Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn

Chương 46: Cảm Ơn Tôi Không Ăn Đồ Ngọt





So với các tiết mục thám hiểm hay phiêu lưu thì "Khách Sạn Thời Gian" hiển nhiên là gameshow theo phong cách đời thường, tám khách mời kỳ một được đưa đến một ngôi nhà tên Khách Sạn Thời Gian, sắp sửa cùng nhau sinh sống trong nửa tháng đến.

Kỷ Dao Quang không biết khách mời là ai, theo lời Kỷ Khai Dương nói, này hết thảy đều do tổng đạo diễn Triệu Bắc Đình toàn quyền phụ trách, còn nhét ai vào thì hắn cũng không quan tâm.
Lái xe hơn nửa giờ để đến thôn Mạnh gia, Kỷ Dao Quang nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Thường Du, giả vờkhông để tâm nói: "Hôm nay "Nịnh Thần" công chiếu." Cô chưa bao giờ khẩn trương như bây giờ, lúc trước cô đã diễn không ít phim, dù đạt không ít đánh giá cao, cô vẫn thờ ơ.

Sau tiệc đóng máy, tất cả không còn liên quan đến cô, càng đừng nói để tâm đến thời gian công chiếu.

Trên mạng có không ít người kết luận phim có cô, cho dù đạo diễn có danh hay ảnh hậu trong đó, cũng vẫn sẽ là phim nhảm.

Kỷ Dao Quang chờ mong, cô hy vọng kết quả cuối cùng có thể hung hăng vả mặt đám người này.

Thường Du tự nhiên nhớ rõ thời gian công chiếu, nàng quầy đầu chăm chú nhìn vẻ mặt vờ bình tĩnh của Kỷ Dao Quang, khẽ cười hỏi: "Em rất khẩn trương?" Đôi tay nắm chặt trên đùi, ngón tay cố ý vuốt ve, sợ là trong lòng đã sóng to gió lớn.

Xem ra tiết mục này quay không đúng lúc rồi, nếu không có thể đến rạp tự mình trải nghiệm.

Nuốt xuống lời phản bác, Kỷ Dao Quang cười, thẳng thắn nói: "Đúng vậy."
"Hẳn sẽ không quá kém." Thường Du khẽ hừ nói, "Trước kia em thật sự quá không ổn, dù không thể dựa vào bộ này mà xóa đi "danh hiệu bình hoa" hay "kỹ thuật diễn kém", nhưng có thể sẽ thay đổi ánh nhìn của công chúng về em."
Kỷ Dao Quang nghiêng người, buông tay, khẽ cười nói: "Ý của chị là bởi vì có đối lập? Nếu không đối lập thì thế nào đây? Khi chúng ta diễn cùng một bộ phim, em không tin khi bọn họ nhắc đến chị sẽ không tiện đường chê bai em.

Phải biết rằng có vài nhà phê bình điện ảnh là fans chân chính của chị, họ luôn hận nghiến răng nghiến lợi về mối quan hệ của chúng ta."
Thường Du trầm tư một lát, giọng cẩn thận hỏi: "Người khác so sánh chúng ta, có phải em rất không vui? Có phải cảm thấy áp lực rất lớn?"

Kỷ Dao Quang cười khúc khích, ánh mắt trong trẻo nhìn Thường Du, tay đặt trên đùi Thường Du, nhẹ nhàng viết chữ "thập".

Cô hỏi lại: "Trong mắt chị, tố chất tâm lý của em kém vậy sao? Nếu thật sự như vậy, sợ rằng em sớm đã không chịu nổi rồi." Phải biết rằng kỹ thuật diễn của hai người khác nhau một trời một vực, kỹ thuật diễn của cô tệ đến mức không ai dám ghép cô cùng Thường Du.

Khi nói đến những lời này, Kỷ Dao Quang im lặng, đột nhiên cô nhớ đến trước đây khi mình cùng Thường Du cãi nhau, từng nói đến việc này, dưới sự phẫn nộ mất trí nên đã nói ra.

Thường Du thoạt nhìn lãnh đạm nhưng đôi khi tâm tư nàng tinh tế lại mẫn cảm, điều này hai người thật giống nhau mà.

Trong lòng thoáng thở dài, Kỷ Dao Quang nắm tay Thường Du, đang muốn nói vài câu, thì tiếng "két" vang lên.

Xe dừng lại, hai người đã đến địa điểm.

Thường Du nhẹ nhéo mu bàn tay cô, cười nói: "Xuống xe thôi."
Thôn Mạnh gia là một thôn cổ kính, sự phát triển của thành phố H mang đến cho nó nhiều tài nguyên cùng khách du lịch, nơi này như tựa núi hướng thủy, phong cảnh rất tú lệ.

Nhà dân trong thôn đều làm thành homestay, mà "Khách Sạn Thời Gian" thì vào một ngôi nhà bình thường.

Đẩy cửa khép hờ ra, là một sân vườn lớn, hai bên trồng cây hoa đào, có mái ngói màu đen, phía trên chim sẻ ríu rít liên hồi.

Đi qua sân là một cửa hình vòm, dọc theo hành lang gỗ đỏ là một gian phòng.


Cả tòa Khách Sạn Thời Gian được trang trí theo kiến trúc cổ kính, đi vào bên trong như có thể xuyên đến ngàn năm trước.

Nhân viên tổ tiết mục đã sớm đến trang trí khách sạn, có lẽ quá trình chờ đợi khách mời quá chán, họ ngồi quanh bàn đá chơi bài.

Đang chìm đắm trong đó, mọi người nhất thời không phát hiện hai người đã đến, đến khi nghe tiếng mèo truyền vào mới lấy lại tinh thần.

"Thường lão sư, Kỷ lão sư, hai người đến rồi? Mau, mời ngồi."
"Không sao, mọi người tiếp tục chơi đi, mà Triệu đạo đâu?" Kỷ Dao Quang chớp mắt, ánh mắt dừng trên bài poker, cô chơi bài không giỏi, khi đứng xem lại nhịn không được đi trợ giúp.

Vì các nàng đã đến, nhân viên tổ tiết mục cũng ngại tiếp tục chơi, trò chuyện câu được câu không, nhưng khi nói đến tên khách mời, mọi người đều nhất trí im lặng không nói, chỉ nói lát nữa sẽ biết.

.

ngôn tình hoàn
"Ai, Kỷ lão sư, đây là Siren nhà cô?" Một giọng nói dày vang phía sau, nhiếp ảnh Lưu Nhiên tò mò hỏi.

Hắn đứng lên, một đại lão gia cao lớn bắt đầu đuổi theo một con mèo trắng đen trong sân.

Lưu Nhiên là fan nhan sắc của Kỷ Dao Quang, đồng thời cũng là một quan hốt phân đủ tư cách, khi nhìn thấy ảnh chụp trên Weibo Kỷ Dao Quang, hắn hận không thể học theo nhóm nữ sinh điên cuồng la hét.


Khi biết Kỷ Dao Quang tham gia tiết mục này, hắn vui vẻ hồi lâu......!hắn vẫn luôn muốn biết lông đen trên mặt Siren là bẩm sinh hay là cố ý nhuộm đen, tạo cá tính.

Siren ỷ vào thân thể linh hoạt mà nhảy lên tường xuân ý đang nảy mầm, dẫm lên rêu xanh ẩm ướt như vương giả tuần tra lãnh địa của mình, meo meo vài tiếng như khinh thường Lưu Nhiên.

Chỉ thấy nó đi một vòng, cuối cùng thân đầy bùn đất nhảy vào lòng Kỷ Dao Quang, mà vị chủ này có thái độ ác liệt nhất với nó.

Nếu mèo có thể biểu đạt ý mình, có lẽ nó sẽ dựa vào sự kiêu ngạo của mình chinh phục Kỷ Dao Quang.

Kỷ Dao Quang cũng không chê nó bẩn, vuốt lông nó chút lại buông nó ra, cô không thích mèo nhưng không chống được xúc cảm dụ hoặc này.

Cũng may con này là mèo xấu, như vậy dù muốn thu hút con khác cũng không thể, nhưng mặt khác lại tiếc nuối, nếu là một con mèo xinh hơn, có lẽ xúc cảm sẽ tốt hơn? Khi Siren nhảy ra ngoài, lòng ngực trống rỗng làm cô có chút buồn bã mất mát, rũ tay xuống.

Thường Du luôn im lặng, lấy khăn ướt lau đi bùn đất trên quần áo cô.

Lưu Nhiên nhìn, lời đồn trên mạng đều giả sao? Hai vị này vừa đến khách sạn đã bắt đầu tú ân ái, vậy ngày sau sẽ tú lợi hại hơn? Đại lão bản đầu tư tiết mục này sẽ không phải muốn người xem toàn quốc cùng ăn cẩu lương chứ?
Một tiếng còi vang lên, nghĩ có lẽ là khách mời khác đến.

Kỷ Dao Quang ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô có chút thắc mắc chớp mắt, đang muốn tiến lên hỏi, thì bỗng bị Thường Du kéo tay lại.

Không phải trước đó đã nói cô cùng Thường Du tự đến sao? Vì sao Tô Từ lại đến đây? Còn chưa nghĩ kỹ, thì một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi bước đến.

Nếu trước đó còn thắc mắc thì hiện tại trong mắt cô lóe lên sự khiếp sợ cùng chán ghét.

Cảnh giác trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, sau đó quay đầu nhìn thần thái của Thường Du.


Trái tim nhảy loạn, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Cô rất ít chú ý đến các nghệ sĩ khác của Thịnh Đường, nhưng từng nghe Tô Từ nói nàng sẽ dẫn một người mới, chẳng lẽ là chủ phòng livestream mỹ thực đang nổi An Mộ Ngọc? Nhưng vì sao nàng lại có thể được Triệu Bắc Đình ưu ái đưa vào tổ tiết mục? Là Tô Từ hay Lục Dư Thanh phía sau thúc đẩy? Khẩn trương quá độ làm tầm mắt bắt đầu mơ hồ, bên tai chỉ còn tiếng ong ong, đến khi giọng Thường Du quan tâm truyền vào tai, sắc mặt cô tái nhợt lắc đầu nói: "Em không sao." Cất giấu tâm bất an, nếu không thể khắc phục được, như vậy khe hở giữa cô cùng Thường Du một ngày nào đó sẽ lại xuất hiện.

"Chào các vị lão sư, tôi mang theo chút điểm tâm ngọt." Diện mạo An Mộ Ngọc mang theo sự lả lướt cùng tú khí của người con gái Giang Nam, nàng ôn nhu cười nhạt lập tức chiếm được hảo cảm của mọi người.

Hơn nữa mọi người cũng biết tên tuổi nàng, sau khi nói cảm ơn thì không khách khí ăn món điểm tâm tinh xảo kia.

"Thường lão sư." Dừng một lúc, An Mộ Ngọc mới gọi, "Kỷ lão sư."
"Em ngưỡng mộ hai người đã lâu, hiện giờ gặp trong tiết mục này, nhất định là duyên phận, em có chuẩn bị chút điểm tâm cho hai người, hai người nếm thử chút đi." Trong mắt An Mộ Ngọc gợn sóng, nàng chỉ nhìn Kỷ Dao Quang một chút, sau đó hết sức chăm chú nhìn Thường Du.

Ngưỡng mộ cùng mơ ước chắc chỉ dành cho mình Thường Du? Kỷ Dao Quang thầm cười lạnh, đoạn ký ức kia làm cô dù biết người trước mắt không quen biết Thường Du, nhưng vẫn không chút hảo cảm.

Kỷ Dao Quang tươi cười lễ phép, dịu dàng cự tuyệt: "Cảm ơn, tôi không ăn đồ ngọt."
An Mộ Ngọc lại nói: "Vậy còn Thường lão sư? Em nhớ rõ chị thích ăn điểm tâm ngọt."
"Nhớ rõ?" Thường Du hơi nhướng mày.

An Mộ Ngọc che miệng cười: "Em trên mạng thấy, em là fan trung thành của chị, mỗi bộ phim chị đóng em đều đã xem."
"Cảm ơn đã thích." Thường Du nhàn nhạt đáp, "Nhưng tôi giống Dao Quang không thích đồ ngọt."
Nghe Thường Du cự tuyệt tươi cười của An Mộ Ngọc hơi cứng, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Siren đến gần ba người, An Mộ Ngọc rũ mắt, bẻ một ít điểm tâm vụn rải trên đất, che lương tâm khen: "Con mèo này thật đẹp." Siren được khen meo một tiếng, cúi đầu ngửi điểm tâm, quay đầu vênh váo tự đắc chạy đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.