Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn

Chương 36: Về Nhà Cho Em Cơ Hội Thể Hiện





Mỗi ngày trên Weibo đều có những chuyện mới mẻ, vừa quay đầu đã bị chuyện khác thế thân.

Đến gần cuối năm, khắp nơi đều rực rỡ, tin tức trái chiều cũng giảm đi.

Khi vô số nhân viên công chức chờ lãnh lương về nhà ăn Tết, tin tức Hoa Hàn đổi chủ như quả bom thả vào mọi người, sau khi đầu óc ong ong, người bình tĩnh đã lâu bắt đầu lâm vào trạng thái điên cuồng không thể hiểu được.

Không ít người tụ tập ở tổng công ty Hoa Hàn, hầu như phóng viên đều muốn đào ra được tin tức mới nhất, thời gian này là thời điểm tốt nhất để ra ngoài hẹn hò, không cần giống như trộm che dấu mình.

Hai người là quan hệ thê thê danh chính ngôn thuận, dù bị chụp lén bên nhau cũng không sao, nhưng cô không chịu nổi những bài viết không chút đạo đức, những chuyện này đều được hai người xem như đọc lý giải tìm ra hàm nghĩa, cuối cùng lại quay về tin đồn, nói đã chứng thực hai người là tình cảm plastic, đã sớm ly hôn.

Mỹ thực ở hẻm nhỏ làm Kỷ Dao Quang nhớ mãi không quên, luôn muốn chạy đến "Xuân Nhật Yến" trộm học một chút, về nhà bộc lộ tài năng cho Thường Du xem.

Lần này đến vốn nghĩ là nơi thanh tĩnh lại đột nhiên đầy người, làm Kỷ Dao Quang sợ đến kéo tay Thường Du chạy.

May mắn có chuẩn bị, lấy kính râm ra khỏi áo khoác, đeo lên, khóe miệng đắc ý tươi cười.

Kỷ Dao Quang chạy vài bước về phía trước, đột nhiên quay đầu giơ hai tay, vỗ một cái về phía Thường Du đang tạm dừng.

Thường Du lắc đầu cười khẽ, bước đến bên cạnh Kỷ Dao Quang, kính râm che mất biểu tình do dự, cuối cùng vươn tay ôm lấy cánh tay Kỷ Dao Quang.

Kỷ Dao Quang bị Thường Du ôm lấy tay, sửng sốt, bước chân cũng vì vậy hơi lảo đảo, sau đó không che dấu được sự vui vẻ, trong lòng ai đó đã sớm như pháo hoa, không ngừng xoay tròn nhảy lên.


Giống như tư vị của mối tính đầu tốt đẹp, tựa như lại quay về thời thiếu niên.

Quay đầu nhìn sườn mặt Thường Du, cô hơi ghét cái kính râm lớn kia.

Nếu hai người có thể tàng hình trước mặt fans thì tốt rồi, có thể tự do tự tại du ngoạn, lại không mất đi sự thanh tĩnh.

Nơi náo nhiệt nhất ở hẻm nhỏ là quán ăn tên "Thử Tâm An", mà đối diện nó Xuân Nhật Yến lại lạnh lẽo, tựa như không ai hỏi thăm.

Thậm chí người qua đường cũng chỉ trỏ, không biết nói thầm điều gì.

Khi Kỷ Dao Quang cùng Thường Du đến lần nữa, phát hiện phục vụ viên bên trong đã cắt giảm hơn phân nửa, bên trong không một vị khách.

Chỉ có một người phụ nữ tầm 30 tuổi ngồi dưới ánh mặt trời chiếu rọi đọc sách.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu trong giây lát, trong mắt ánh lên sự kinh hỉ, nhưng sau đó thì trở về vẻ ảm đạm.

Vì trong mắt nàng, hai người Thường Du ăn mặc giống du khách.

Người phụ nữ đứng lên, chỉ đối diện nói: "Hai người là vì nghe danh mà đến sao? Người nổi tiếng của video phát sóng trực tiếp là An Mộ Ngọc đối diện."
Kỷ Dao Quang nhướng mày, trên nét mặt tái nhợt của người phụ nữ là vẻ sinh cơ cứng cỏi, đôi mắt nàng chất chứa nhiều cảm xúc, khó có thể phân biệt rõ.


Cô cởi kính râm, lắc đầu, cười nhẹ đáp: "Chúng tôi không có đi sai, chúng tôi là đến "Xuân Nhật Yến", lần trước đã ghé qua một lần, đối với quán nhớ mãi không quên."
Trên mặt người phụ nữ lộ lên ý mừng, giống như đóa hoa vô tức nở rộ dưới ánh nắng chiếu rọi.

Nàng cuối cùng còn câu nệ hơn khách, sau khi lộ biểu cảm cảm kích với Kỷ Dao Quang, quay đầu hô một tiếng "Tiểu Triệu".

Một nữ sinh chạy đến, mời hai người lên lầu có ánh sáng cực tốt.

Ghế bày biện chỉnh tề, mặt bàn sạch sẽ không nhiễm bụi.....nơi này như thật lâu không có khách đến.

Trước năm mới, mọi người đều vội vàng tụ hội mời khách, quán đối diện náo nhiệt vô cùng, thậm chí còn xếp hàng dài, ở chỗ lạnh lẽo này thật sự làm người khác cảm thấy kỳ lạ.

Rõ ràng sắc thái cùng hương vị của Xuân Nhật Yến đều không tồi.

Tiểu Triệu đưa hai người lên là nữ sinh không chịu ngồi yên, nhìn thấy nghi hoặc trên mặt Kỷ Dao Quang, có lẽ hai người là khách duy nhất mấy ngày nay không vì Thử Tâm An mà đến, nên nhịn không được nói: "Bà chủ bên đó khá may mắn, cô ta phát sóng trực tiếp rất được, hơn nữa gương mặt lại ôn nhu thanh tú, nên có được một đám fans.

Đương nhiên mấu chốt là vì cô ta có nhiều bạn, làm sao quái gở giống chị chủ nhà chúng tôi, bên người không bạn bè thân thích, bị người khác khi dễ cũng không biết tìm ai hỗ trợ? Thiên hậu, ảnh hậu gì đó, một đám người giúp cô ta tuyên truyền, không tốn phí lại được nhiều chỗ tốt, nếu nói tôi không ghen ghét, tuyệt đối là giả.

Nhưng chị chủ của chúng tôi rất ôn nhu, thật tình, một câu oán hận cũng không có, rõ ràng rất nhiều thứ......"
"Triệu Hỉ."

Nữ sinh còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, chị chủ bưng khay trà áy náy cười nói với hai người: "Đừng nghe đứa nhỏ này nói hươu nói vượn, chuyện này không có thật."
"Em không có nói bậy!" Triệu Hỉ hiếm khi tìm được thính giả, không phục cãi lại, "Chị xem người phụ nữ kia nói thế nào trong talk show mỹ thực? Lục Dư Thanh còn giúp cô ta chuyển phát, này là nối giáo cho giặc! Chúng ta không có bạn là đại minh tinh, thấp cổ bé họng không so được, cho nên nơi này lạnh lẽo không ai đến, sợ là sắp đóng cửa rồi!"
"Em quên lời chị nói rồi sao?" Mặt chị chủ trùng xuống, ngữ khí vẫn ôn nhu như cũ, tựa như thế giới có hủy diệt cũng không gợn sóng.

Nữ sinh tên Triệu Hỉ tự nhiên không sợ chị chủ ôn nhu của mình, làm mặt quỷ với nàng, vui vẻ cười nói: "Biết rồi em biết rồi, còn không phải tùy duyên sao? Em biết em phải làm nữ sinh hệ Phật."
Chị chủ có chút bất đắc dĩ đỡ trán, quay đầu ôn nhu cười nói: "Xin lỗi, thật sự quấy rầy hai người.

Hai người chọn món chưa?"
"Vậy một bát hà cung cùng một canh sơn hải, thêm một vò rượu hoa đào." Thường Du chỉ vào thực đơn, nói.

Cuối cùng hỏi, "Số độ của rượu này hẳn không cao? Nếu không đổi thành rượu ngọt đi." Nàng uống thì không sao, chỉ sợ Kỷ Dao Quang uống vài ly đầu óc đã mơ màng.

"Được." Chị chủ ôn nhu cười, viết vài bút trong thực đơn sau đó mang Triệu Hỉ xuống phòng bếp dưới lầu bận việc.

Trên mặt bàn có một thực đơn cổ kính, mặt trên là tên các món ăn cổ điển, hầu hết các món đều không biết là gì chỉ có thể dựa vào hình ảnh cùng tên mà phỏng đoán vài món.

Chờ đến khi chủ quán rời đi, Thường Du mới hoảng hốt nhớ ra, hai người đứng ở chỗ này chờ mình gọi món, hẳn là cũng vì chuẩn bị giải đáp thắc mắc của khách.

"Hình như em biết vì sao quán này vắng rồi." Kỷ Dao Quang chống cằm, lười biếng đáp.

Tiếng ồn từ quán đối diện truyền vào tai, náo nhiệt cùng vắng vẻ như vậy đối với hai người mà nói không gì không tốt, nhưng đối với người mở quán, thật sự là thê lương gấp đôi.

"Sao? Là nguyên nhân gì?" Là nguyên nhân gì thì Triệu Hỉ đã nói hết, nhưng Thường Du vẫn hỏi Kỷ Dao Quang.

"Nếu trong bụng không có chút hiểu biết, có lẽ không dám tiến vào quán này, sợ sẽ tự ti." Kỷ Dao Quang cười nói, "Chị xem tên tình thơ ý họa này, nếu không đọc sách, làm sao có thể hiểu được."

"Chẳng hạn bát hà cung, đó không phải là lẩu hiện đại sao? Vẫn là cổ nhân có tình thú, trong một quyển sách cổ ghi lại, một gia hỏa trong núi nhặt được một con thỏ, đáng tiếc không có đầu bếp, chị đoán xem cuối cùng thế nào, ông ta dùng bếp lò, rượu tương, ớt cay làm nước chấm ăn thịt.

Còn có người làm thơ nói "Dâng lên tình giang tuyết, phong phiên nắng chiều chiếu"." Vừa nói về những thứ này, mặt mày Kỷ Dao Quang hớn hở, "Còn có canh sơn hải chúng ta gọi, nói thẳng ra là canh tôm cá măng tre, cho một ít măng tre cùng lá giang vào nồi, sau đó cắt cá và tôm thành từng khúc, hấp chín, thêm gia vị như dầu muối tiêu, lại cho thêm ít bún vào hấp cùng."
"Ừ." Thường Du nhịn cười, cảm thấy thần thái tự tin của Kỷ Dao Quang đặc biệt đáng yêu.

"Nghe em nói rất có đạo lý, có phải có thể làm đầu bếp rồi không?"
Nói đến đây, Kỷ Dao Quang u oán, liếc nhìn Thường Du, nói: "Trù nghệ của em không tệ, chẳng qua là chưa có cơ hội thể hiện." Với diễn viên, giữ dáng là điều quan trọng, Thường Du luôn nghiêm khắc khống chế khẩu vị của mình, mà bản thân cô, chậm rãi cũng lạc trong giới giải trí, dần rửa tay gác kiếm không nấu ăn.

"Phải, là chị sai." Thường Du gật đầu, khóe môi cười nhẹ, "Chờ về nhà sẽ có cho em cơ hội thể hiện." Sách trong thư phòng, có một phần là những sách kỳ quái của Kỷ Dao Quang, trong đó có không ít thực đơn.

Nhưng những phương thuốc cổ xưa đó thật sự có thể làm người phục hồi như cũ sao? Nàng ăn qua một vài món cơm nhà Kỷ Dao Quang làm, vị thật sự không tệ, nhưng còn những phương thức cổ truyền đó, nàng vẫn luôn hoài nghi.

Chẳng hạn như lúc còn học đại học, năm đó dưới tàng cây có chôn một vò rượu thất bại.

Đam mê nghiệp dư của nàng là làm một ít đồ gỗ, còn Kỷ Dao Quang thì đắm chìm vào những phương thuốc kỳ quái.

Theo ánh mắt Thường Du, Kỷ Dao Quang biết được nàng đang nghĩ gì, cũng nhớ đến chuyện trước kia.

Khi đó cô tìm được một phương thuốc làm rượu mơ xanh, đã lôi kéo Thường Du buông hết mọi chuyện, hưng phấn chạy đến vườn trái cây tự mình chọn lựa thanh mai, quá trình rất vui, còn nhớ rõ quần áo của mình bị nhánh cây móc làm rách.....đương nhiên, kết quả cuối cùng không cần phải nói.

Sau đó cô trộm thử rất nhiều lần, cuối cùng thành công.

Nhưng một ly say đảo làm Thường Du không cho cô chạm vào rượu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.