Một ngày bận rộn không cần nhiều lời. Thân mặc lễ phục rộng lớn, đỉnh đầu đội mũ phượng nặng nề, từ lúc mặt trời lên cao giữa trời vẫn giày vò đến tận sắc trời dần tàn, sau một loạt lễ nghi nhiều hạn chế, Quý Du Nhiên cũng sắp mệt rã rời rồi. Nhớ tới lần trước, bởi vì lòng mang oán hận, nàng cũng không cảm thấy thời gian trôi qua bao nhiêu. Nhưng lúc này đây, trong lòng nhớ tới kẻ ngốc kia, một lòng muốn nhìn thấy hắn lần nữa, ngược lại cảm thấy thời gian trôi qua thật sự quá khó khăn rồi.
Khó khăn lắm mới vào tân phòng, khổ sở đợi đến đèn hoa rực rỡ, rốt cuộc bên ngoài truyền đến tiếng bước chân liên tiếp.
“Vương gia đến!”
Theo một tiếng hô to, cửa phòng mở ra, đám người hỉ nương rối rít nghênh đón hành lễ. Trong lòng Quý Du Nhiên trở nên kích động, nhưng chỉ có thể nắm chặt quả đấm kiên nhẫn chờ đợi. Nhanh chóng, một gậy vén khăn voan của nàng ra, hai mắt tỏa sáng, nàng đã thấy hắn.
Mặc áo gấm tơ tằm màu đỏ chót, chân đi giày cùng màu, trên đỉnh đầu đội mũ ô sa màu đỏ, nhìn dáng vẻ tân lang xem ra hết sức cát tường vui mừng. Chỉ có điều, trên dung nhan bị các loại màu đỏ vây quanh lại viết rõ đầy khó chịu. Ngũ quan tuấn tú hơi cau lại, khóe môi hồng nộn mím chặt, trong tròng mắt đen trắng rõ ràng lộ ra một chút vẻ oán giận, tăng thêm cho hắn mấy phần ngây thơ.
Một tháng không thấy, đột nhiên phát hiện, nàng rất nhớ hắn. Suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn, Quý Du Nhiên nắm chặt quả đấm, nở nụ cười xinh đẹp như hoa với hắn.
Vậy mà, chỉ khẽ quét qua nàng, Phượng Dục Minh đã tiện tay ném gậy vén khăn voan đi: “Được rồi, bổn Vương đã vén khăn voan!” Xoay người rời đi.
“Vương gia!” Đám người hộ tống vội vàng chặn hắn lại, “Vén khăn voan, rượu giao bôi còn chưa uống!”
“Vương gia, chỉ một ly, đây phải uống. Ngoan, chờ uống xong, ngài muốn làm gì thì tùy ngài, được không?”
“Không muốn không muốn! Bổn Vương không uống rượu, không uống không uống!” Cũng không biết câu nói kia đạp trúng cái gì, tân lang đột nhiên phát tác, đặt mông ngồi dưới đất bắt đầu đạp chân kêu to.
Những người khác gấp gáp rồi, liên tục không ngừng đi tới khuyên giải. Nhưng càng dịu dàng khuyên lơn, hắn huyên náo càng hung dữ, thậm chí còn lau nước mắt khóc lớn lên!
Người này...
Thấy thế, Quý Du Nhiên lại nhịn cười không xong. Thời gian qua đi một năm, nàng đã quên thì ra đêm động phòng còn náo loạn ra cái này. Chỉ có điều, chắc bởi vì chính chuyện này, ba tháng đầu die nda nle equ ydo n nàng mới có thể bài trừ hắn như thế, trong lòng càng oán giận mẫu tử Trương thị phá hư nhân duyên tốt của nàng! Chỉ có điều, tình huống giống nhau, lại nhìn thấy lần nữa, tâm tình của nàng đã khoan dung đi nhiều, thậm chí còn có chút cảm giác thương tiếc đứa bé chưa trưởng thành này. Nên đứng dậy đi tới: “Các ngươi cũng đừng khuyên nữa, để ta tới đi!”
Đám người vây quanh tân lang đều kinh sợ, Bình công công càng thêm khẩn trương: “Vương phi, cái này...”
Gào khóc lập tức dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của Phượng Dục Minh nâng lên, thút thít gật đầu. Quý Du Nhiên móc khăn ra lau nước mắt cho hắn, lại nắm lấy tay hắn: “Nếu mệt mỏi, vậy chúng ta phải đi ăn cái gì đi! Đều là bọn họ không đúng, biết rõ chàng rất đói bụng, lại còn ép chàng làm chuyện như vậy, chúng ta không để ý đến bọn họ!”
“Được!” Lời nói mềm nhũn lọt vào trong tai, trong lòng Phượng Dục Minh lập tức thoải mái không ít, lúc này mặt mày hớn hở, hắn trợn mắt với đám người Bình công công, “Hừ, không để ý đến các ngươi nữa!”
Bình công công bất đắc dĩ cười khổ. Quý Du Nhiên kéo Phượng Dục Minh: “Vương gia, chàng muốn ăn gì?”
“Quế hoa cao mới ra lò!”
Nghe thấy lời ấy, trong lòng Quý Du Nhiên giật mình, phảng phất giống như ngực bị đánh mạnh một quyền, gần như thở không nổi. Mặt Bình công công lại biến sắc: “Vương gia, hiện giờ quế hoa cao phải hấp, không ít hơn nửa canh giờ đâu! Có thời gian, chi bằng ngài tìm chút đồ ăn ở đây thôi! Hơn nữa, còn có rượu giao bôi -”
“Oa oa oa, Bình công công người xấu! Ngươi bắt nạt bổn Vương, ngươi không cho bổn Vương ăn quế hoa cao! Bổn Vương die enda anle equu ydonn phải nói cho Hoàng tổ mẫu, oa oa oa! Oa oa oa!” Lời còn chưa dứt, Phượng Dục Minh đã nhắm hai mắt lại, nước mắt lớn bằng hạt đậu ra sức đổ rào rào xuống.
Bình công công thoáng chốc sửng sốt, Quý Du Nhiên cũng dở khóc dở cười. Vội vàng túm lấy người định lăn qua lăn lại trên đất ra cửa: “Vương gia chàng muốn ăn quế hoa cao thật sao? Được, ta đi làm cho chàng, chúng ta cùng nhau làm, có được không?”
“Có thật không?” Nước mắt ngừng lại, Phượng Dục Minh nửa tin nửa ngờ.
“Dĩ nhiên. Chỉ có điều, ta có yêu cầu.”
“Cái gì?”
“Chàng tới phụ ta một tay!” Cười với hắn một tiếng, Quý Du Nhiên dắt tay hắn quen cửa quen nẻo đi về phòng bếp.
Mắt thấy Phượng Dục Minh cứ nhảy nhảy nhót nhót đi theo nàng như vậy, Bình công công trợn mắt há mồm. Một lúc sau, hắn mới dụi mắt: “Ta không nhìn lầm chứ?”
“Ngươi không nhìn lầm.” Lý ma ma đi tới bên cạnh hắn thở dài một tiếng, thái độ cũng hết sức phức tạp, “Vương phi này, không giống như trong lời đồn!”
“Là giống như không có bản lĩnh như vậy.” Bình công công nhỏ giọng nói, nhưng ngay sau đó lại lạnh mặt, “Chỉ có điều, lúc này mới lần đầu tiên gặp mặt, nàng ta lấy lòng Vương gia cũng là chuyện đương nhiên. Đường dài biết sức ngựa lâu ngày biết lòng người, nàng ta là ai, lâu ngày rồi chúng ta nhất định biết Nhưng mà, thời gian gần đây không thể buông lỏng đề phòng nàng ta, biết không?”
“Ta đương nhiên biết.” Lý ma ma đáp lời, khẽ đẩy hắn, “Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đến xem một chút đi! Phòng bếp là nơi bẩn như vậy, nếu để cho Vương gia chạm phải nguy hiểm gì đã có thể không tốt.”
“Còn cần ngươi nói sao?” Bình công công khẽ quát một tiếng, vội vàng nhấc chân.
Chỉ có điều, sự lo lắng của bọn họ hoàn toàn dư thừa. Khi hai người vội vàng chạy đến, bọn họ phát hiện: hai người kia vẫn chung đụng tốt như cũ – không đúng, là tốt hơn! Vả lại nhìn: Những người liên quan đều bị đuổi ra ngoài, bên trong chỉ có hai người bọn họ. Quý Du Nhiên gỡ mũ phượng, cuộn tay áo thủ đoạn thành thạo nhào bột mỳ, Phượng Dục Minh vui mừng đi theo bận trước bận sau, mặc kệ sai khiến. Nhanh chóng, bánh ngọt làm xong, mang đi hấp, Phượng Dục Minh còn xung phong nhận việc trông lò thêm củi.
Rồi sau đó, chờ bánh ngọt sắp ra nồi, mùi thơm ngát mê người xông vào mũi, ánh mắt của Phượng Dục Minh dieendaanleequuydonn cũng sắp nhìn thẳng, liên tục không ngừng đưa tay định túm lấy.
Bốp!
Ai ngờ, hai chiếc đũa đập mạnh lên tay hắn: “Vương gia, bánh ngọt quá nóng, chờ một chút.”
“Oa!” Mỗi lần bị khiển trách, miệng Phượng Dục Minh méo lại muốn khóc lớn. Chỉ có điều, khi miệng vừa mở to nhất, một miếng bánh ngọt đã bị nhét vào trong miệng hắn. Lập tức, không để ý tới khóc, đầy miệng đều là xúc cảm mềm dẻo của bánh ngọt, hai ba ngụm nuốt vào trong bụng. Bánh ngọt vừa mới vào bụng, chiếc đũa tiếp theo đã đưa đến trước mặt. Không cần suy nghĩ nhiều, há mồm lần nữa ăn liên tục.
Đút liên tục như thế chừng mười chiếc đũa, Quý Du Nhiên mới dừng tay lại, ngược lại đưa lên một ly trà: “Vương gia, uống một ngụm trà cho đỡ ngán đi!”
Trà long tỉnh pha xong theo cùng bánh ngọt, bây giờ nhiệt độ vừa vặn. Phượng Dục Minh nhận lấy uống một hơi cạn sạch, hương vị ngọt ngán trong miệng do quế hoa đưa tới hơi khó chịu lập tức bị hòa tan. Trong miệng chỉ còn mùi thơm thoang thoảng, làm lòng người vui vẻ thoải mái.
Lúc này, Quý Du Nhiên mới để đũa xuống, cười nhẹ nhàng nhìn hắn: “Vương gia, hiện giờ tâm tình khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều!” Phượng Dục Minh lớn tiếng trả lời.
“Bụng kia ăn no chưa?”
“Còn chưa. Chỉ có điều, không muốn ăn quế hoa cao nữa rồi.”
“Được, chàng còn muốn ăn gì cứ việc nói, ta làm cho chàng.” Quý Du Nhiên nói, “Chỉ có điều, trước đó, chúng ta uống rượu giao bôi trước, chàng nói được không?”
“Được!” Không chút do dự, Phượng Dục Minh gật đầu.
Quý Du Nhiên cười, đưa tay sờ đầu hắn, “Thật sự là một đứa bé ngoan.” Lại quay đầu nhìn mấy người Bình công công đứng ngoài cửa, khóe miệng nàng khẽ nhếch, lấp lánh trong mắt chớp lóe rồi biến mất.
Trong lòng Bình công công thoáng rùng mình – nữ nhân này, không đơn giản!