"Chủ tử." Mị bưng trên tay một đĩa điểm tâm tinh xảo vừa mới được làm ra lò.
Cổ Nhược Phong tiếp nhận, một tay nắm chặt tay kia của Phong Huyết Lân,
một tay khác lấy một khối điểm tâm đưa tới bên miệng Phong Huyết Lân,
hết sức quan tâm, tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng với hình phạt phía đối diện.
Phong Huyết Lân thuận theo há miệng cắn một miếng, gật đầu một cái: "Mùi vị không tệ, nàng cũng nếm thử một chút đi." Cũng lấy một miếng điểm tâm đưa đến miệng Cổ Nhược Phong.
Võng đưa lưng
về phía hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, khóe miệng giật
giật, rất muốn quăng ném roi đi đến ngồi xổm ở góc tường , đây chính là
chênh lệch đối xử mà...
Suy nghĩ một chút, lại quất một roi lên
trên người áo đen, cái này còn không phải do bọn hắn hại! Nếu không, bốn con quỷ bọn hắn có thể ngồi bểnh chân ăn điểm tâm rồi, không cần phải
làm cu li ở chỗ này!
Hắc y nhân chỉ muốn thổ huyết, có người
lại cứ lăn qua lăn lại như vậy sao? Bắt được người không phải đều trực
tiếp hỏi thẳng sao? Bọn hắn lại đảo ngược, trước tiên hung hăng đánh một trận, đút Nhuyễn Cân Tán, hôm nay vừa tới không nói hai lời liền trước
tiếp đánh người! Coi như hắn có muốn nghĩ cách cũng không nghĩ được!
Rốt cục, Võng hít một chút khí, từ bi mở miệng hỏi: “Người nào phái các
ngươi tới?!” Giọng điệu này giống như là ban ơn cho bọn hắn.
“Ta...” Chết cũng sẽ không nói!
“Ngươi chết cũng sẽ
không nói đúng không?” Võng không đợi hắn mở miệng, thay hắn nói lời
này, “Thật ra ngươi không nói chúng ta cũng biết là ai.” Nhẹ nhàng thoải mái, giống như đang nói việc nhà, lại khiến cho hắc y nhân cảm thấy
kinh hãi, làm sao có thể, hắn tự cho là trên người hắn không mang bất kỳ thứ gì chứng minh thân phận.
“Đại gia ta liền từ bi nói cho
ngươi biết, ngươi, tạm thời sẽ không chết.” Võng kéo ra một khuôn mặt
tươi cười, giống như gió xuân tháng ba ấm áp, trên mặt liền viết: Yên
tâm đi, yên tâm đi, chúng ta sẽ không giết ngươi.
Không chờ hắc y nhân phục hồi lại tinh thần từ trong vui sướng, Võng liền duỗi tay quỷ
ra, một khối thiêu đốt “xì xì” vang lên thanh sắt nóng trực tiếp dán lên trên vai hắc y nhân, trong nháy mắt liền đem da hòa tan, khảm vào trong thịt, cùng máu tươi, vô cùng thê thảm.
“A!” Hắc y nhân không thể tin được một giây trước người này còn nói tốt với mình, vậy mà một giây sau lại tàn nhẫn như vậy! Xương cốt đâu đớn khiến cho hắn gần như co
quắp!
“Thế nào, tư vị này không tệ chứ?” Khuôn mặt Võng vẫn tươi cười như cũ, ôn nhu không chịu được. Dám xuống tay với Lân chủ tử,
đây chỉ mới bắt đầu bi kịch của ngươi!
“Ngươi...” Hắc y nhân căm
thù nhìn Vọng, dường như nói, nếu có một ngày ngươi rơi vào trong tay
của ta, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!
Nhìn là hiểu
này không có khả năng uy hiếp, Võng xì khẽ một tiếng, khinh thường. Hắn
đã là người chết, khi còn sống lại càng nhìn thấy không biết bao nhiêu
uy hiếp như vậy, chẳng qua chỉ là vùng vẫy trước khi chết mà thôi. Thanh sắt nóng trong tay không ngừng, đổi nơi ấn, giống như Hắc y nhân kia
chính là một khối vải trắng, mà hắn giống như một đứa trẻ hiếu kỳ vừa
mới bắt được con dấu của mình, lần lượt in một cái, hơn nữa mỗi lần đều
hoàn hảo rơi vào chỗ đau nhất trên huyệt!
Trong địa lao có tiếng gào thét thê lương của Hắc y nhân, cùng với mùi cháy khét...
Cổ Nhược Phong nhíu mày, liếc mắt nhìn phía đối diện, bộ dạng này có phải ăn cái gì cũng không tốt cho thân thể hay không?
Cuối cùng làm như xác định gật đầu một cái: “Nơi này tiếp tục.” Dứt lời, ném đĩa điểm tâm trong tay cho Mị, đỡ Phong Huyết Lân đi ra khỏi địa lao,
dĩ nhiên để lại cho mười mấy hắc y nhân trong phòng kia run rẩy một
phen.
“Đây chỉ là bắt đầu...” Trên gương mặt tuấn tú của Võng lộ
ra một nụ cười ác ma, đây mới chính là hắn, tàn nhẫn mà khát máu! Dám
động đến người chủ tử, không có một cái kết cục tốt...
Sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối sầm xuống, thiên sảnh đã dọn xong một bàn đồ ăn, yên lặng ở nơi này chờ chủ nhân tới.
Cổ Nhược Phong tùy ý chọn một cái ghế tốt, tiếp tực ôm lấy Phong Huyết Lân như ở địa lao, cúi mắt xuống chia thức ăn, cẩn thận đút đến miệng Phong Huyết Lân.
Si ở một bên cúi đầu thấp báo cáo chuyện tình mình
tra được: “Chủ tử, những người hôm nay tới là ám vệ do Thiếu trang chủ
Bách Hoa sơn trang Hoa Huyễn Trúc phái tới, mục đích là muốn giết chủ
tử, cướp Khinh Vũ cầm.”
Khi vừa mới phát hiện Hắc y nhân, hắn
liền phái mất tiểu quỷ không có công lực gì đi điều tra việc này. Quỷ có một cái ưu đãi - - người không nhìn thấy. Cho nên, muốn lấy được tin
tức tư liệu gì đều cực kỳ thuận tiện.
“Phu quân
muốn xử trí thế nào?” Cổ Nhược Phong cầm lấy một cái khăn sạch sẽ, cẩn thận lau đi thức ăn thừa trên miệng Phong Huyết Lân.
“Tiêu diệt chứ?” Phong Huyết Lân nghiêng đầu suy nghĩ, cực kỳ vô tội hỏi, biểu tình thật là cực kỳ vô tội nha...
Cổ Nhược Phong khẽ chau mày: “Có lợi cho các nàng quá hay không?”
“Vậy Phong nhi nói nên làm cái gì bây giờ?” Phong Huyết Lân đưa tay cầm lấy
đũa gắp thức ăn cho Cổ Nhược Phong. Nàng còn chưa có ăn cơm chiều.
“Ta nghe nói địa vị của Bách Hoa sơn trang ở trong giang hồ không tệ.” Nói
xong, liền ăn miếng cá hấp mà Phong Huyết Lân vừa gắp cho nàng.
“Ừ, coi như có chút danh tiếng.” Phong Huyết Lân khẽ chuyển động hai mắt,
đã biết ý nghĩ của Cổ Nhược Phong. Nếu nàng nghĩ muốn, vậy liền hủy đi
thôi.
Khóe miệng Si không tự chủ được giật giật vài cái, Bách Hoa sơn trăng, là một trong ba đại sơn trang của Thiên Phượng, giang hồ ai
dám trêu chọc, ngay cả hoàng đế tam quốc cũng phải nể tình, vậy mà ở
trong miệng chủ tử chỉ là... có chút danh tiếng...
“Còn nghe nói Bách Hoa sơn trang có không ít tiền bạc?” Cổ Nhược Phong nuốt xuống miếng cá hấp, lần nữa xác nhận.
“Ừ, quả thật là có chút của cải.” Dùng đũa gắp chút rau xanh nhét vào trong miệng Cổ Nhược Phong.
Si xoa xoa trán đồ mổ hồi (được rồi, hắn thừa nhận hắn không có chảy mồ hồi...), mặc dù Bách Hoa sơn trang không có nhiều vàng bạc tài bảo như
thiên hạ đệ nhất thủ phủ Vũ Văn sơn trang, nhưng cũng có thể so sánh với quốc khố mà...
“Còn có, ta nghe nói người của Bách Hoa sơn trang đều có diện mạo không tầm thường?” Cổ Nhược Phong không ngừng cố gắng.
“Ừ, bề ngoài cũng nhìn được.” Rốt cục Phong Huyết Lân cũng nhìn thẳng vào mắt Cổ Nhược Phong, nàng hỏi cái này là muốn làm gì?
“Phu quân, chúng ta mở thanh lâu được chứ?!” Cổ Nhược Phong cực kỳ hưng phấn dò hỏi.
Cằm Si sắp dài đến ngực rồi, hắn rất muốn biết phải làm gì? Dáng dấp người
bên trong Bách Hoa sơn trang cũng không tệ, nhưng tính khí lại thanh cao kiêu ngạo, muốn các nàng đi tiếp khách... Si nghĩ đến đây không khỏi
rùng mình một cái, vấn đề lớn nhất là, chuyện này không thể để cho mấy
con quỷ bọn hắn đi làm?