Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Quyển 1 - Chương 22: Bên nào cũng cho mình đúng



Dưới tình thế này, không cần phải nói, sau khi trải qua hỗn loạn rối rít liên tiếp, một nhóm người bị kéo vào trong Hoàng cung, đứng trước mặt Hoàng hậu nương nương.

“Hu hu hu, hu hu hu...” Nằm gối đầu lên đầu gối Hoàng hậu nương nương, công chúa Bình Cố khóc đến hoa lê đẫm mưa, u oán uyển chuyển, rất khiến lòng người đau, “Mẫu hậu, ngài phải làm chủ cho nhi thần! Nhi thần chỉ vì thất Hoàng tử chặn đường nói hắn mấy câu, không ngờ Dật Vương phi nàng ta như điên nhào tới mắng to nhi thần, còn đánh nhi thần ra thành như vậy! Hu hu hu, nhi thần thật sự oan uổng!”

Tay vỗ về nữ nhi, mặt Hoàng hậu nương nương âm trầm: “Dật Vương phi, lời Bình Cố nói đều là thật sao?”

“Trong lòng mẫu hậu đã có kết luận rồi, còn phải hỏi nhi thần như vậy, không phải đơn thuần lãng phí miệng lưỡi sao?” Quý Du Nhiên cười, nắm chặt tay Phượng Dục Minh nói.

“Càn rỡ!” Hoàng hậu nương nương vỗ khay trà, “Dật Vương phi, ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên! Có ai không -”

“Không cho!” Lập tức một bóng người cao lớn chặn trước mặt nàng, cuối cùng Phượng Dục Minh không kiềm chế được, “Bình Cố do nhi thần đánh, nói vô pháp vô thiên phải là nhi thần mới đúng, mẫu hậu sao nhiều lần đều nhằm vào ái phi của bổn Vương?”

“Người nào nhiều lần nhằm vào nàng ta?” Giống như con mèo bị dẵm phải đuôi, mặt Hoàng hậu nương nương lập tức biến sắc, thiếu chút nữa nhảy bật lên, “Nếu không phải chính nàng ta không biết điều, lại nhiều lần làm xằng làm bậy, làm gì có chuyện bổn cung nhiều lần gây khó dễ cho nàng ta?”

“Nàng ấy không có!” Phượng Dục Minh kêu to.

“Có hay không, người khác đều nhìn thấy!”

“Đúng vậy, nhi thần nhìn thấy!” Lập tức, một thiếu nữ trên dưới mười tuổi đi lên phía trước, “Nhi thần làm chứng, Dật Vương phi thật sự mắng lục Hoàng tỷ, còn ra tay với tỷ ấy.”

“Đúng, nhi thần... Nhi thần cũng nhìn thấy.” Sau đó, một nữ tử tám chín tuổi cũng lật đật đứng dậy.

“Còn có nhi thần.”

“Nhi thần...”

Sau đó, hết người này đến người khác, có sáu bảy hài tử không sai biệt lắm đi ra, tất cả đều chỉ mũi nhọn về phía Quý Du Nhiên.

Có nhiều người lựa chọn đứng phía họ như vậy, phải nói các nàng có thắng lợi cực lớn, khóe miệng Hoàng hậu nương dieendaanleequuydonn nương lập tức nhếch lên, tất cả vẻ kinh hoàng trong nháy mắt thối lui. Công chúa Bình Cố cũng hả hê hừ một tiếng, cằm xinh xắn lại một lần nữa vểnh cao lên.

Quý Du Nhiên hận đến cắn răng, Phượng Dục Minh càng thêm giận dữ: “Dụ Đức, Nghi Hòa, Trường Thanh, các ngươi... Các ngươi thật xấu! Về sau ta không cần các ngươi đến Vương phủ của ta chơi!”

Phần lớn hài tử bị chửi xấu hổ cúi đầu, chỉ có thiếu nữ lên tiếng đầu tiên vẫn tinh thần bất khuất phản bác: “Dật Vương phi kiêu căng thành tính, trước chống đối phụ hoàng mẫu hậu, sau bắt nạt phu thê Thái tử, bây giờ nhìn Bình Cố Hoàng tỷ cũng không vừa mắt, chẳng phải không thích hợp? Hoàng tỷ và Thái tử Hoàng huynh đều do một tay mẫu hậu nuôi nấng, coi như huynh muội hết sức thân cận!”

Tiểu hài tử này! Nghe nói như thế, Quý Du Nhiên cắn chặt hàm răng, mạnh mẽ kiềm chế kích động muốn đè nàng ta lại ra sức đánh cho một trận, nhớ ngày đó, Hoàng hậu nương nương vào cung mấy năm chỉ sinh một Ninh Vương bệnh tật, rồi sau đó vẫn không có tin tức, trưởng lão trong gia tộc không nhịn được lập tức đưa một nữ nhân cùng tộc đi vào, đánh chủ ý hai tỷ muội đồng tâm hiệp lực đoạt được ân sủng.

Nhưng ai biết vị muội muội cùng tộc kia vẫn không được cưng chiều, thật khó khăn mới mang Long thai, hoài thai mười tháng đến khi sinh nở, lại khó sinh mà chết! Chỉ lưu lại một tiểu công chúa trong tã lót, vì vậy Hoàng hậu nương nương xung phong nhận việc nuôi nàng ta bên người, cũng vì vậy gọi nàng ta – Bình Cố.

Có lẽ vì sau cố gắng nhiều năm vẫn không sinh được, Hoàng hậu nương nương hết sức cưng chiều nữ nhi này, chi phí ăn mặc của Bình Cố, đều giống công chúa dòng chính như đúc, trên dưới Hoàng cung đều nhất trí coi nàng ta như nữ nhi Hoàng hậu thân sinh, xu nịnh lấy lòng. Như vậy, cũng nuôi thành tính khí Bình Cố công chúa kiêu ngạo rất nhiều lần.

Đời trước Quý Du Nhiên ăn không ít đau khổ từ nàng ta, đời này lần đầu gặp nhau, lại thấy nàng ta bắt nạt nhỏ yếu, thù mới hận cũ xông lên đầu, vì vậy nàng không nhịn được mà bộc phát.

Cho nên, khi Dụ Đức vừa nói vậy, người ở đây đều rõ trong lòng: Nàng ta quanh co lòng vòng nói Quý Du Nhiên die nda nle equ ydo nn mang lòng bất mãn với Hoàng đế Hoàng hậu cùng phu thê Thái tử, tìm cách trả thù bọn họ!

Hoàng hậu nương nương quả nhiên bị kích động rồi, lúc này sắc mặt trầm mạnh, “Dật Vương phi -”

Rầm!

Đột nhiên, thất Hoàng tử vẫn run run rẩy rẩy đứng bên cạnh bỗng quỳ xuống: “Mẫu hậu, chuyện này đều do nhi thần gây ra, nhị Hoàng huynh nhị Hoàng tẩu cũng vì nhi thần mà có thể trở mặt với lục Hoàng tẩu, tất cả đều là lỗi của nhi thần, ngài cũng không cần trách cứ nhị Hoàng tẩu nữa, muốn trách thì ngài trách nhi thần đi! Nhi thần cam nguyện lãnh phạt!”

Hoàng hậu nương nương ngẩn ra, hình như hơi không phản ứng kịp.

Bình Cố công chúa âm thầm dậm chân, ánh mắt căm hận càn quét qua, gần như muốn khóe hắn thành cái sàng.

Bả vai thất Hoàng tử co lại, cả người giống như con chim cút, vẫn quỳ ở đó, trong miệng lẩm bẩm trách hắn mắng hắn.

“Mẫu hậu.” Lúc này Ninh Vương phi cũng nhẹ nhàng lên tiếng, “Lúc ấy nhi thần và Dật Vương phi ở chung một chỗ, nhi thần mắt thấy đầu đuôi sự việc. Bình Cố nói không sai, nhưng truy cứu nguyên nhân, vẫn là do Hoàng muội trách mắng thất Hoàng đệ trước! Thân là huynh tẩu, khi phụ mẫu không có ở đây, chúng ta vốn có trách nhiệm uốn nắn lời nói và hành động của đệ muội. Huống chi Bình Cố thân là tỷ tỷ, muội ấy vốn nên che chở thất Hoàng đệ mới đúng, tại sao chỉ bởi chút chuyện nhỏ lại tức miệng mắng to, thậm chí còn... Còn nói tới chuyện thân thể thiếu sót của đệ ấy?”

“Mẫu hậu!” Nghe được lời ấy, trong mắt Bình Cố lóe lên vẻ nóng nảy, vội vàng gọi nhờ giúp đỡ.

“Hả? Ngươi nói như vậy, ngược lại Bình Cố không đúng rồi?” Ánh mắt Hoàng hậu nương nương lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Ninh Vương phi cúi đầu: “Nhi thần không nói vậy. Ý của nhi thần là hai bên đều có lỗi, Bình Cố không nên ồn ào di1enda4nl3equ21yd0on nổi nóng, Dật Vương phi không nên động thủ, hai bên đều phải chịu đánh năm mươi đại bản.”

Hoàng hậu nương nương nghe xong không nói, chỉ mạnh mẽ nhìn Ninh Vương phi chằm chằm.

Ninh Vương phi cụp chân mi xuống, cũng không nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu, nhưng thân thể gầy gò lại thẳng tắp, giống như cây trúc ngạo nghễ, tiếp nhận gió bão đương nhiên thà chết cũng không khuất phục.

Thời gian bất tri bất giác trôi đi, khi không khí trong điện càng lúc càng đèn nén, một cung nữ đi vào: “Nương nương, Địch phi ở ngoài cung cầu kiến.”

Chân mày Hoàng hậu nương nương lập tức nhíu chặt: “Tuyên.”

“Vâng.” Cung nữ lui ra, lại qua đại khái chừng nửa ly trà nhỏ, mới thấy một mỹ nhân cung trang nhu nhược được hai cung nữ nâng đỡ khó khăn đi qua thềm cửa.

Nhã nhặn lịch sự đẹp như hoa trong nước, hành động như liễu yếu đu đưa theo gió, thật sự là khắc họa tốt nhất về nàng.

Chỉ thấy nàng mặc một bộ cung trang hoa vàng nền trắng, màu sắc vô cùng thanh lịch, lại kết hợp với da thịt gần như trong suốt càng tăng thêm sức mạnh. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn to chừng bàn tay, da thịt trắng noãn quá đáng nhìn như hơi bị bệnh hoạn, nhưng đôi mắt to ngập nước rực rỡ sóng xanh, bên trong gột rửa chút nhát gan mềm mại, Quý Du Nhiên là nữ nhân nhìn thấy cũng không nhịn được mà đau lòng.

Tóc đen búi thành búi oa đọa kế, phía trên chỉ cài mấy cây trâm ngọc, eo nhỏ nhắn thắt chặt, không đầy một nắm nhỏ, lúc đi lại, Quý Du Nhiên cũng lo lắng nàng ấy không để ý sẽ gãy thành hai nửa!

“Ôi!”

Rất nhanh, sự lo lắng của nàng biến thành sự thật. Còn chưa đi ra được mấy bước, thân thể mỹ nhân đã nghiêng đi, hai mắt nhắm lại, ngất đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.