuất đong đầy hốc mắt, trong suốt sáng bóng xoay chuyển, giống như muốn rơi xuống nhưng lại không dám rơi, nơm nớp lo sợ, kinh hoảng vô thố.
Du Như Băng hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực mỉm cười: "Khóc thì không cần."
Đường Hàn Thu quay đầu nhìn cô ấy, lại thấy một giọt nước mắt từ hốc mắt cô ấy lặng yên rơi xuống, xẹt qua nụ cười miễn cưỡng, càng giống như không cam chịu đả kích.
Cô ấy ra vẻ kiên cường vui đùa: "Chủ yếu tôi khóc quá xấu, sợ dọa đến Đường tổng."
Sau đó liền nâng tay lau sạch nước mắt, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay duỗi lại nắm lấy cổ tay cô ấy, Đường Hàn Thu nhìn cô ấy hai mắt hơi nước mê mang, nghiêm túc nói: "Tôi bảo em khóc thì em khóc, không cần em nhẫn nhịn."
Người luôn luôn muốn phát tiết, không thể cứ che giấu chính mình.

Nếu tích góp ở trong lòng năng lượng trở nên quá nhiều, một khi bùng nổ, có thể hủy diệt một người.

Đường Hàn Thu lo lắng cho cô ấy, cũng không hy vọng cô ấy hủy diệt bản thân, đành phải dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: "Đây là mệnh lệnh công tác, em cần phải chấp hành."
Du Như Băng nhìn cô, trái tim đột nhiên được một trận ấm áp bao trùm, làm người đau khổ chống đỡ mười mấy năm ủy khuất như cô thỏa hiệp mà cúi đầu.

Cô khóc nức nở, gật gật đầu, lại rơi xuống hai giọt nước mắt trong suốt, nhu nhược giống như trái tim vỡ nát: "Được......"
Cô theo bản năng chui vào lòng ngực Đường Hàn Thu tìm kiếm chỗ dựa, đột nhiên quay xe, quay đầu yên lặng dựa vào tường khóc.

Đường Hàn Thu: "???"
Đây là hành động gì?
Đường Hàn Thu hoang mang không thôi: "......!Tường thoải mái hơn hả?"
Du Như Băng khóc nức nở: "Khóc sẽ làm dơ......!Bồi......!Bồi thường không nổi......"
Đường Hàn Thu là người nào? Quần áo của cô ấy sẽ để cô chiếm tiện nghi sao?
Du Như Băng thân là một người nghèo, đương nhiên muốn thời khắc bảo trì cảnh giác, để tránh một lần không cẩn thận táng gia bại sản.


Đường Hàn Thu bình tĩnh à một tiếng, nói: "Cái này không cần em bồi thường"
Du Như Băng tiếng khóc hơi nhỏ đi, chờ cô đem lời nói cho hết.

Đường Hàn Thu thành thật nói: "Không phải mỗi bộ quần áo đều sẽ mặc rất nhiều lần, còn có bộ mặc một lần thì bỏ, ví dụ như bộ này."
Du Như Băng: "......"
"Fuck!"
"Thật quá đáng ——!!!"
Tiếng khóc của cô ấy chợt cất cao, khóc nức nở còn mang theo vài phần phẫn nộ chua loét của chanh tinh.

Đường Hàn Thu: "......?"
Tôi rõ ràng ăn ngay nói thật, vì sao em ấy còn khổ sở hơn nữa vậy?
Đường Hàn Thu cảm thấy đau đầu một trận, tiếng khóc thê thảm của em ấy giống như đã từ đối với người trong nhà thất vọng chuyển sang đối với cô tức giận vậy.

Cô có phải nên nhận sai rồi dỗ em ấy không?
Đường Hàn Thu thái độ thành khẩn: "Em đừng khổ sở, tôi không phải cố ý."
Du Như Băng khóc còn lớn hơn nữa —— hay, cô ấy không phải cố ý có tiền như vậy, tôi thật thảm a!
Đường Hàn Thu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thử mở miệng dỗ nói: "......!Tôi mua kẹo cho em?"
Du Như Băng nước mắt cùng tiếng khóc đột nhiên im bặt: "Được."
Đường Hàn Thu: "......"
Đây là nước mắt thu phóng tự nhiên??
Trên người của em có chốt mở sao???
Du Như Băng nức nở nói: "Muốn......!Muốn kẹo que......"
Đường Hàn Thu nhìn cô ấy khóc đến đỏ bừng mắt, sau một lúc lâu không nói gì bất đắc dĩ thở dài, nói ra âm thanh êm tai nhất trên thế giới.

"Được, mua, kẹo gì cũng đều mua cho em.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.