Đáp án của Du Như Băng không phải không có lý.
Người thích tranh cãi không nói lý lẽ chính là bất luận người khác nói cái gì cũng có thể tiếp lời được, hơn nữa một người như vậy dù sao cũng phải tự dùng bản thân làm đòn bẩy kích hoạt toàn bộ năng lượng địa cầu, căn bản không biết rụt rè sợ hãi hay cẩn thận là thứ gì.
Bọn họ thậm chí không cần đối phương cho bọn họ đề tài để tiếp lời, bởi vì bọn họ hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, tạo ra vấn đề tranh cãi, thượng cương thượng tuyến, thời thời khắc khắc đều đứng ở tuyến đầu "Da ngứa, muốn bị đánh".
Trì Noãn bị đáp án thần kỳ của Du Như Băng làm cho hoảng sợ, đồng tử giống như mặt đất bị rung chuyển vậy.
Cô cứ cảm thấy nhóm trưởng không hiểu rõ ràng ý tứ của cô, nhưng cũng cảm thấy cô ấy hiểu, bởi vì đáp án của nhóm trưởng thật sự rất có đạo lý......!
Cô ngơ ngác trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết như thế nào cho phải.
Du Như Băng thấy thế, áy náy vuốt đầu nhỏ của cô nói: "Thực xin lỗi, tôi thân là nhóm trưởng tự nhiên không biết em có lòng muốn làm Giang tinh, trách tôi đối với em quan tâm không đủ."
Lời nói của cô ấy vô cùng thấm thía: "Nhưng là Tiểu Noãn, em còn nhỏ, học cái gì thì nhất định phải hướng cái tốt mà học, đừng học làm Giang tinh hay anh hùng bàn phím cái hại người này nha."
Thực tế Du Như Băng đã 29 tuổi, hiện tại thân thể này là 21 tuổi, mấy người còn lại đều không đến 20, ở trong mắt cô đương nhiên tất cả đều là bạn nhỏ rồi.
Trì Noãn: "......"
Thực xin lỗi nhóm trưởng, tôi tại sao cứ cảm thấy hình như chị đáng mắng chính mình vậy?
Trì Noãn yếu ớt giải thích: "Không, không phải......!Tôi không phải muốn làm Giang tinh." Cô ấy nói, "Tôi chỉ là muốn giống như nhóm trưởng, có thể nói chuyện với mọi người rất tự nhiên."
Ánh mắt tròn xoe dần dần hiện ra nhiều thêm một chút ngưỡng mộ: "Thậm chí có thể dũng cảm nói chuyện với Hàn tổng và Đường tổng nữa."
Rồi sau đó lại có chút mất mát nói: "Tôi cũng muốn nói chuyện với Đường tổng các cô ấy......"
Trì Noãn từ lúc Du Như Băng bước vào phòng tập luyện ngày đầu tiên đã bắt đầu chú ý cô ấy.
Cô ấy mới vào đã cùng với người lớn lên nhìn có chút lãnh cảm, thoạt nhìn không dễ dàng thân cận là Đàm Tịch bắt chuyện làm quen, tiếp theo là nhanh chóng kết bạn với những người khác.
Bất luận có cùng người có tính cách như thế nào giao tiếp cô ấy cũng ung dung, đối phó rất tự nhiên.
Chuyện này làm người không giỏi giao tiếp, tính cách hướng nội như Trì Noãn hâm mộ không thôi.
Phần hâm mộ này còn có ở ngày đó cô thấy Du Như Băng không chút nhút nhát nào lên xe của Hàn tổng đã tăng từ mặt đất lên tới đỉnh núi.
—— Nhóm trưởng thậm chí có thể đối phó nhẹ nhàng với quản lý viên cấp cao trong công ty và Đại lão bản nha!
Do đó cũng càng có ý tưởng kiên định lấy kinh nghiệm học tập từ Du Như Băng, chỉ là bởi vì vấn đề tính cách, chậm chạp không có dũng khí mở miệng, không nghĩ tới hôm nay bị cô ấy trực tiếp chọc thủng.
Du Như Băng ngẩn người.
Tính cách hướng nội nhút nhát của Trì Noãn cô có biết đến, hơn nữa phần nhút nhát này khiến cho Trì Noãn khi luyện tập cũng rất khó khăn thả lỏng bản thân, lúc nào cũng bị gông xiềng vô hình trói buộc.
Chuyện này không ít lần để cô và các giáo viên đau đầu.
Ánh đèn, màn ảnh và độ chú ý của các fans vĩnh viễn cũng sẽ không chạy theo một idol tay chân co rúm không dám thả lỏng bản thân—— loại người này, thậm chí khó có thể trở thành idol.
Tròng mắt Du Như Băng xoay chuyển, đưa cô ấy đến ven tường ngồi xuống, hỏi: "Em vì sao muốn nói chuyện với Đường tổng các cô ấy?"
Trì Noãn cúi đầu nghịch ngón tay của mình, âm thanh yếu ớt: "Bởi vì, bởi vì tôi muốn cho các cô ấy nghe ca khúc của tôi một chút......"
Đôi mắt của Du Như Băng trong nháy mắt trợn tròn: "Em viết bài hát?!"
Ở cốt truyện chính nhóm thực tập sinh ngoại trừ hậu cung của nam chủ là Đàm Tịch thì tất cả xung quanh đều là nhân vật bên cạnh không có quan hệ gì với vai chính, tên có thể có được, nhưng không đáng có được tuyến chuyện xưa.
Cho nên Du Như Băng cũng không biết Trì Noãn còn có kỹ năng này.
Khuôn mặt nhỏ của Trì Noãn lập tức đỏ lên: "Tôi biết viết." Sau, cực kỳ không tự tin nói thêm một câu, "Một chút xíu......"
Du Như Băng cổ vũ nói: "Đừng không tự tin như vậy, phải tự tin lên.
Có thành phẩm không? Cho tôi nghe thử ha?"
Trì Noãn vừa thấy có người muốn nghe ca khúc của mình cả người đã cảm thấy tràn ngập năng lượng, đứng lên chạy đến cầm di động và tai nghe qua, khẩn trương lại kích động mở ra một khúc nhạc cho cô nghe.
Du Như Băng yên tĩnh đắm chìm trong thế giới sáng tác âm nhạc của Trì Noãn, cô cảm thấy rất kinh diễm, rất có một loại cảm giác hạt minh châu bị phủ bụi trần được mình phát hiện ra.
Khúc nhạc này Trì Noãn sáng tác chính là ảo tưởng của thiếu nữ, giai điệu vô cùng bắt tai, tràn ngập linh động và tinh thần thanh xuân bồng bột phấn chấn của thiếu nữ, trước mắt giống như từ từ mở ra một vùng ngân hà cuồn cuộn.
Trong ngân hà có ngựa chạy như bay, có cá voi rong chơi, có vô hạn ảo tưởng của thiếu nữ.
Một khúc nhạc kết thúc, Du Như Băng gỡ tai nghe xuống.
Trì Noãn chờ mong nhìn cô ấy, tay nắm chặt di động khẩn trương đến nỗi run lên: "Thế nào?"
Du Như Băng nhìn cô: "Tôi là người đầu tiên nghe?"
Trì Noãn nhanh chóng gật đầu.
Du Như Băng vui vẻ tự nhiên nói: "Ca khúc tốt như vậy tôi tự nhiên lại là người đầu tiên nghe được, quả thực là huyết kiếm."
Trì Noãn nghe vậy, một đôi mắt sáng lên như thiêu đốt, tia sáng lộng lẫy nở rộ ra: "Thật, thật vậy hả?
Trong lòng lại theo đó run sợ, thật cẩn thận hỏi thăm: "Chị không lừa tôi đúng không?"
"Tài hoa này của em ở chỗ nào cũng sẽ được tranh đoạt đó" Du Như Băng khó hiểu, "Nhưng tôi nhìn em giống như dáng vẻ người cực kỳ thiếu tự tin?"
Du Như Băng nháy mắt bắt lấy trọng điểm: "Làm sao vậy? Có người phủ định em?"
Tính cách nhút nhát với hoàn cảnh xung quanh có quan hệ mật thiết, Trì Noãn tài tình như vậy còn không có tự tin, ngoại trừ bị người khác điên cuồng đả kích và phủ định bên ngoài, cô không nghĩ ra còn có nguyên nhân khác.
Nói đến chuyện này, ánh sáng trong mắt Trì Noãn nháy mắt đã tối sầm xuống, giống như bị ngôi sao hắc ám che mất.
Cô ấy ngồi xổm bên người Du Như Băng, thân thể không tự giác co rút thành hình tròn, gật gật đầu: "Tôi muốn trở thành một người làm âm nhạc, nhưng mỗi người bên cạnh tôi đều cảm thấy tôi không thể thuyết phục được, không thực hiện được ước mơ."
"Ngay cả cha mẹ tôi cũng cho rằng như vậy."
"Bọn họ cảm thấy mộng tưởng của tôi thật đáng chê cười, một chút cũng không tôn trọng tôi, luôn phủ định sáng tác của tôi, giễu cợt tôi đi con đường này là không đúng, muốn dùng cách này ép tôi đi đọc sách cho tốt."
"Sau đó tôi chịu không nổi, giận dỗi chạy ra ngoài, bởi vì tôi không phục nên ký với Hoa Diệu, muốn chứng minh cho bọn họ xem......"
"Tôi rõ ràng......!Có thể thực hiện được ước mơ của mình......"
"Tôi không có vô dụng như vậy......"
m thanh của cô ấy càng ngày càng nhỏ, giống như một chút dũng khí cuối cùng này đều bị hồi ức đánh tan.
Du Như Băng yên tĩnh đóng vai một thính giả lắng nghe cô ấy nói, lúc sau Trì Noãn im lặng, cô thở ra một hơi thật dài.
Con mẹ nó, cha mẹ của thế giới này sao đều kỳ quái như vậy hả?
Vốn dĩ cô còn ở tò mò vì sao Trì Noãn không trực tiếp thông qua người hướng dẫn để nói, kết quả phát hiện sự tin tưởng và dũng khí của cô ấy thật sự quá ít, ít đến gần như bằng không, căn bản không có biện pháp mở miệng.
Đừng nói nói chuyện với Đường tổng, nói chuyện với bạn cùng lứa tuổi cô ấy còn khẩn trương như vậy nè!
Chỉ có khi cô ấy nhắc tới tác phẩm của chính mình, trên người mới có tia sáng.
Du Như Băng chống cằm nhìn thiếu nữ tự ti trước mặt, ba phút sau bỗng nhiên đứng dậy lấy di động của mình tới: "Add tôi đi, chia sẻ ca khúc này cho tôi."
Trì Noãn giật mình ngẩng đầu.
Du Như Băng nhướng mày: "Tôi bị thuyết phục, cho tôi ân tình có một cơ hội được nghe lại ca khúc này lần nữa nha?"
Ca khúc nào mọi người sẽ muốn một ân tình nghe lại một lần nữa? Đương nhiên là dễ nghe, bản thân thích.
Trì Noãn lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu này, khóe miệng không tự giác giương lên, hưng phấn chia sẻ bài hát qua.
Nhận được tệp bài hát, Du Như Băng hất cằm lên: "Đi, tiếp tục tập luyện."
"Không phải muốn tôi dạy em nói chuyện như thế nào sao, em đem 《 Thanh mộng 》 nhảy lại một lần cho tôi xem, tôi sẽ dạy em." Cô dặn dò, "Chú ý quản lý biểu tình và lực độ của tay chân."
Nghe thấy Du Như Băng nguyện ý dạy mình, Trì Noãn không khỏi vui vẻ, không nói hai lời liền vọt tới trước mặt gương.
Du Như Băng ngồi tại chỗ chống đầu, một bên mở khoá màn hình di động một bên nhắc nhở: "Nghiêm túc chút nha, bằng không tôi sẽ không dạy em, em sẽ không có cơ hội chính miệng mình giới thiệu tác phẩm với Đường tổng đâu."
Trì Noãn vừa nghe, lập tức có động lực không giới hạn, cả người tràn ngập nhiệt tình, ánh mắt đều trở nên khác thường.
Đầu này Đường Hàn Thu đang chuẩn bị xem văn kiện Lâm Lâm mới vừa đưa vào, màn hình di động đột nhiên sáng lên.
Du?: [ Báo cáo Đường tổng, tôi đến thuyết phục ngài đây ]
Đường Hàn Thu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lâm, nghi hoặc nói: "Du Như Băng muốn chúng ta gia nhập tổ chức bán hàng đa cấp à?"
Lâm Lâm: "???".