“Như vậy, chàng có từng hận những kẻ gọi chàng là kẻ ngốc không? Chàng muốn một ngày kia không bị bọn họ gọi như vậy không?”
“Trước kia rất đáng ghét. Nhưng mà...” Gãi gãi đầu, Phượng Dục Minh ngây ngốc cười, “Bổn Vương thích nghe nàng gọi như vậy.”
Quý Du Nhiên ấm áp trong lòng, vội vàng ôm thật chặt lấy hắn, “Đã như vậy, chúng ta liền thuận theo tự nhiên đi! Chàng có ta, ta có chàng, hai chúng ta ở chung một chỗ, vậy là đủ rồi.”
Cái gì mà ánh mắt người ngoài, cái gì mà ngốc với không ngốc, hắn không quan tâm, nàng cũng không quan tâm!
“Ừm! Bổn Vương có nàng, vậy là đủ rồi.” Mặc dù nghe không hiểu lời của nàng, Phượng Dục Minh vẫn gật đầu theo, “Ái phi, chỉ cần nàng ở bên cạnh bổn Vương, không chết trước mặt bổn Vương, bổn Vương cũng rất vui vẻ, ngày ngày cũng vui vẻ!”
“Chàng hãy yên tâm đi, ta sẽ không chết trước mặt chàng. Chàng ngốc này, muốn chết khẳng định chàng cũng chết trước!” Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói xong, nước mắt không nhịn được lăn từ hốc mắt xuống.
“Ái phi, nàng – ưmh!”
Không muốn nhiều lời nữa, Quý Du Nhiên ôm lấy hắn, dùng môi của nàng che kín môi hắn.
--- ------ Ta là đường ranh giới thất Hoàng tử lên ngôi --- ------
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý ma ma đi tới phòng Quý Du Nhiên: “Vương phi, Bình công công đi rồi.”
Lòng của Quý Du Nhiên lại nhéo lại, sắc mặt lại hết sức bình thản; “Ta biết rồi,cho người nhập liệm cho lão ấy, tìm một chỗ tốt chôn đi!”
“Vâng.”
Tang sự của một lão nhân gia trong Vương phủ, chẳng qua chỉ nhấc lên chút sóng nhỏ trong Dật Vương phủ mà thôi. Đối với bên ngoài, nhất là Hoàng cung đang không ổn định mà nói, căn bản không hề có một chút ảnh hưởng.
Ngày thứ ba, trong cung truyền đến tin tức: Thái tử phi đã bị điên được đón từ lãnh cung ra ngoài, đưa đến trong phủ bên ngoài cung đã đổi thành Lương Vương phủ nhốt Thái tử đã bị phế, kể cả một đám cơ thiếp của Thái tử bị phế, để cho các nàng tiếp tục hầu hạ Thái tử bị phế. Bởi vì hai nhi tử liên tiếp gặp chuyện không may, Hoàng hậu rất bị đả kích, không quan tâm thế tục hồng trần, tự xin bỏ danh hiệu Hoàng hậu, trước đi cùng Thái hậu niệm kinh lễ Phật, yêu cầu này bị Hoàng đế cự tuyệt. Hoàng hậu liền đóng cửa không ra, đổi áo đơn thuần, ngày ngày ăn chay niệm Phật, không hề gặp bất kỳ ai.
Mà bệnh của Hoàng đế, càng lúc càng nghiêm trọng.
Theo thời gian trôi đi, bụng của Quý Du Nhiên dần lồi lên không ít. Thái hậu vẫn như cũ cách một ngày triệu kiến nàng một lần, thỉnh thoảng cảm thán việc đời một năm này khó đoán với nàng, vừa tán giương mấy câu về mẫu tử Địch phi thủ hộ trước giường không xa không rời Hoàng đế. Mỗi một lần, Quý Du Nhiên đều cười làm lành thuận theo nói vài lời hữu ích cho bọn họ. Thời gian trôi đi, khi nhắc tới hai mẫu tử này thì trên mặt Thái hậu cũng mang theo vẻ thản nhiên, ngay cả khi nói đến thân thể Hoàng đế càng ngày càng đơn bạc cũng không đau thương nữa.
Thời gian thoáng một cái hai tháng trôi qua. Bụng Quý Du Nhiên giống như khí cầu thổi lên càng thổi càng lớn.
Một ngày này, nàng đang ngồi trong xe ngựa tiến về Hoàng cung, đột nhiên nghe được ––
Boong, boong, boong.
Tiếng chuông dài xa xa ngân nga trên bầu trời đế đô, trầm thấp như thế, tĩnh mịch như thế, khiến cho trong lòng người ta cũng bất giác hơi xuống thấp. Đôi tay nắm chặt cửa sổ xe, liền nghe thấy có người bên ngoài lớn tiếng kêu lên –– di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Hoàng thượng băng hà rồi! Hoàng thượng băng hà rồi!”
Không lâu lắm, tất cả triều thần mặc quan phục lao vào trong Hoàng cung.
Trong ngoài Hoàng cung đã sớm giăng đầy lụa trắng, đưa mắt nhìn lại, hoàn toàn xơ xác tiêu điều.
“Hoàng tổ mẫu!” Vội vàng chạy tới tẩm cung Thái hậu, lão nhân gia đã sớm xụi lơ trên đất. Quý Du Nhiên vội vàng chạy tới, cùng Phượng Dục Minh đỡ bà lên.
“Nhanh, đi, đi chỗ Hoàng đế! Nhanh lên một chút mang ai gia đi!”
“Vâng.”
Gần như một đường bước nhanh qua, liền thấy ngoài cửa tẩm cung của Hoàng đế đã sớm có Thái y và triều thần quỳ đầy.
Đi vào trong điện, một đám cung phi Hoàng tử Hoàng nữ chen chúc quỳ đầy đất. Mà ở trước long sàng của Hoàng đế, quỳ chính là hai mẫu tử Địch phi đã sớm hình dung tiều tụy.
Địch phi sớm khóc ngất đi rồi, đôi tay lại vẫn nắm chặt tay Hoàng đế, cung nữ bên cạnh vốn cạy không ra.
Tiếng kêu khóc to bi thương vang vọng trong điện, tràn đầy lỗ tai mỗi người, khiến cho người ta cũng không nhịn được mà hốc mắt ẩm ướt, nước mắt chảy xuống.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, thất Hoàng tử Phượng Dục Kha tài đức nhiều mặt, nhân hiếu có thừa, phụng dưỡng trước giường bệnh của trẫm hai tháng, lòng hiếu kia cảm trời đất, trẫm quá mức yêu hắn. Hiện trẫm ốm chết, truyền ngôi cho thất Hoàng tử, để bảo vệ quốc thổ Đại Lương ta, dù sao phải yêu dân như con, mọi việc lấy giang sơn xã tắc làm trọng, khâm thử!” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Tiếng thái giám the thé vang lên ngoài điện, âm thanh ngân nga vong vọng trên bầu trời Hoàng cung.
Quý Du Nhiên âm thầm nắm chặt tay Phượng Dục Minh, trong lòng thở dài một hơi: Thành, bọn họ được rồi.
Ngày mùn sáu tháng tư năm Nguyên Phong thứ hai mươi lăm, Nguyên Phong đế chết bệnh, truyền ngôi cho thất Hoàng tử.
Mùng sáu tháng năm năm Kiến Gia Nguyên, tân đế lên ngôi, lấy hiệu Kiến Gia đế.
Trong vòng thời gian ngắn ngủi một tháng, tiên đế bệnh qua đời, tân đế thượng vị, hậu cung tân đế cũng vào ở một Hoàng hậu hai phi tần và hai mươi vị mỹ nhân.
Địch phi và Hoàng hậu đều được phong hào Thái hậu, Thái hậu trước tôn xưng là Thái Hoàng Thái hậu. Chỉ có điều, bởi vì Tây Hoàng hậu dốc lòng lễ Phật, không hỏi thế sự, được gia phong cũng không có bao nhiêu phản ứng; Thái Hoàng Thái hậu cũng thế.
Nhưng bởi vì tân đế còn tấm bé, không quen thuộc chính vụ, Đông Thái hậu buông rèm chấp chính, cùng Tể tướng tân nhậm cùng phụ chính.
Bốn tháng sau, Quý Du Nhiên sinh một nam anh ở Dật Vương phủ, đây là tân sinh mệnh đầu tiên của Hoàng tộc sau khi tiên đế ra đi. Tân đế rất vui mừng, ban thưởng vô số, cũng tự mình đặt tên cho tiểu Hoàng chất là Duệ.
Chỉ chớp mắt, lại qua một tháng.
Sau tiệc đầy tháng của nhi tử, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh cùng vào cung bái kiến tân đế Thái hậu.
Tân đế bận rộn, sau khi gặp mặt liền đi Ngự thư phòng. Đông Thái hậu đầy mặt ý cười đón Quý Du Nhiên và trong điện, trong đôi mắt trong trẻo kia không hề thấy chút lệ nào nữa, ngược lại lộ ra vài phần sắc sảo.
Liền tranh thủ ôm hài tử vào trong lòng, nhiệt tình trêu chọc mấy cái, Đông Thái hậu mới nói với nàng: “Sáng nay ai gia vẫn lẩm bẩm! Duệ nhi đầy tháng, các ngươi cũng nên mang hài tử vào cung tới thăm ai gia một chút. Đúng rồi, bên chỗ Thái Hoàng Thái hậu các ngươi đã đi chưa?”
“Chờ gặp Đông Thái hậu, rồi đi ra mắt Thái Hoàng Thái hậu.” Quý Du Nhiên nói.
Khóe miệng Đông Thái hậu khẽ nhếch, lại trêu chọc tiểu oa nhi, “Đã như vậy, vậy lát nữa ngươi đi đi! Thời gian gần đây Thái Hoàng Thái hậu không được tốt, thấy Duệ nhi nhất định sẽ vui mừng.”
“Thần thiếp biết.” Quý Du Nhiên nói, chợt kéo Phượng Dục Minh quỳ xuống, “Chỉ có điều, trước khi ra mắt Thái Hoàng Thái hậu, thần thiếp và Vương gia có một chuyện muốn nhờ!” dfienddn lieqiudoon
Đông Thái hậu sửng sốt, “Chuyện gì?”
“Hiện giờ, thánh thượng lên ngôi, thiên hạ thái bình, xã tắc yên ổn, thần thiếp và Vương gia cảm thấy, đã đến lúc chúng thần nên đi đất phong rồi.”
Chân mày thanh tú của Đông Thái hậu khẽ cau lên, “Dật Vương phi, ngươi đây là có ý gì?”
Quý Du Nhiên cúi đầu, “Xin Thái hậu nương nương ân chuẩn cho phu thê chúng thần tiến về đất phong!”
“Dật Vương phi...”
“Kính xin Thái hậu nương nương ân chuẩn!”
“Được rồi!” Cuối cùng thở dài, Đông Thái hậu nhỏ giọng nói, “Ngươi đã quyết định đi, vậy ai gia liền thuận theo ý của ngươi. Chỉ có điều, cho dù như thế nào, các ngươi cũng phải ở lại đế đô thêm mấy ngày. Duệ nhi còn nhỏ, không tiện bôn ba, thân thể Thái Hoàng Thái hậu càng ngày càng tệ, Dật Vương là tôn tử bà yêu thích nhất, nếu lúc lão nhân gia bà qua đời mà các ngươi không ở bên cạnh, đó chính là các ngươi bất hiếu!”
“Dạ, thần thiếp hiểu.”
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi!”
“Vâng.”
Đưa mắt nhìn phu thê bọn họ ôm hài tử đi xa, chân mày đang nhíu chặt của Đông Thái hậu buông lỏng ra, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, “Quả nhiên là người thông minh.”
“Thái hậu.” Cung nữ bên cạnh dâng lên một tách trà thơm, “Vì sao vào lúc này Dật Vương phi lại muốn đi đất phong? Ở lại đế đô ngây ngô không phải rất tốt sao?”
“Cũng bởi vì nàng ta là người thông minh, cho nên sẽ không lưu lại đế đô lâu hơn. Ngược lại đi đất phong, cuộc sống của bọn họ mới càng thêm yên ổn.” Đông Thái hậu khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi mới đè ý niệm vừa mới nổi lên trong lòng xuống.
Một năm sau, Thái Hoàng Thái hậu bệnh qua đời, Hoàng đế cực kỳ bi ai không dứt, cùng Dật Vương quỳ trước linh cữu ba ngày ba đêm.
Sau khi quản bảy bảy bốn mươi chín ngày, Thái Hoàng Thái hậu hạ táng vào đế lăng. Cùng tháng, Dật Vương dâng tấu xin đi đất phong.
Mà vào ngày thứ hai sau khi Dật Vương dâng tấu, Thánh chỉ đến Dật Vương phủ, phong Dật Vương gia Phượng Dục Minh là Hiền Vương, đất phong Giang Nam, cũng ban thưởng năm mươi xe châu báu, lại ban thưởng kim bài miễn chết, còn cho tước vị Hiền Vương tương truyền đời đời, thừa kế đời sau, vĩnh viễn không giáng xuống.
Thánh chỉ vừa ra, kinh động cả quốc gia, tất cả mọi người hô to Thánh thượng nhân ái, quan tâm yêu thương huynh trưởng duy nhất của mình có thừa.
Mà ở trong Dật Vương phủ, tay nâng quyển trục màu vàng sáng, một tay trêu chọc nhi tử mới học đi, vừa liếc mắt nhìn nhi tử đang liếm mặt nháy mắt ra hiệu Phượng Dục Minh, khóe môi Quý Du Nhiên khẽ nhếch, cúi đầu bật cười.
Bọn họ lui một bước, cao bay xa chạy, nuốt bí mật về đương kim Hoàng đế đoạt vị nát trong bụng. Mà Thánh thượng và Đông Thái hậu cũng bánh ít đi, cho phép hậu thế của bọn họ không ngừng vinh hoa phú quý, trao đổi ích lợi này, rất có lời.