Editor: _Tanoka_
Beta: Viễn Tinh
Ôn Cẩn đã bắt đầu choáng váng, có vẻ tiếng ồn bên tai càng ngày càng xa. Vừa ăn tối cùng đoàn phim, mọi người lại muốn đi KTV, hại cô lại phải uống thêm chút rượu nữa.
Chà, quả nhiên là rượu, vị còn ngọt đến như vậy, nhưng cô lại cảm thấy bản thân say rồi?
Ôn Cẩn ngồi trong một góc của căn phòng, đầu càng ngày càng nặng. Cô định đứng lên, lại bị người ta ôm lấy, mùi hương xa lạ tràn ngập nơi chóp mũi, Ôn Cẩn trong lòng liền kháng cự, dùng sức đẩy mạnh vài cái.
Từ khi buổi liên hoan hôm nay bắt đầu, Dễ Xuyên đã chú ý tới nhà biên kịch nhỏ này. Tên này cũng coi như là một tay lão làng trong tình trường , gặp qua không ít phụ nữ, nhưng chưa từng gặp được người nào đẹp đến như vậy. Chỉ nhìn một cái, ánh mắt của hắn ta liền không có cách nào rời khỏi cô.
Dễ Xuyên cúi đầu, ánh đèn mờ hắt lên gương mặt của Ôn Cẩn, khiến cô thoạt nhìn phá lệ hấp dẫn. Hắn ta dìu Ôn Cẩn đi ra khỏi phòng.
Trong phòng cãi cọ ồn ào, không có nhiều người chú ý tới hai người bọn họ, cho dù có phát hiện được cũng không dám hé răng. Một người là nhà biên kịch mới nhỏ bé, một kẻ là tiền bối có thực lực, có danh tiếng trong giới, ai cũng biết người nào không thể chọc.
"Lá gan Dễ Xuyên cũng không nhỏ."
Phùng Thiến gương mặt đầy vẻ châm chọc, nhìn nghệ sĩ dưới trướng của cô ta.
"Vừa rồi ở trong bữa tiệc, đạo diễn Ngô đối xử với nhà biên kịch nhỏ kia có thái độ cực kỳ tốt, trên người cô ta cũng đều là hàng hiệu phiên bản giới hạn, thân phận khẳng định không đơn giản. Nhiên Nhiên, chúng ta thật sự không cứu sao?"
Trình Nhiên nghịch di động, không chút để ý nói:
"Có liên quan gì đến chúng ta sao?"
Ôn Cẩn? Chậc, chỉ việc nhìn gương mặt đó thôi cũng đã có thể khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
Hai người vừa ra khỏi phòng, Dễ Xuyên lập tức ôm Ôn Cẩn lên, bước chân trở nên vội vàng.
"Khó chịu, khó chịu quá!"
Ôn Cẩn không ngừng giãy giụa. Vốn dĩ dạ dày cô đã không thoải mái, lại nghe thấy mùi nước hoa xa lạ, sâu trong đáy lòng càng thêm kháng cự.
Dễ Xuyên bị cô làm cho mất kiểm soát, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được thân thể mềm mại câu người của cô.
Hắn ta dán vào tai Ôn Cẩn khẽ thì thầm:
"Bảo bối, lát nữa tôi sẽ làm cho em thoải mái."
Dễ Xuyên biết thân phận Ôn Cẩn vốn không đơn giản, nhưng hắn ta chỉ suy đoán cô là một vị tiểu thư của gia đình có tiền nào đó mà thôi. Dù vậy hắn ta rất có niềm tin vào gương mặt của chính mình, hắn tự tin rằng sau khi Ôn Cẩn tỉnh lại, sẽ thích hắn ta.
Ôn Cẩn dùng sức đánh thật mạnh người đàn ông đang ôm cô. Thế nhưng tên này ôm quá chặt, cô hoàn toàn không thể nào đẩy ra.
Theo bản năng cô liền cảm thấy sợ hãi, đầu óc lộn xộn, vô thức mở miệng la lớn:
"Thẩm Nhượng! Thẩm Nhượng anh ở đâu? Thẩm Nhượng!"
***
Mời mọi người tiếp tục đọc bên trang Wordpress của mình nhaaaaa
Link: t4noka.wordpress.com