Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Quyển 1 - Chương 16: Cổ Nhiễm Trần tới



Cổ Nhược Phong xuyên qua màn che thật mỏng nhìn ra phía ngoài, chẳng trách hôm nay chín chiếc du thuyền kia cũng tới đây, trong trí nhớ của Cổ Tiểu Tứ cũng chưa bao giờ thấy Vân Hồ Thập Thuyền tập họp đầy đủ như vậy, thậm chí rất nhiều thuyền vắng mặt ở lễ hội. Thì ra hôm nay có cục thịt béo Khinh Vũ cầm ở đây.

Không biết Cửu vương gia Hiên Viên Dật Vân này là người ở phương nào, lại dám một mình mang theo Khinh Vũ cầm tiến về phía Mộ Dung, nhưng can đảm này lại khiến cho Cổ Nhược Phong xem trọng một phần.

Bởi vì mười chiếc thuyền này làm thành nửa tròn, cho nên, Cổ Nhược Phong rất dễ dàng xác định chiếc thuyền kia là của Cổ gia, đậu lân cận thuyền của Trình gia và Trương gia, lại nhích tới gần chính giữa, có thể thấy được địa vị của Cổ gia. Thuyền này được mua trên danh nghĩa của Cổ Nhiễm Trần, không biết bên trong thuyền này còn có người nào khác.

Những người trên chín chiếc thuyền kia tự nhiên cũng nhìn thấy thuyền của Cổ Nhược Phong không có bất kỳ dấu hiệu gì của mười thuyền ở Vân Hồ. Mặc dù không có trắng trợn phái người tới đây hỏi thăm, nhưng cũng âm thầm quan sát.

Nghe thủ hạ báo lại, thuyền này là của Huyết vương. Nhưng hôm nay không phải đám cưới của Huyết Vương sao? Hơn nữa, Huyết Vương sao lại có tiền mua thuyền này! Chẳng lẽ thời gian qua Huyết Vương này chỉ giả bộ?! Nhưng bây giờ thân thể Mộ Dung Tô vẫn cường tráng, còn chưa tới lúc thoái vị, vậy tại sao hôm nay hắn lại bộc lộ ra ngoài? Là bởi vì cưới Cổ Nhược Phong?

Trong khoảng thời gian ngắn mọi người suy đoán nghi vấn, nội tâm bất an. Những người trên tám chiếc thuyền kia cũng đưa ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía thuyền của Cổ gia, Cổ Nhược Phong không phải là người của Cổ gia sao, thuyền của các ngươi cũng nên đi qua thuyền kia thăm dò một chút a!

Khinh Vũ cầm xuất hiện cũng không làm cho những người trên Vân Hồ Thập Thuyền rối loạn nhiều, dù sao Khinh Vũ cầm này đã mấy trăm năm không người nào có thể đánh vang lên, mình cũng muốn thử một chút, bất quá cũng biết khả năng không lớn, cửu vương gia Hiên Viên Dật Vân cũng không phải là một nửa người, hắn cũng không thể làm được chuyện đó thì tỷ lệ mình làm được gần như là bằng không. Chỉ cần không có người nào có thể đánh vang lên, thì cầm này đối với bọn họ chỉ là thưởng thức tác phẩm nghệ thuật thôi. Những người trên chín thuyền người nào không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, điểm này nếu cũng không nghĩ ra được thì đúng là uổng phí sống nhiều năm như vậy!

Khinh Vũ cầm, nếu có thể lấy được thì tốt, không lấy được, vậy cũng sẽ không cưỡng cầu.

Lễ hội Vân Hồ hôm nay rất là náo nhiệt, không nói trước trung tâm Vân Hồ đèn đuốc rực rỡ, thuyền bè vây lượn, ngay cả bờ hồ cũng đứng đầy người, những người vừa rồi không có thuyền cũng mướn thuyền đến, đứng vây quanh Vân Hồ một vòng, dù sao Vân Hồ cũng không lớn lắm, hơn nữa võ đài dựng trên thuyền ở ngay tại trung tâm hồ, dựng rất cao, ở đây vẫn có thể nhìn thấy một chút phong cảnh. Không xa chính là một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa lệ! Có thể thấy được hôm nay người tới Vân Hồ nhiều đến cỡ nào!

Giờ Dậu qua không lâu, màn đêm đã phủ xuống. Tiếng ồn ào ở Vân Hồ càng thêm vang dội!

Cổ Nhược Phong sờ sờ cái bụng có chút dẹp, đói bụng, ngẩng đầu nhìn về phía Huyết Vương, chắc hẳn hắn cũng đói bụng, cơm trưa đã ăn từ lâu, hiện tại đã qua giờ cơm tối, mặc dù trước đó có lấp vào bụng dưa và trái cây, nhưng bây giờ cũng đói như thường.

"Si, chuẩn bị cơm tối." Mặc dù nàng xuất thân từ Cổ gia, nhưng nàng cũng không có thói quen ăn cơm đúng giờ giấc như những Đại Gia Tộc kia, đói muốn chết ai còn đủ bình tĩnh để quan tâm ăn cơm có đúng giờ hay không?

Si lĩnh mệnh đi xuống, nhìn sắc trời một chút, khóe miệng giật giật, cơm tối. . . . Nghĩ tới hôm nay những quán cơm nổi tiếng cũng sẽ đóng cửa sớm thôi . . . . .

Liều mạng lắc đầu một cái, chuyện chủ tử giao phó nhất định phải hoàn thành viên mãn, cho dù là bồi thêm một cái mạng quỷ!

Hai khắc đồng hồ, si trở lại, dẫn theo thủ hạ chính là hai tiểu quỷ, đem cái bàn trên tấm da hổ trắng đổi thành cái bàn hơi lớn hơn một chút, phía trên bày biện chín món ăn thật chỉnh tề, rượu ngon chén chử đã vào vị trí, chờ đợi chủ nhân thưởng thức.

Cổ Nhược Phong tương đối nhàn nhã rót đầy rượu cho Huyết Vương, lôi kéo Huyết Vương, hai người vừa dùng bữa uống rượu vừa xem biểu diễn trên khán đài.

Lúc này đang đứng trên đài là một người trung niên khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính hòa nhã, bước chân ung dung, vừa nhìn đã biết là người có công phu bất phàm.

Âm thanh mang theo nội lực lan rộng ra: “Cám ơn hôm nay các vị đã đến cổ vũ cho lễ hội, hôm nay người đạt danh hiệu đệ nhất năm lĩnh vực cầm kỳ thi họa nhảy múa đều nhận được phần thưởng là một viên dạ minh châu Đông Hải!” Vừa dứt lời, Vân Hồ liền rối loạn lên, dạ minh châu Đông Hải, giá trị so với dạ minh châu bình thường không biết đắt hơn bao nhiêu lần!

"Trận đầu, múa!"

"Múa?" Người ở phía dưới không hiểu, trước giờ không phải là thi cầm trước sao? Tại sao hôm nay lại thi múa trước? Chẳng lẽ lần tranh tài này là đảo ngược thứ tự?

"Bất luận là người nào, chỉ cần có nguyện vọng đều có thể lên đài!" Đây là quy định ngày trước, cho nên, cũng không có ai dị nghị. Chỉ là, múa này, chỉ dành cho các cô gái, sẽ không có nam tử nào đi lên.

Dạ minh châu Đông Hải, không thể không nói là một hấp dẫn không nhỏ, các tiểu thư con nhà quan lại, các cô gái khuê phòng, thanh lâu kỹ nghệ, không khỏi tranh nhau đi lên so sánh tài nghệ.

Cổ Nhược Phong không có hứng thú nhìn vũ điệu lắc lư trên võ đài, nàng thật không nhìn ra điểm nào tốt. Vì sao cái loại tài năng thô thiển như vậy cũng dày mặt đi lên múa!

Cùng Huyết Vương hai người uống rượu ăn món ăn, tạm thời giết thời gian.

"Chủ tử, Đại công tử Cổ gia Cổ Nhiễm Trần cầu kiến." Quản sự thuyền Lý Vũ đứng ở cửa thuyền, cách lụa mỏng cung kính xin phép.

"Phu quân có muốn gặp hắn hay không?" Cổ Nhược Phong quay đầu hỏi Huyết Vương, nàng đối với Cổ Nhiễm Trần không có hảo cảm gì, cũng chưa nói tới ghét, ít nhất mười mấy năm qua Cổ Tiểu Tứ "Nổi điên" hắn không có làm trợ thủ cho ba tỷ muội Cổ Nhược Dao.

“Lúc nào cũng muốn gặp không phải sao?” Huyết Vương hài hước nhìn về phía Cổ Nhược Phong, lần này Cổ Nhiễm Trần tới đây không phải là vì điều tra thực hư sao? Nếu hắn muốn gặp bọn họ, mình muốn cản cũng cản không được. Dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, còn không bằng bán cho hắn nhân tình này.

"Mời hắn vào." Cổ Nhược Phong hướng về phía cửa không nhẹ không nặng nói, giọng nói không hề phập phồng.

"Cổ Đại công tử mời." Lý Vũ thật là một quản sự tốt, ừ, có thể suy tính mang về Huyết Vương phủ.

"Làm phiền." Cổ Nhiễm Trần gật đầu một cái, đi vào. Mặc dù bề ngoài mười thuyền ở Vân Hồ giống nhau, nhưng bên trong lại chênh lệch rất lớn! Vậy mình cần phải bỏ tiền sửa sang trùng tu lại.

Ánh mắt Cổ Nhiễm Trần ung dung thản nhiên quét qua toàn bộ sảnh thuyền, thảm trải sàn bằng da hổ trắng, bàn nhỏ làm bắng gỗ Lê cao quý, gối mềm làm bắng tơ tằm thượng đẳng, cùng với…Dùng dạ minh châu để chiếu sáng! Nơi này bố trí đơn giản nhưng cũng không thua kém thuyền của mình!

Nhất là thức ăn tinh xảo trên bàn, liếc mắt một cái là có thể thấy được mới ra lò không lâu, mùi rượu thơm ngát vừa ngửi liền biết là rượu ngon đến cỡ nào! Một bàn món ăn như vậy cũng đủ cho một nhà dân chúng bình thường tiêu xài cả năm!

Cổ Nhiễm Trần đứng ở nơi đó, có chút do dự, mặc dù trước khi tới trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi gặp mặt lại không giống nhau.

Hắn cũng không nói được là không giống nhau thế nào, tóm lại, cứ đứng ở nơi đó, cảm thấy tay chân có chút luống cuống. Hắn nên gọi nàng một tiếng “Tứ muội”? Hay nên gọi nàng là vương phi?

Nói đến buồn cười, mười sáu năm nay hắn chưa bao giờ gọi nàng là Tứ muội, mà gọi nàng là vương phi, trong đầu gọi như vậy nhưng không thốt ra miệng được, gọi là “Cổ Nhược Phong” được không? Bây giờ nàng là Huyết Vương phi, gọi thẳng húy danh coi như bất kính.

Lần này, dù là người thông minh tuyệt đỉnh như Cổ Nhiễm Trần cũng có chút khó xử.

"Mời ngồi." Cuối cùng vẫn là Cổ Nhược Phong bắt đầu, nàng cũng nhìn thấu hắn đang khó xử, sớm biết hôm nay sao lúc trước còn như thế? Nếu mười sáu năm kia hắn có thể đối đãi với người muội muội Cổ Tiểu Tứ này khá hơn một chút, hôm nay cũng không đến nỗi ngay cả gọi một tiếng cũng phải suy nghĩ thật lâu.

"Cám ơn." Cổ Nhiễm Trần đứng ở nơi đó thấy Cổ Nhược Phong không có làm khó mình, gương mặt tuấn tú đỏ lên, không giấu được xấu hổ.

"Ha ha! Huyết Vương, Huyết Vương phi, không ngại cho kẻ hèn này đi vào uống một ly chứ?!” Một giọng nói trong trẻo mơ hồ có chứa một chút tà mị từ xa truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.