Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn

Chương 42: Chị Ấy Đang Ngủ





Với Kỷ Dao Quang việc về chốn cũ tìm kiếm những hồi ức đã lâu này khiến kỳ nghỉ xuân trở nên rất tự tại, thế giới hai người không khác gì một chuyến tuần trăng mật, dù ngắn ngủi hơn một tháng nhưng với cô mà nói, những ngày này là dùng "năm" để tính toán, nội tâm cũng vì vậy mà thay đổi hoàn toàn.
Hôm sau, Kỷ Dao Quang thức giấc sớm nhưng lại không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp, cô dựa vào đầu giường xem tin tức trên WeChat, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía Thường Du đang ngủ, nhìn sườn mặt an tĩnh của nàng sinh ra cảm giác năm tháng tĩnh hảo.

Người phát tin nhắn nhiều nhất cho cô là người đại diện Tô Từ, nói về chút chuyện công tác, còn oán giận nho nhỏ về tân nhân vừa mang.

Tiếp theo là Biên Vu Đình.

"Bạn bình thường của cậu xảy ra chuyện rồi." Sợ cô không biết, nàng spam mười mỗi chữ một câu sau đó gửi dấu chấm than tỏ vẻ không biết là khiếp sợ hay là cảm xúc khác.

Hàng chữ quen thuộc kia xếp thành một câu, Kỷ Dao Quang sau khi tự hỏi mới biết nàng đang muốn nói điều gì.

Người bạn bình thường chỉ chính là Trình Hạc Niên? Mày hơi nhăn lại, cô bấm vào trạng thái bạn bè của Trình Hạc Niên xem có gì dị thường không.

"Cậu đang nói gì vậy?"
Biên Vu Đình đang lướt điện thoại, sau khi Kỷ Dao Quang nhắn xong, nàng lập tức trả lời: "Cậu tự lên hot search trên Weibo xem đi." Dừng một lát nhắn tiếp: "Cậu nói xem mình có cần "giậu đổ bìm leo" không? Thôi, cậu bắt máy đi." Ánh mắt Kỷ Dao Quang nhìn màn hình hồi lâu, cô đương nhiên không muốn bắt máy, điện thoại nháy mắt hiển thị cuộc gọi nhỡ, cô nhắn: "Chị ấy đang ngủ, mình xem Weibo trước đã."
"Chị ấy" là ai, không cần nói cũng biết.

Trên Weibo đang bùng nổ, bài viết Kỷ Dao Quang cùng Thường Du về trường đã hạ xuống, phía trên là hot search Trình Hạc Niên đánh người, lần này còn mãnh liệt hơn dĩ vãng, sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của nàng cùng mâu thuẫn gia đình đều bị đào lên, đương nhiên hướng gió hoàn toàn khiến nàng bất lợi.


Kỷ Dao Quang click vào một video bị mờ, trong video có thể nhìn thấy nàng trong một quán bar bị các nam nhân lôi kéo, cuối cùng chai bia đập vào đầu nam nhân động tay động chân.

Gương mặt nam nhân kia khá quen mắt, sau một lúc cô mới nhớ đến là công tử của lão tổng Thịnh Đương Giang Lưu.

Kỷ Dao Quang không mở tiếng, nhưng nhìn video cũng có thể suy đoán những người kia đều nói lời ô uế.

Trước hết tuyên bố tin tức này chỉ là một tiểu võng hồng, sau đó được các truyền thông lớn trong giới chuyển phát, chân tướng sự việc dần vặn vẹo, dưới ngòi bút của họ phác họa Trình Hạc Niên là người không biết kiểm điểm, đời tư thối nát, câu tam đạp tứ, nàng còn trốn nhà, ân đoạn nghĩa tuyệt với cha mình, bị dán lên mình nhãn "vô tình vô nghĩa", "bất hiếu".

"Xảy ra chuyện gì, cần hỗ trợ sao?" Kỷ Dao Quang suy nghĩ một lát, nhắn cho Trình Hạc Niên.

Cô không ghét người này, thậm chí có thể thấy được một chút hình bóng của mình trên người này.

Nhưng kịch liệt cùng tùy hứng của Trình Hạc Niên bị phóng đại, có gai nhọn chưa chắc là chuyện xấu nhưng lệch khỏi quỹ đạo được công nhận của công chúng, rất dễ bị dán nhãn không tốt.

Cảm khái cùng nội tâm buồn bã đan xen, chờ mãi không thấy Trình Hạc Niên nhắn, cô ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt trầm tư lâm vào mộng.

Trình Hạc Niên đương nhiên không có thời gian chú ý tin nhắn của Kỷ Dao Quang, nàng căn bản không mở điện thoại.

Cả người cuộn tròn trên sô pha, mặt mày lạnh lùng cùng khinh thường.


Những quý công tử kia làm ra những chuyện đó, cho rằng có thế lực thì rất ghê gớm, vứt bỏ thân phận của mình, hắn còn lại thứ gì? Năm mới phần lớn đều nghỉ ngơi về nhà, nàng rất lâu rồi chưa gọi điện về nhà, trong lòng vô cùng phiền muộn, tìm được một quán bar để hát thay vì về nhà, cũng mượn nó để phát tiết cảm xúc, nào biết gặp phải chuyện như vậy?
Khi chuông cửa vang lên, tính cảnh giác của nàng được nâng lên cao.

Từ mắt mèo nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nàng mới mở cửa, vẻ mặt mệt mỏi hỏi: "Uống trà không?" Chuyện lớn bé rườm rà làm tinh thần cùng thể xác gần đây của nàng đầy mệt mỏi, hầu như mất đi dục vọng nói chuyện.

Lục Dư Thanh nhận lấy ly giấy trong tay Trình Hạc Niên, uống một ngụm, hương thơm thanh đạm tràn vào môi, nàng nhẹ giọng nói: "Cảm ơn." Ánh mắt ngó người ngồi trên sô pha tâm hồn không biết bay đến nơi nào, Lục Dư Thanh cau mày.

Gương mặt thảm đạm không còn thấy được sự tùy hứng cùng minh diễm trước đây, nàng như lười che đi cảm xúc thật của mình, mà bày tất cả trên mặt mình.

Lòng Lục Dư Thanh lộp bộp một tiếng, nói: "Cô hẳn nên may mắn khi không ai tiết lộ địa chỉ nhà cô, cô như vậy, lão tổng Thịnh Đương cũng bị cô tức điên, ỷ vào địa vị của mình trong giới mà đàn áp, chỉ sợ trong thời gian rất dài sẽ không ai tìm cô hợp tác."
"Vậy thì còn có thể thế nào?" Trình Hạc Niên lạnh lùng nhìn Lục Dư Thanh, như con nhím cả người dựng thẳng gai nhọn, nhưng dưới ánh mắt bình đạm của Lục Dư Thanh mà hạ xuống, nàng không có tâm trạng chọc cười, càng không có sức lực phát huy tính xấu để chống đối người trước mặt.

Hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc, nàng hỏi: "Chị đến làm gì?"
Lục Dư Thanh giương mắt, nói: "Trò chuyện."
"Chị nói." Trình Hạc Niên cong môi, trên mặt tươi cười u lãnh.

"Cô chỉ cần tiếp tục viết nhạc, cô chỉ cần không có bất kỳ liên quan nào đến đoàn phim, thì sẽ không hoàn toàn rơi vào thế vây thành." Lục Dư Thanh đặt ly xuống, cười nói: "Còn nữa hiện tại fans cô không ít, này cũng xem như là nhân vật được chú ý, nhất cử nhất động của cô bị hạn chế rất lớn, tự do là một hy vọng xa vời, mà cô chỉ có thể cố hết sức tìm kiếm tự do."

"Ừ." Trình Hạc Niên gật đầu, tâm bình khí hòa đáp, "Tôi biết tôi muốn gì, tôi có cách sống của mình."
Lục Dư Thanh nhìn Trình Hạc Niên thật lâu, không tỏ ý kiến với lời nàng.

Nàng đứng lên, đổi đề tài, giọng nhẹ nhàng mời Trình Hạc Niên: "Đi thôi, ra ngoài ăn cơm." Ngôn luận trên mạng tuy như bão tuyết nhưng vẫn không đáng sợ bằng đời thực, trên đường chưa chắc có người biết nàng hoặc tâm tình kích động nhào đến mắng một trận.

Đặc biệt là khoảng thời gian này hơn phân nửa dân thành phố H đã về quên, thành phố H bắt đầu trở nên vắng lặng, vẻ phồn hoa náo nhiệt về đêm tan đi, nó trở về dáng vẻ ban đầu của mình, dáng vẻ chân thật nhất.

Phần lớn cửa hàng mặt tiền đường đã đóng cửa, Lục Dư Thanh lái xe đến nơi.

Ngồi ở ghế phụ, Trình Hạc Niên hiếm khi trở nên trầm mặc, u sầu, sau khi lau đi dáng vẻ bên ngoài, nàng dần hiện lên khí chất thi nhân.

"Đa số mọi người đều quen một cách sống, cách này khiến họ hướng về phía trước, hướng về sự siêu việt của người khác, chinh phục người khác, sau đó đạt được tiền tài, danh dự cùng quyền lực.

Khi hành vi của một người khác với lối sống này, chẳng hạn như cam nguyện ở dưới, không muốn cạnh tranh, cự tuyệt cơ hội người khác cực kỳ hâm mộ mà không với đến.....!hành vi của cô ấy hầu như đã không phù hợp với cách sống mà người thời đại công nhận, như vậy cô ấy sẽ bị xem là bệnh tâm thần." Giọng nói vang trong xe, Trình Hạc Niên nhìn phía trước, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười nhợt nhạt, "Lúc trước tôi đã ác ý vô lễ suy đoán hành vi của chị, tôi xin lỗi, nhưng hảo ý của chị tôi vẫn lựa chọn cự tuyệt."
Nàng là người thường, nàng biết đường mình phải đi, nhưng khi sắc thái khác ánh vào mắt, vẫn không nhịn được tâm động cùng do dự, nhưng dao động này khiến nàng kiên định với hướng đi của mình.

Nói ích kỷ thì nàng vì mình sắp xếp một con đường sung sướng cho chính mình, suy tính quá nhiều kéo theo quá nhiều gánh nặng, chi bằng vứt bỏ tất cả.

Lục Dư Thanh đã lâu không nói với Trình Hạc Niên về chuyện hợp tác, nhưng trong lòng suy nghĩ này vẫn chưa phai đi.

Trong mắt nàng, hành vi của Trình Hạc Niên là ấu trĩ hoang đường, nàng thật sự không hiểu, còn nghĩ rằng đây là góc cạnh chưa được xã hội mài giũa, nhưng hiện tại nghe xong những lời thật tâm này, nàng đột nhiên có chút lĩnh ngộ.


Nàng dùng ánh mắt của mình để đối đãi với người khác, nói cách khác, nàng bị cảm xúc chủ quan của mình quấy phá.

Nàng tức giận hành vi không biết tốt xấu của Trình Hạc Niên nhưng hiện tại nháy mắt bắt đầu thoải mái.

Chuyện mình không muốn đừng bắt người khác làm, đồng thời, mong muốn của mình chưa chắc đã là ước mơ của người khác.

Xe dừng trên một con hẻm nhỏ, so với vẻ náo nhiệt khoảng thời gian trước, lúc này hẻm đã trở về nét bình yên vốn có của mình.

Hai tiệm cổ xưa đã đóng chặt cửa, chỉ có vài đứa nhỏ trong các hộ chạy ra, trong tay cầm đồ chơi vui vẻ đùa giỡn.

Trước cửa tiệm, Lục Dư Thanh hơi do dự, ánh mắt dừng trên tấm biển hướng khác hồi lâu, buồn bã thở dài.

Trong tiệm Thử Tâm An, một người phụ nữ trẻ tuổi bước ra, ôm lấy cánh tay Lục Dư Thanh, nhiệt tình nói: "Chị đến rồi." Trong tiệm không có lấy một vị khách, thậm chí phục vụ cũng chỉ có một hai người, như chỉ mở cửa vì Lục Dư Thanh.

Trình Hạc Niên có chút ấn tượng với nơi này, nhưng lần trước nàng đến là vào tiệm Xuân Nhật Yến đối diện.

Người phụ nữ ôm lấy Lục Dư Thanh tuy nàng chưa từng gặp mặt nhưng từ lần Lục Dư Thanh chuyển phát video cùng phát sóng trực tiếp đã thấy vài lần.

Một người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng không rõ vì sao lại không sinh ra cảm giác thân thiết.

Ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ thẫm của nàng, cuối cùng là móng tay được sơn....bộ móng giả này tiện cho nàng khai triển trù nghệ sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.