Thấy
bà đang dọn hàng để về,nó vội vàng chạy đến giúp bà mà quên là mình cũng đang
ướt.Bà mừng rỡ vì nó đã trở về,cứ tưởng nó đi lạc đâu cơ chứ.Bỗng bà giật mình
vì thấy người nó ướt nhẹp.Bà lo lắng hỏi dồn nó:
‘’Cháu
vừa đi đâu về đấy,sao mà người ướt nhẹp thế kia…Nhanh mà về thay đồ đi cháu kẻo
cảm thì nguy…’’ Nó giật mình khi nghe bà
nói vậy rồi bất giác nhìn xuống người thì thấy áo quần nó ướt sũng.Không muốn
để bà lo lắng vì chuyện hồi nãy,nó giả vờ cười và nói với bà:
‘’À,
tại vì lúc nãy cháu không để ý,đi qua chỗ vòi phun nước nên bị tạt ướt bà ạ…cháu
xin lỗi vì đã phải làm bà phải lo lắng…”.Nghe nó cười và nói vậy,bà cũng bật
cười vì cô cháu gái hậu đậu của mình,chắc là do quá nghĩ rồi mà.Nhưng dù có bớt
lo hơn, bà cũng giục nó về nhanh mà thay áo…
Tối
hôm đó,nó không còn khóc nữa.Nằm ngủ,nó cứ nghĩ lại chuyện hồi sáng.Nó không
ngờ là mình có thể gặp được chàng trai đẹp đến như vậy .May mà có người đó đến
cứu không thì giờ nó đã đến phương trời nào rồi.Bất chợt,nó sờ tay mình và nhớ
lại cảm giác ấm áp từ bàn tay của chàng trai ấy.Cảm giác ấy,có lẽ nó sẽ không
bao giờ quên.Mỗi lần nghĩ đến,lòng nó dường như ấm lại và bớt đau hơn…Nó thầm
nghĩ không biết khi nào thì nó mới gặp lại con người ấy,vừa nghĩ nó vừa chìm
vào giấc ngủ say…
Sáng
sớm hôm sau,nó choàng tỉnh dậy khi trời vừa hửng sáng.Có lẽ đã lâu lắm rồi,nó mới
ngủ ngon được như vậy.Nó đã vui lên rất nhiều từ sau khi gặp chàng trai ấy và
không biết từ khi nào,hình ảnh chàng trai đó đã đi vào tâm trí nó khiến hình
ảnh ấy luôn luôn hiện lên trong đầu nó…
Nó
hôm nay chăm chỉ lắm,dậy sớm dọn dẹp nhà cửa và còn xuống bếp phụ bà nấu
xôi.Thấy vậy,bà nó vui lắm, từ hôm qua đến giờ tâm trạng nó đã khá lên rất
nhiều.Nó vui vẻ cùng bà gánh xôi ra bán bờ hồ và về nhà khi trời tối mịt.Năm
ngày như thế trôi qua,bỗng một hôm,nó đang bán xôi thì thấy chàng trai ấy đang
chạy bên bờ hồ.Không thể nhầm đi đâu được,gương mặt ấy,dáng người ấy.Vội
vàng,nó bỏ gánh xôi và chạy với theo.Nó gọi nhưng hình như hắn không nghe thấy
.Gần theo kịp hắn thì bỗng từ đâu xuất hiện một cô gái xinh đẹp chạy đến và ôm
tay hắn…Nó không chạy đến nữa mà dừng lại,đứng im nhìn họ.Thấy hai người ấy
cười nói vui vẻ với nhau,nó tự biết là không nên xen vào cắt ngang cuộc trò
chuyện đó nhưng lòng nó bây giờ đau như cắt.Tại sao?Nó tự hỏi lòng mình,tại sao
nó lại đau như vậy,cảm giác này sao lạ quá.Đau nhưng không thể nói thành lời.Cô
gái ấy là ai,sao lại vui vẻ với hắn thế…Nó nghĩ và cũng thầm khát khao được như cô gái đó.Phải chăng vì quá
thiếu tình thương của người thân đã lâu hay do tâm lí của tuổi mới lớn hay là
do một lí do khác nữa,nó mới như vậy.Buồn bã,nó quay trở lại chỗ bán.Bà nó đã ở
đấy từ bao giờ.Bà có hỏi nó đi đâu nhưng nó không trả lời.Lòng nó giờ trống
rỗng.Gánh xôi về nhà,nó chẳng buồn ăn cơm.Bà nhận ra điều đó,hỏi rồi khuyên,cố làm nó
vui,cố nói cho nó ăn mà nó chỉ lắc đầu.Nó chỉ muốn nằm trên giường,đắp chăn kín mít và khóc.Nó
lại khóc.Khóc,nó không biết lí do nó khóc,chỉ nghĩ đến hắn thôi mà nó khóc rất
nhiều…Đang khóc,chợt nó nghe tiếng động lạ và tiếng ai đó vang lên khe khẽ,hình
như là sau lưng nó…
‘’Con
ơi,đừng khóc nữa…”
Tiếng
ai sao quen quá.Ngoảnh đầu lại…Lúc đầu là ngạc nhiên sau đến mừng rỡ.Ba,mẹ nó
đang đứng ở sau lưng nó.Tim nó đập nhanh,một cảm giác thân thuộc ùa qua nó.Nó
nghẹn ngào:
‘’Ba…Mẹ…e..e’’
Ánh
mắt nó long lanh,ngừng khóc và mỉm cười hướng về phía ba mẹ .Ba,mẹ nó cũng nhìn
nó trìu mến.Bây giờ,nó mừng khôn kể.Không từ nào có thể diễn tả cảm xúc của nó
bây giờ.Nước mắt nó chực trào.
‘’Đừng
khóc nữa con gái…Con khóc làm ba,mẹ đau lắm.Ba,mẹ chỉ muốn thấy con cười
thôi…”-Mẹ nhìn nó âu yếm.
‘’Con
nhớ ba mẹ lắm,ba mẹ biết không…hu..hu..hu..tại sao ba,mẹ nỡ bỏ con mà đi,có
biết rằng con đã phải khóc rất nhiều vì quá nhớ ba mẹ không…sao ba,mẹ nỡ đối xử
với con như vậy…” Nó nói trong nước mắt.
‘’Bây
giờ ba,mẹ đã ở bên con và mãi mãi ba,mẹ luôn bên con,chăm sóc,che chở con.ba,mẹ
xin lỗi vì đã khiến con đau rất nhiều…’’
Nghe lời đó,nó òa khóc lên và chợt nó muốn ôm
ba,mẹ quá.Nó chạy đến và ôm lấy hai người mà nó thương nhất.-‘’không,con chỉ
muốn ba,mẹ ở bên con thật cơ…’’
Ba,mẹ
đã dang rộng vòng tay đón nó từ lúc nào.Cảm giác được nằm trong vòng tay của
ba,mẹ làm nó vui sướng biết chừng nào.Nó mỉm cười mãn nguyện.-“Con chỉ muốn
được như thế này mãi thôi.’’
Tình
yêu thương bao la của ba mẹ dồn về.Ngay lúc này đây,nó như đang hạnh phúc mà
cảm nhận được hết tất cả tình thương
ấy.Nó chợt nói như làm nũng với ba mẹ.
“Ba
mẹ biết không…mấy ngày nay,con đã dạo bờ hồ để vơi hết nỗi buồn nhưng con cũng không
thể nào vui lên được.”
Mẹ
xoa đầu nó và nhẹ nhàng: ‘’Hãy luôn cười nha con,vứt bỏ hết nỗi buồn đi…Thấy
con cười,ba mẹ vui lắm.Con chính là niềm vui của bố mẹ…”
Lời
mẹ nói mới ngọt ngào làm sao.Nghe lời,nó mỉm cười và gật đầu vào lòng mẹ…’’Ấm
quá,mẹ ơi…”
Giờ
nó mới ngẩng đầu lên nhìn ba mẹ.Nhưng lạ thay nhìn lên,nhìn xung quanh nó chỉ
thấy toàn một màn đen,hình bóng ba mẹ nó đã không còn… Lo lắng nó khóc như đứa
trẻ bị lạc mẹ.Nó kêu lên:’’Ba mẹ …ba…mẹ đâu…rồi…đừng bỏ con nữa mà…con còn rất
nhiều điều muốn nói cho ba mẹ nghe nữa mà…tại sao…Nó cố với tay để có thể níu
giữ hình ảnh của ba mẹ nó …với mãi nhưng nó không thể nào với tới được…Hoảng
quá,nó hét lên:
‘’Đừng
đi mà ba mẹ ơi…”
Giật
mình nó choàng tỉnh dậy…Mở mắt…Trời đã sáng…Người nó ướt đẫm mồ hôi…Trong tay
nó là chiếc gối bông ấm áp.Thì ra hồi nãy giờ nó đang mơ.Nhưng sao mơ mà nó vẫn
cảm nhận được hơi ấm của ba mẹ.Lòng nó giờ thanh thản hơn…Nó chợt bật cười và
tự nói với mình:’’Mình không mơ đâu,chính ba mẹ đã về với mình và khuyên
mình”.Từ bây giờ,mình sẽ không khóc nữa vì ba mẹ luôn ở bên mình…Mình sẽ thay
đổi,sẽ sống khác hơn…Con sẽ không phụ lòng ba mẹ đâu…
Bên cửa sổ,ánh nắng ban mai rọi chiếu…Hình ảnh ba mẹ
nó vẫn đứng đấy…Mỉm cười nhìn nó một cách mãn nguyện...